Nam Cung Dữu Hương ngồi ở trong xe ngựa, bán tín bán nghi. Tuy rằng
Tư Đồ Hoàng Vũ bất cáo nhi biệt (chưa chào mà đã đi) làm cho nàng rất
tức giận, nhưng ít nhất nữ nhân kia đã chết, cũng coi như là một cái tin tức tốt.
Có thể Vũ ca ca cũng đã nghe được tin tức này nên mới cuống quít bỏ đi.
Nghĩ đến đây của nàng khóe miệng không tự giác cong lên.
Một người chết có thể cùng nàng tranh giành cái gì. Cùng lắm thì
chuẩn bị cho nàng ta một tấm linh vị đặt ở góc cửu nhi cửu chi kia cổ
mới mẻ kính nhất quá. Vũ ca ca còn không phải là của nàng?
“Hàn Y ngươi xác định là nàng đã chết sao?”
“Đúng vậy, thuộc hạ tận mắt thấy Vương phủ thị vệ Khánh Minh cùng Hạ
Hầu phủ Hạ tướng quân vì bộ hài cốt mang về nơi nào mà tranh chấp không
ngừng, thiếu chút nữa còn đả thương nhau”.
Không thể tưởng được cái con nha đầu lỗ mãng kia lại rất có mị lực.
Nam Cung Dữu Hương nhìn về phía bên ngoài xe ngựa mà cười, nàng chính là đang cùng thái hoàng Thái Hậu dì thân ái của nàng chậm rãi trở về hoàng cung. Vũ ca ca đi không từ mà đã đi làm cho nương nương rất tức giận,
đúng lúc nàng cũng có thể lợi dụng cơ hội lần này mau chóng đem đại hôn
đến cho Vũ ca ca, bên người không có nữ nhân khẳng định sẽ rất trống
rỗng. “Quận chúa ngày mai Hạ Hầu phủ cử hành tang lễ, ngài” “ta như thế
nào lại có thể không đi?” Nam Cung Dữu Hương cười rộ lên. Vũ ca ca khẳng định cũng sẽ đi, đến lúc đó ta sẽ khiến cho nữ nhân kia chết cũng không được yên ổn!!
……
Bên kia, cái người bị nguyền rủa chết cũng không được yên ổn, Hạ Ngữ
Mạt, đang ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Tư Đồ Hoàng Vũ. Bởi vì ngày hôm
trước nàng ngủ hết một ngày một đêm nên trời vừa tờ mờ sáng đã mở mắt to đánh giá khuôn mặt xinh đẹp của phu quân mình.
Thật sự là càng xem càng cảm thấy ông trời không công bằng.
Này một bức tranh mỹ nam tử đang ngủ say đẹp mắt như vậy, vô luận
nhìn bao nhiêu lần uy lực vẫn như cũ không giảm, hơn nữa mỗi một lần đều cảm thấy thực sự rung động, tiếng tim đập so với mối tình đầu của thiếu nữ còn mạnh mẽ hơn: “Vật nhỏ, nàng còn muốn xem tới khi nào?”
Phút chốc Tư Đồ Hoàng Vũ mở mắt. Người luyện võ, đặc biệt là luyện
đến cảnh giới của hắn, đối với bất cứ cái gì dú chỉ là một động tác rất
nhỏ đều đặc biệt mẫn cảm. Từ lúc vật nhỏ tỉnh ngủ cho đến bây giờ đã
nhìn chằm chằm hắn ít nhất đã hơn nửa canh giờ.
Hắn một mực nhẫn nại vì muốn nàng nhìn cho đủ, kết quả là nàng nhìn mãi không dứt .
“Chàng, chàng, chàng! Không cần mỗi lần đều khiến ta phải hoảng sợ
đến như vậy!” Hạ Ngữ Mạt hết hồn, vuốt vuốt ngực để bình tĩnh lại, giống như một tiểu hài tử vừa làm sai chuyện gì bị bắt gặp, cố cất cao giọng
để che dấu bối rối của bản thân.
“Vì sao phải nhìn ta như vậy?”
Hắn hiểu được đùa với nàng là một chuyện có thể khiến cho thể xác và tinh thần hắn vô cùng vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT