Ánh trăng mông lung trong đêm tối, trong phòng không ngừng xuất hiện nhiều sắc thái ái muội.

Hạ Ngữ Mạt cảm thụ được bàn tay lành lạnh của hắn đang tiến tới nơi cực nóng của nàng, mà môi hắn giống như muốn dập lửa, dán trên người làm cho thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy.

“Vật nhỏ”

Tư Đồ Hoàng Vũ nửa ngày không có nghe thấy nàng hé răng vừa nhấc đầu lên thì thấy nàng giống như đà điểu chôn đầu trong cát mà nhín thở, mà hai cái lỗ tai nhỏ đã đỏ lên không biết là vì thẹn thùng hay là vẫn còn hờn dỗi.

“Vật nhỏ xoay người lại bằng không nàng thở không thông” .

Tư Đồ Hoàng Vũ cười cười nhắc nhở nàng.

Hạ Ngữ Mạt lại tiếp tục giả chết. Cái miệng nhỏ nhắn gắn chặt trong chăn, sợ không cẩn thận một cái sẽ phát ra tiếng thở dốc. Lệ trong mắt còn chưa kịp khô mà lời nói vừa rồi vẫn còn quanh quẩn trong đầu khiến nàng xấu hổ muốn chín người, quay người lại khẳng định thế nào cũng bị cười chết mất.

“Vật nhỏ, chẳng lẽ nàng muốn tư thế này của vi phu?”

Hắn nhẹ nhàng cởi ra lớp áo mỏng manh trên người nàng ra, sau đó một luồng hơi nóng ngay lập tức kích thích thần kinh Hạ Ngữ Mạt làm cho nàng trong nháy mắt phải xoay mặt lại,tự động ôm chăn lui về phía sau thiệt nhiều bước.

“Ô ô bại hoại, chàng khi dễ ta”‘.

Hai gò má nàng ửng đỏ bởi vì động tác vừa ban nãy của hắn khiến cho nàng như muốn bốc hơi.

“Ta đâu có khi dễ nàng?” Vừa nói chuyện thì cái chăn đã bị ném xuống đất.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ngữ Mạt đã đỏ lại càng đỏ thêm.

Tư Đồ Hoàng Vũ chầm chập bắt lấy chân nàng, đem nàng kéo tới bên người, hắn không ngại dùng cả đêm nói cho nàng biết nàng thật khiến cho người ta muốn bắt nạt đến như thế nào .

Hắn hôn môi nàng, lồng ngực mở rộng cùng thân thể mềm mại dây dưa cùng một chỗ, khiến cho Hạ Ngữ Mạt đầu óc choáng váng.

“Chàng nhớ ta sao?”

Hơn nữa ngày Hạ Ngữ Mạt mới thoát ra khỏi nụ hôn kia, thở hổn hển, âm thanh nho nhỏ bật ra, chỉ có Tư Đồ Hoàng Vũ gần trong gang tấc mới có thể nghe thấy.

“Ta yêu nàng, vật nhỏ”.

Hắn thực sự chân thành dâng lên toàn bộ.

Một lần đã đem ba chữ cần thiết ngắn gọn nói cho nàng biết.

Nhìn nét mặt nàng đờ đẫn, Tư Đồ Hoàng Vũ cảm thấy thỏa mãn, hưởng thụ một hồi lâu thì lại thấy dâng lên khát vọng.

Thuận tiện hắn đưa một bàn tay ra vẫy vẫy, một sợi tơ trong suốt từ trong tay hắn bắn ra, kéo màn trướng màu xanh kia xuống, đem toàn bộ âm thanh khiến người nghe phải thẹn thùng kia nhốt lại bên trong.

Đêm không ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play