“Bởi vì chàng lớn lên rất đẹp”. Hạ Ngữ Mạt chu chu cái miệng, nào có lão công so với lão bà còn xinh đẹp hơn.

“Vật nhỏ, không có nam tử nào thích bị gọi là xinh đẹp”. Tư Đồ Hoàng Vũ híp mắt lại đem nàng ôm vào trong lòng “Nhưng là chàng thật sự rất đẹp, lông mi thật dài, làn da lại trắng nộn” Hạ Ngữ Mạt xoay người, nâng cái đầu nhỏ lên, lại nhìn chằm chằm vào mặt hắn, càng nói càng mang vị chua giống như dáng vẻ của mình vừa đen lại vừa gầy .

“Chàng rốt cuộc sao lại coi trọng ta?” Nàng nhỏ giọng hỏi, rốt cục vẫn là đem vấn đề này hỏi ra miệng.

Tư Đồ Hoàng Vũ nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mất mát không khỏi trêu ghẹo mà nói: “Nàng nói đi?”

“Ta làm sao mà biết? Vị hôn thê quận chúa kia của chàng so với ta khuôn mặt rõ ràng đẹp hơn nhiều, võ công lại cao cường, gia thế lại hiển hách. Ta cũng chỉ là một người thường, đã vậy người nhà cũng không hoan nghênh, từng người một đối với ta giống như kẻ thù. Mà ngài lại cao quý như vậy, còn là một vị hoàng tử, người tỷ tỷ kia của ta cũng cũng có vẻ rất thích chàng đó” Hạ Ngữ Mạt biết mình lải nhải, tuy rằng nói ra đều là những từ ngữ tốt đẹp, nhưng vị dấm chua vị thoảng trong không khí chua tới mức khiến cho người khác phải hoảng sợ.

” Ý nàng là nàng không xứng với ta ?” Tư Đồ Hoàng Vũ cố nín cười, tiếp tục trêu chọc mà nói.

“Đúng, đúng ta làm sao xứng với chàng, cao cao tại thượng hoàng tử điện hạ?” Khẩu khí Hạ Ngữ Mạt đầy ý cười, nhưng ánh mắt lại đằng đằng sát khí.

“Ta đây nên làm cái gì bây giờ? Không cần nàng?”

“Cái gì?” Hạ Ngữ Mạt giống như con báo đen nhanh nhẹn bổ nhào tới, không đồng ý nói: “Ngươi thật đúng là dám nói!”

“Lão hổ không phát uy, ngươi thật đúng là”

“Là ta còn chưa nói xong, ngoạn nhi!”. Một tay nắm lấy tiểu gia hỏa đang giương nanh múa vuốt, Tư Đồ Hoàng Vũ chậm rãi vuốt sau lưng giúp nàng thuận khí, rồi nghiêm túc nói: “Tất cả những gì của nàng, ta đều thích cho dù toàn bộ nữ nhân trên thế giới so với nàng đều không bằng một đầu ngón chân”. (Hg: đến đây, giọt máu cuối cùng của editor đã mất (do phun ra quá nhiều). Người edit chính thức khai tử, không còn sức để tiếp tục edit truyện này. Chân thành cám ơn sự ủng hộ trong thời gian wa của mọi người. Tạm biệt!!!!)



Ánh mắt hắn chân thành làm cho tim Hạ Ngữ Mạt nhảy lạc một nhịp.

“Thật sự?”

“Thật sự”.

Hạ Ngữ Mạt cảm thấy mỹ mãn, nằm trong lòng Tư Đồ Hoàng Vũ một hồi lại đột nhiên nhớ tới thứ gì, mạnh mẽ ngồi dậy: “Nguy rồi, gói đồ của ta vẫn còn ở Hạ Hầu phủ mà!”

Nếu như hai cái bình cùng chiếc gương nhỏ bị người của Hạ phủ phát hiện thì nguy rồi. Bí mật mà thân thể này che dấu hơn mười năm chẳng phải cứ như vậy mà bị nàng hủy hoại?

“Nếu nàng nói là cái gói đồ nhỏ của nàng” Tư Đồ Hoàng Vũ chỉ chỉ trên bàn: “Ở đây này, ta cũng chưa có xem qua”.

Theo tầm mắt, một gói đồ nhỏ màu xanh lẳng lặng nằm ở trên mặt bàn, ngay cả hình dạng cách gói cũng còn y nguyên như lúc ban đầu, quả thật là không hề có dấu vết đã đụng qua.

“Chàng không hiếu kỳ?” Hạ Ngữ Mạt nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Hoàng Vũ: “Ngộ nhỡ ta là người xấu thì làm sao?”

“Cho dù nàng là người xấu, nàng cũng là thê tử của ta. Ta yêu nàng vĩnh viễn sẽ không thay đổi”. Tư Đồ Hoàng Vũ ôn nhu nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy sủng nịch. (Hg: chết lần hai, một chương ngắn ngủi mà editor chết hai lần như thế này thì làm sao đây!!!!!)

Ngay lập tức Hạ Ngữ Mạt cảm động muốn khóc. (Cô cảm động muốn khóc, còn tôi thì muốn chết đi sống lại mấy lần. Hai phu thê nhà các người là đồ za man!!)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play