Đều đặn cứ hơn mười giờ tối, Quỳnh Bảo Trân lại gọi điện cho Đỗ Tiểu Niệm. Quỳnh Bảo Trân giờ đã lấy lại tinh thần, mỗi đêm tập luyện đều không còn than thở nữa, trái lại rất chuyên tâm.
Đỗ Tiểu Niệm búng tay, cười mỉm nói:
"Tốc độ giờ ổn hơn rồi đấy, tôi nghĩ hai, ba ngày nữa thì sẽ chế tạo được thôi."
Quỳnh Bảo Trân quay sang Đỗ Tiểu Niệm, bĩu môi:
"Không thể nhanh hơn được à?"
Đỗ Tiểu Niệm lắc nhẹ đầu:
"Chắc chắn là không rồi, lực tinh thần đâu phải muốn ép là được... Mà bạn đang cần bộ giáp gấp hả?"
Quỳnh Bảo Trân liếc nhẹ mắt ra chỗ khác:
"Không gấp lắm, nhưng chế tạo được nó càng nhanh càng tốt."
Đỗ Tiểu Niệm mở miệng định nói thì nghe thấy tiếng động phía sau, Quỳnh Bảo Trân trên màng hình cũng vậy. Đỗ Tiểu Niệm để điện thoại lên bàn rồi xoay người ra sau, thấy Lâm Thiên Vũ đã bước vào. Lâm Thiên Vũ thấy cậu ngồi trên sofa, liền tỏ ra vô cùng ngạc nhiên hỏi:
"Em ra đây làm gì vậy?"
Đỗ Tiểu Niệm đảo mắt một vòng, cố tìm lý do:
"À, em xem phim."
Lâm Thiên Vũ nhăn mày, Đỗ Tiểu Niệm bèn nói thêm:
"Một bộ phim mới ra, giờ công chiếu lại vào buổi tối. Em thấy anh ngủ rồi nên không xem trong phòng, sợ ánh sáng chiếu vào mặt anh nên ra đây."
Lâm Thiên Vũ híp mắt lại, bên trong hơi lóe lên chút nguy hiểm nhưng rất nhanh đã vụt mất. Giọng anh rất bình tĩnh:
"À thế à."
Giơ tay bật đèn trong phòng, Lâm Thiên Vũ bước lại chỗ Đỗ Tiểu Niệm, vươn tay xoa đầu:
"Xem phim thì bật đèn sáng lên, không thì hại mắt lắm."
Đỗ Tiểu Niệm tròn xoe mắt, ngây thơ nói:
"Dạ." chợt cậu ngẩn mặt lên "Nhưng anh ra đây làm gì vậy, không ngủ được ạ?"
Lâm Thiên Vũ mở cửa ra khỏi phòng:
"Đi vệ sinh, ngang phòng này thấy sáng sáng nên vào xem thôi."
Lâm Thiên Vũ vừa đi, Đỗ Tiểu Niệm nồi thừ người ra, cảm giác nói dối này sao mà đau tim quá. Một lúc sau Quỳnh Bảo Trân lại gọi đến, gương mặt liên tục nhìn phía cửa, như sợ Lâm Thiên Vũ sẽ bước vào lần nữa vậy
Đỗ Tiểu Niệm phì cười:
"Bạn sợ anh ấy hả?"
Quỳnh Bảo Trân ngước nhìn Đỗ Tiểu Niệm, chầm chầm gật đầu:
"Ừ, tuy đẹp trai nhưng hình như mang sát khí ấy, nhìn lâu còn thấy nổi da gà."
Đỗ Tiểu Niệm dựa lưng vào ghế, tay gãi đầu. Thật không biết nói sao, các phái nữ đa số đều chết mê chết mệt Lâm Thiên Vũ, thậm chí phần "sát khí" đó còn được cho là ngầu. Đây là lần đầu tiên cậu thấy một cô gái không thích, thậm chí là sợ anh. Đỗ Tiểu Niệm cắn môi, thật ra sau khi ở chung với Lâm Thiên Vũ, cậu mới biết là anh đáng sợ thật, nhất là khi đi ngủ.
Chết mẹ, nghĩ gì thế này!
Đỗ Tiểu Niệm lắc đầu thật mạnh, hòng thoát ra suy nghĩ đen tối này. Quỳnh Bảo Trân nhìn cái đầu vì lắc mà dựng đứng lên của Đỗ Tiểu Niệm, ôm bụng cười nắc nẻ:
"Ha ha ha."
Đỗ Tiểu Niệm nói, không có ý định sửa lại cái đầu mình:
"Rồi điện làm chi vậy? Bài tập luyện hôm nay xong rồi mà."
Quỳnh Bảo Trân hơi ngập ngừng:
"À thì... Điện chơi thôi, xem cậu có bị làm sao không?"
Đỗ Tiểu Niệm cầm điện thoại, đứng dậy:
"Tôi thì làm sao được chứ. Thôi tạm biệt, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
Đặt lưng lên giường, Lâm Thiên Vũ ngay lập tức xoay người ôm eo Đỗ Tiểu Niệm. Cậu cũng xoay người ôm lại anh, yên bình ngủ đến sáng.
...
Trong lớp học, Đỗ Tiểu Niệm ngồi trên ghế mà gương mặt bơ phờ, mắt thì cứ díu xuống. Phùng Lưu Khánh vừa đến lớp, ngồi xuống cạnh Đỗ Tiểu Niệm, thản nhiên nói:
"Đêm qua kịch liệt lắm hay sao mà trông mệt mỏi vậy?"
Đỗ Tiểu Niệm liếc nhẹ Phùng Lưu Khánh:
"Tào lao, tại dạo này thức khuya học bài nên thiếu ngủ thôi."
Đỗ Tiểu Niệm lại ngáp một cái, chẹp chẹp miệng, cậu rất muốn nằm thẳng ra bàn mà ngủ tới chiều. Đoàn Kim Loan thấy sắc mặt Đỗ Tiểu Niệm không tốt, mắt đã xuất hiện hai vết thâm mờ mờ liền dè dặt đi lại, nói:
"Cậu sao vậy? Có phải bị bệnh không?"
Phùng Lưu Khánh nhìn Đoàn Kim Loan:
"Không đâu, cậu ấy thiếu ngủ thôi."
Đoàn Kim Loan lại hỏi:
"Sao lại thiếu ngủ?"
Phùng Lưu Khánh trả lời:
"Học bài."
Đoàn Kim Loan ngơ ngác:
"Học bài gì? Hôm nay có kiểm tra sao?"
Phùng Lưu Khánh nghe vậy thì trợn mắt:
"Tất nhiên rồi, hôm nay kiểm tra mà, kiểm tra lần này quan trọng lắm, nếu điểm kém thì năm sau khó ở lại lớp một!"
Đoàn Kim Loan nghe xong thì cực kỳ hoảng loạn:
"Trời đất, sao không ai nhắc tôi hết vậy?"
Lấy một quyển tập dày cộp từ không gian ra, Đoàn Kim Loan ngồi xuống, cố lẩm nhẩm học thuộc. Phùng Lưu Khánh nhìn vậy mà thở dài, Đoàn Kim Loan nổi tiếng là não cá vàng, câu vừa nói giây trước thì giây sau quên mất. Mỗi khi làm kiểm tra Đoàn Kim Loan đều học trước một tháng, thời gian nhiều vậy mà khi thi điểm cũng chẳng cao.
Phùng Lưu Khánh nhìn quanh lớp, thấy học viên đều học bài thì cũng lấy tập ra, giở trang ôn lại.
Bỗng nhiên bộp một cái, một sinh vật dài dài xám xám đen đen rơi xuống tập Phùng Lưu Khánh. Phùng Lưu Khánh tái mặt, suýt thì hét lên. Trước mặt Phùng Lưu Khánh là một con rắn, nhìn hơi quen quen...
Con rắn quay đầu nhìn Phùng Lưu Khánh bằng đôi đồng tử đen ngòm, nó le lưỡi -- Chào, đồ loài người nhát cấy!
Phùng Lưu Khánh nhận ra bé Na, lập tức hết sợ, còn dùng tay chỉ chỉ:
"Bé Na, lâu rồi không gặp! Sao mày mập vậy?"
Bé Na le lưỡi đầy bất mãn -- Không mập! Chỉ lên cân thôi!
Đỗ Tiểu Niệm đang mơ màng bỗng mở mắt ra, thấy bé Na liền cười toe miệng:
"Ô bé Na, hôm nay vô học viện được rồi hả?"
Bé Na hết le lưỡi rồi lại bò khắp bàn, Tràm Liên thấy nó trong lớp liền một tay chụp lấy, mặt đối mặt nói:
"Mày không được phép ở trong này biết không hả? Mau đi ra ngoài đi, thầy Lực mà biết sẽ lột da mày đem đi trét ớt đó!"
Bé Na nghe vậy thì sợ hú vía, quấn chặt vài vòng trên tay Tràm Liên, nhìn nó đáng yêu đẹp đẽ vậy mà, sao lại nỡ đem lột da?
Thấy lời hù dọa có hiệu quả, Tràm Liên xoay ra phía sau, gọi:
"Nó sợ rồi nè, cậu đem nó thả lên cây đi Nguyên Toàn!"
Tràm Liên cứng miệng khi vừa nhìn phía sau, không một bóng người!
Nhìn ra phía cửa, vừa hay thấy Nguyên Toàn đứng lấp ló ngoài đó, Tràm Liên liền giơ tay ngoắc:
"Vô đây vô đây, thả con này lên cây!"
Tràm Liên vừa nói vừa bước lại gần Nguyên Toàn, Nguyên Toàn sợ hãi bước ra xa:
"Không, cậu tự thả đi."
Tràm Liên đưa con rắn lại gần Nguyên Toàn hơn:
"Sao vậy, nó dễ thương mà! Nè!"
"Không không, đừng lại gần đây!!!"
Nguyên Toàn vắt dò lên cổ chạy khắp hành lang, tiếng la vang vọng khắp học viện, lẫn trong tiếng la đó là tiếng cười khúc khích của Tràm Liên.
...
Giờ giải lao sau khi kết thúc bài kiểm tra, vài học viên tụm lại mò mẫm tiên đoán số điểm của mình. Đoàn Kim Loan không thuộc bài, cũng không tự tin mình làm đúng hết, nhưng đã làm được rất nhiều câu hỏi, còn giải hơn mười để bài. Tràm Liên là lớp trưởng chăm chỉ, làm gần hết các bài. Nguyên Toàn thì thích gì làm đó, chẳng nhớ mình đã giải bao nhiêu đề. Phùng Lưu Khánh thì bỏ nguyên trang cuối vì không đủ thời gian. Chỉ có Đỗ Tiểu Niệm cùng cái đầu thần sầu mới giải hết các đề, giờ cậu đang nằm trên ghế, khoan tay mà ngủ một giấc cho tinh thần tỉnh táo hơn.