Hạ Ngữ Mạt tư tiền tưởng hậu (tự cân nhắc trước sau) vẫn quyết định
đem chuyện tình chính mình nói cho hắn biết: “Nhưng chàng không thể coi
ta như người điên”. Nàng con mắt nàng giống tiểu ngạ lang (con sói đói)
nhìn hắn chằm chằm, lo sợ bỏ sót một chút phản ứng của hắn.
“Nếu nàng không muốn nói, không cần cưỡng cầu”. Nếu như hắn muốn biết thì có thể dùng nhiều phương pháp khác nhau, thậm chí so với chuyện
nàng biết còn có thể tỉ mỉ hơn.
Tư Đồ Hoàng Vũ cười, đem Hạ Ngữ Mạt một lần nữa ôm vào trong lòng,
thân thể bé nhỏ kia giống như làm từ nước, ấm áp mềm mại, sờ vào thập
phần thoải mái.
“Ta không phải nói đùa !”
Thấy hắn hiền hoà như vậy, hơn nữa thái độ lại không hề tò mò, Hạ Ngữ Mạt ngược lại mất hứng trước, giãy dụa thoát khỏi vòng tay hắn, hai má
phồng lên như hai quả cầu, giận giữ nói: “Ta rất nghiêm túc ! Cho dù
không muốn nghe !”
“Ta rất muốn nghe, vật nhỏ”. Tư Đồ Hoàng Vũ buồn cười, vuốt vuốt mấy
nếp nhăn trên trán nàng: “Ta muốn biết tất cả mọi chuyện về nàng. Chỉ là sợ nàng sẽ không vui mới không miễn cưỡng”.
Hạ Ngữ Mạt nhìn chằm chằm vào con mắt xinh đẹp của hắn cả nửa ngày
cũng không có thấy hắn đùa giỡn mới chậm rãi mở miệng: “Ta không phải là người của thế giới này, chàng tin sao?”
Tư Đồ Hoàng Vũ ngẩn người, ngay sau đó mỉm cười: “Tin”.
“Ta từ một không gian khác mà đến. Vì cứu một con mèo không cẩn thận
gặp sự cố chết đi, khi tỉnh lại linh hồn đã bám vào thể xác này, chàng
tin sao?”
“Tin”.
Lúc này đây, ngay cả do dự cũng không có .
Trả lời sảng khoái như vậy, Hạ Ngữ Mạt không khỏi nghi ngờ, nhìn
thẳng vào hai tròng mắt hắn: “Chàng không cho là ta đang nói năng không
bình thường?”
Tư Đồ Hoàng Vũ xoa bóp hai má của nàng, còn dùng khẩu khí nghiêm túc mà nói: “Ta biết là nàng nói sự thật”.
Hắn vẫn hoài nghi Hạ Ngữ Mạt này cùng Hạ Ngữ Mạt kia là hai người hoàn hoàn khác nhau, chỉ là không ngờ là vì nguyên nhân này.
Hiện tại mọi thứ đều đã rõ ràng, mặc dù có chút huyền huyễn nhưng ít ra còn nằm trong phạm vi lý giải của hắn.
“Cho nên ta không biết mọi chuyện của Hạ Ngữ Mạt khi còn sống, cũng
không biết thân phận của nàng là gì”. Hạ Ngữ Mạt nhìn về phía gói đồ ở
trên mặt bàn “Chủ nhân của thể xác này tựa hồ có rất nhiều bí mật. Ta
thực sợ hãi sợ hãi bí mật này sẽ bất lợi với chàng” nàng dừng một chút
“Lúc còn ở Hạ phủ, ta còn phát hiện ra ba thứ này” Sau đó nàng đứng dậy muốn đi lấy gói đồ trên bàn thì phát hiện trên người trống trơn lại
thẹn thùng rụt trở về.
“Nha đầu ngốc”. Tư Đồ Hoàng Vũ nhẹ nhàng vung tay lên, một sợi tơ
trong suốt ngay lập tức từ trong tay bay ra cuốn lấy gói đồ trên bàn rồi trực tiếp quay lại trên người.
“Thật là lợi hại!” Ánh mắt Hạ Ngữ Mạt vốn có chút ảm đạm lại sáng lên như là tiểu hài tử vừa phát hiện được đồ mới. Khuôn mặt kia mỉm cười
ngọt ngào làm cho Tư Đồ Hoàng Vũ vốn có chút lo lắng cũng trở thành hư
không: “Hôm nào sẽ dạy nàng chơi”. Hắn cười.
Đương nhiên là nếu Khánh Minh mà biết gia hắn đem Thiên Tàm Ti trân
quý kia đưa cho tiểu Vương phi làm đồ chơi thì nhất định sẽ hôn mê bất
tỉnh ngay tức khắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT