Đỗ Tiểu Niệm nhận được cuộc gọi của Quỳnh Bảo Trân vào ba ngày sau, khi cậu vừa từ nhà tắm đi ra. Tiếng chuông điện thoại vang khắp phòng ngủ, Đỗ Tiểu Niệm một tay cầm khăn lau tóc, một tay ấn nhận cuộc gọi.
Một màn hình nhỏ xuất hiện trên không, tiếp đó gương mặt Quỳnh Bảo Trân hiện ra, Quỳnh Bảo Trân giơ tay lên chào:
"Hi, chào buổi tối, cậu vừa tắm à?"
Đỗ Tiểu Niệm ngồi xuống ghế trong phòng:
"Ừ, bạn đang chế tạo bộ giáp hả?"
Quỳnh Bảo Trân cười xòa quơ tay vuốt phần tóc trước mái:
"Không, tôi vừa ra ngoài, rảnh nên gọi điện cho cậu thử xem sao."
Đỗ Tiểu Niệm choàng khăn tắm qua cổ:
"Gọi điện vậy có sao không, ba mẹ bạn ấy, nhỡ họ thấy thì sao?"
Quỳnh Bảo Trân khoát tay:
"Ba mẹ tôi đang ở phòng khác, yên tâm đi, họ không biết được đâu."
Đỗ Tiểu Niệm khẽ nói:
"Vậy à."
Cầm điện thoại trên tay, Đỗ Tiểu Niệm không biết nói gì tiếp theo nữa. Gương mặt Quỳnh Bảo Trân trong màng hình không hiểu sao lại không dám nhìn thẳng Đỗ Tiểu Niệm. Quỳnh Bảo Trân quay mặt đi, vài giây sau mới mấp máy môi muốn nói...
"Tiểu Niệm, ra đây ăn cơm!"
Kèm theo tiếng gọi là tiếng mở cửa của Lâm Thiên Vũ, Quỳnh Bảo Trân hoảng hốt tắt máy cái vụt. Đỗ Tiểu Niệm đơ người ra, sao tự nhiên lại tắt máy?
Cắm cúi đem điện thoại sạc pin, Đỗ Tiểu Niệm ngẩng đầu nói với Lâm Thiên Vũ:
"Anh ra trước đi, em ra ngay."
Lâm Thiên Vũ nhìn chiếc điện thoại, chợt hỏi:
"Em đang nói chuyện với ai vậy?"
Lấy chiếc khăn trên cổ xuống, Đỗ Tiểu Niệm đứng lên khỏi ghế:
"Một người bạn thôi."
Đỗ Tiểu Niệm lại gần Lâm Thiên Vũ, dựa người vào anh, cười hỏi:
"Tối nay ăn gì đây?"
Lâm Thiên Vũ không chút trơ trẽn đáp:
"Ăn em."
Đỗ Tiểu Niệm nũng nịu:
"Lại nữa hả? Đêm qua em mệt lắm rồi!"
Lâm Thiên Vũ ôm vai Đỗ Tiểu Niệm:
"Mệt thì dễ ngủ, nào, xuống bếp bưng giúp anh vài món để ra bàn đi."
...
Mười giờ tối hơn, Đỗ Tiểu Niệm mơ màng sắp vào giấc thì bị một tràng tiếng nhạc đầy ám ảnh làm tỉnh ngủ. Đỗ Tiểu Niệm vội chộp lấy điện thoại trên bàn, muốn ấn nghe thì chợt nhận ra bây giờ Lâm Thiên Vũ đang ngủ, nếu mở màn hình lên thì ánh sáng phát ra từ nó có thể làm anh thức giấc. Nghĩ vậy, Đỗ Tiểu Niệm mở cửa, đi ra ngoài rồi mới dám nghe:
"A lô."
Quỳnh Bảo Trân đang bước đi dưới ánh đèn lờ mờ:
"A lô, may quá, giờ này cậu còn thức!"
Đỗ Tiểu Niệm chẹp một tiếng:
"Thật ra là sắp ngủ rồi!"
Quỳnh Bảo Trân không quan tâm đến hai từ "sắp ngủ" của Đỗ Tiểu Niệm. Quỳnh Bảo Trân cứ thế đi tầm vài chục bước nữa, đẩy cửa vào một căn phòng, lia điện thoại cho Đỗ Tiểu Niệm thấy xung quanh, nói:
"Đã không, đầy đủ mọi thứ luôn!"
Nhìn căn phòng, Đỗ Tiểu Niệm thực sự bị làm lóa mắt. Từ trên bàn trên tủ, chất đầy nguyên liệu chế tạo bộ giáp, sáng choang lấp lánh dưới ánh đèn, nhìn thôi đã biết nguyên liệu thuộc hàng cao cấp.
Quỳnh Bảo Trân cầm điện thoại đi một vòng phòng, lúc này Đỗ Tiểu Niệm mới biết căn phòng rộng hơn mình tưởng rất nhiều. Quỳnh Bảo Trân mở tủ kính ra, cho Đỗ Tiểu Niệm xem tầng trên, có rất nhiều mô hình chế tạo mini. Và ở tầng phía dưới, một chồng sơ đồ được xếp gọn gàng bên trong.
Đỗ Tiểu Niệm không nhịn được kêu lên:
"Căn phòng tuyệt quá!"
Quỳnh Bảo Trân đặt điện thoại xuống bàn, mặt sau điện thoại dựa vào chồng sách, làm như vậy để lát nữa có nhập tâm chế tạo thì Đỗ Tiểu Niệm vẫn có thể quan sát.
Đặt xuống bàn một bộ nguyên liệu mới tinh, Quỳnh Bảo Trân hí hửng nói:
"Chuẩn bị chế tạo thôi, cậu nhớ hướng dẫn tôi đấy nhé!"
Đỗ Tiểu Niệm đã ra đến phòng khách, cậu không bật đèn, chỉ có tia sáng xanh từ màn hình chiếu thẳng vào mặt. Đỗ Tiểu Niệm ngồi xuống sofa, gác chân:
"Ừ, nhưng bạn đã nắm rõ phần căn bản chưa?"
Quỳnh Bảo Trân dùng tay lau nhẹ bộ nguyên liệu:
"Nắm rõ rồi, nhưng mà khi bắt tay vào làm thì không được, nó toàn hỏng thôi. Vừa phủ lực tinh thần lên một lúc thì nó cháy xém..."
Đỗ Tiểu Niệm nghe xong, nói:
"Vậy vấn đề liên quan đến lực tinh thần rồi. Bạn chế tạo thử tôi xem."
Quỳnh Bảo Trân gật đầu nhắm mắt lại, giơ tay lên. Lực tinh thần từ cơ thể chảy qua bộ nguyên liệu, từ từ rèn giũa nó. Đỗ Tiểu Niệm im lặng quan sát, một lúc sau cậu liền thấy điểm bất thường trong năng lực của Quỳnh Bảo Trân: nó quá nhanh.
Năng lực bình thường một khi chạm vào bộ giáp sẽ di chuyển chậm rãi, dần dần mới tăng tốc lên. Còn của Quỳnh Bảo Trân chỉ chậm một vài giây đầu, về sau ngày càng nhanh lên, thậm chí cuối phần chế tạo còn có chút mất kiểm soát.
Nhìn Quỳnh Bảo Trân trong màn hình đổ mồ hôi, Đỗ Tiểu Niệm mở miệng định nói dừng lại thì bộ nguyên liệu đã bốc lên làn khói đen.
"Bùng" một tiếng, bộ nguyên liệu đắt giá đã tan tành, tay chân rụng rời, chia năm xẻ bảy.
Quỳnh Bảo Trân không chịu được ngã vào ghế, thở hồng hộc như vừa chạy mười vòng marathon. Khói đen vẫn bốc lên, Quỳnh Bảo Trân quay mặt không dám nhìn đống phế phẩm mình vừa tạo ra.
Đỗ Tiểu Niệm chống cằm, năng lực của Quỳnh Bảo Trân tuy bất lợi giai đoạn đầu, nhưng rất thuận lợi giai đoạn cuối. Nhiều nhà chế tạo khi đến phần cuối, vì năng lực không đủ nhanh mà đứt gánh giữa đường không phải là chuyện hiếm. Nghĩ đến đây, mắt Đỗ Tiểu Niệm lóe lên tia sáng. Năng lực nhanh bất thường của Quỳnh Bảo Trân nếu được kiểm soát tốt, về sau chắc chắn sẽ trở thành một nhà chế tạo thành công.
Quỳnh Bảo Trân nhìn Đỗ Tiểu Niệm, nói đứt quãng:
"Đấy... Nó... Toàn... Bị... Vậy..."
Đỗ Tiểu Niệm liếc sang đống nguyên liệu trên bàn:
"Hừm, từ trước đến giờ bạn có thấy năng lực của mình có điểm gì khác biệt không?"
Quỳnh Bảo Trân đảo mắt suy nghĩ, ngu ngơ lắc đầu:
"Không... Tôi thấy bình thường..."
Đỗ Tiểu Niệm nhìn thẳng vào Quỳnh Bảo Trân, trầm trọng nói:
"Không phải, năng lực của bạn, chúng di chuyển với tốc độ rất nhanh."
Quỳnh Bảo Trân bất ngờ trợn to mắt nhìn Đỗ Tiểu Niệm. Đỗ Tiểu Niệm đổi tư thế ngồi, tiếp tục nói:
"Tuy khác biệt nhưng cũng là điểm cộng lớn, nếu bạn kiểm soát được nó, tui dám chắc bạn sẽ biến nó thành điểm lợi cho mình."
Quỳnh Bảo Trân nghe Đỗ Tiểu Niệm nói, đầu mang máng hiểu được đôi chút. Quỳnh Bảo Trân rự rót cho mình một ly nước, nói:
"Nếu nó nhanh quá... Thì tìm cách cho nó chậm lại..."
Quỳnh Bảo Trân ngửa đầu, uống hết một ly nước. Đỗ Tiểu Niệm thấy Quỳnh Bảo Trân đã hiểu vấn đề thì cười mỉm:
"Đúng, nhưng phải luyện tập mệt lắm."
Quỳnh Bảo Trân quăng ly nước sang một bên, đứng bật dậy:
"Mệt thế nào cũng tập, tôi quyết tâm rồi, phải chế tạo bằng được bộ giáp đó!"
Nhìn Quỳnh Bảo Trân khắp người hừng hực ý chí, Đỗ Tiểu Niệm cười khẽ một tiếng:
"Bạn quyết tâm vậy là tốt, nhưng bây giờ ngồi xuống nghỉ ngơi khôi phục năng lực đã. Một lúc nữa tôi sẽ chỉ bạn cách làm năng lực chậm lại. Bạn thấy quyển sách kia không? Dùng năng lực làm nó bay lên, nhưng phải chậm thôi..."
Giọng Đỗ Tiểu Niệm vang ra ngoài cửa phòng, lọt vào tay môt người đứng dựa lưng bên ngoài. Người đó khoang tay, đứng yên không cử động, mặt bị bóng tối che mờ, chỉ thấy thân thể cao lớn đồ sộ. Bỗng, người đó lấy điện thoại trong túi ra, ấn số rồi đặt lên tai...
Đỗ Tiểu Niệm đã chỉ cho Quỳnh Bảo Trân cách làm năng lực chậm hơn nhưng nó chẳng hiệu quả mấy. Nhưng dù vậy Đỗ Tiểu Niệm tuyệt nhiên vẫn không tỏ ra chút khó chịu gì, cậu biết việc điều khiển năng lực cần phải từ từ và kiên nhẫn, không phải một sớm một chiều mà thành công được.
Quan sát Quỳnh Bảo Trân luyện tập đến gần mười hai giờ, Đỗ Tiểu Niệm mới đứng dậy đi ngủ. Lâm Thiên Vũ trên giường vẫn còn ngủ ngon lành, Đỗ Tiểu Niệm dắp lại mền cho anh, chỉnh lại gối nằm một chút rồi mới đặt lưng xuống.
Rất nhanh, nhịp thở của Đỗ Tiểu Niệm trở nên đều đặn, cậu đã vào giấc. Lâm Thiên Vũ lúc này từ từ mở mắt, anh vươn tay ôm Đỗ Tiểu Niệm vào lòng, cằm đặt trên tóc cậu, không nói gì hết rồi nhắm lại mắt.
...
Sáng sớm, Đỗ Tiểu Niệm thức dậy trước Lâm Thiên Vũ. Lẳng lặng mò vào bếp nấu bữa sáng.
Không biết Đỗ Tiểu Niệm lấy hứng thú ở đâu mà còn đảm đang làm cho Lâm Thiên Vũ một hộp cơm trưa siêu to khổng lồ. Bên trong ngoài thịt ra còn có cơm và rất nhiều rau, đặc biệt là khổ qua.
Giờ ra chơi ở học viện Fly, Lâm Thiên Vũ ngồi vào bàn dưới bóng râm ở học viện, mát mẻ thoải mái ăn hộp cơm trưa. Vừa bỏ vào miệng một đũa cơm, Lâm Thiên Vũ bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau. Anh xoay đầu lại, là Huỳnh Cát Tiên đang nhẹ chân bước đến, cô cúi đầu nhìn hộp cơm trên tay.
Lâm Thiên Vũ nhìn Huỳnh Cát Tiên chưa đến một giây lại quay đầu ăn cơm tiếp. Huỳnh Cát Tiên đã quen với thái độ của anh nên mặt dày mày dạn ngồi xuống băng ghế đối diện. Mở hộp ra, Huỳnh Cát Tiên mở miệng gợi chuyện:
"Hôm nay em ăn thịt bằm xào bắp, còn anh ăn gì?"
Lâm Thiên Vũ bận nhai nên chẳng buồn mở miệng, anh dùng đũa gõ nhẹ lên hộp, ý bảo tự nhìn đi.
Huỳnh Cát Tiên ngó vào hộp một cái, ra chiều ngạc nhiên:
"Nhiều rau thế, vậy sao có sức khỏe?"
Lâm Thiên Vũ gắp một miếng khổ qua:
"Nhiều thịt cũng không tốt."
Nhìn Lâm Thiên Vũ nhai khổ qua trong miệng mà Huỳnh Cát Tiên muốn méo mặt, không phải lúc trước anh ghét nhất loại rau quả đắng ngắt này hay sao?
Dùng đũa trộn thịt, Huỳnh Cát Tiên thản nhiên nói:
"Anh giỏi quá, giờ ăn được cả khổ qua, chẳng bù cho em..."
Huỳnh Cát Tiên giở giọng tự chế bai mình, muốn Lâm Thiên Vũ nghe thấy sẽ an ủi vài câu. Nhưng không, anh vẫn an tĩnh ăn như chưa nghe thấy chuyện gì.
Huỳnh Cát Tiên hơi đau đớn vì bị lơ, nhỏ giọng như thầm thì:
"Không nói chuyện với em nữa, anh ghét em rồi sao?"
Lâm Thiên Vũ ngẩn mặt lên, giọng nói hơi xa cách:
"Không."
Huỳnh Cát Tiên nâng cao giọng lên:
"Thế sao không nói chuyện?"
Lâm Thiên Vũ lãnh đạm trả lời:
"Anh đã nói, bỏ được tình cảm thì hãy nghĩ đến chuyện bạn bè."
Tim Huỳnh Cát Tiên đau nhói, lại câu nói tàn nhẫn này. Tình yêu vun vén hơn mười năm, ai lại cam tâm bỏ, nếu muốn bỏ, cũng đâu phải ngày một ngày hai?
Huỳnh Cát Tiên quay mặt đi, hít sâu:
"Anh yên tâm, em đã xem anh là bạn bè. Anh có thể đối xử với em như lúc trước không? Những ngày qua em thực sự rất buồn, không một ai nói chuyện cả..."
Lâm Thiên Vũ nghi ngờ nhìn Huỳnh Cát Tiên, anh mở miệng muốn nói thì cô đã cướp lời:
"Với lại, em muốn gặp Tiểu Niệm để xin lỗi cậu ấy. Lúc trước là em xúc động, không nghĩ đến cảm xúc của cậu ấy. Nên em muốn xin lỗi..."
Lâm Thiên Vũ phân tích từng câu nói, quan sát từng hành động của Huỳnh Cát Tiên... Lời cô thốt ra, có bao nhiêu phần là thật đây?