"Cố Bắc Từ, đồ ngốc! Bảo vật gia truyền mà lại cứ hồ đồ như vậy đưa cho người ta!”
Cố Bắc Từ ảo não cầm gối đập mạnh vào mình vài cái, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô bị Đại Ma Vương ôm vào trong ngực, suýt nữa hôn nhau.
Chỉ thiếu một chút nữa, cô liền…
Kiếp trước cô sợ anh như sợ cọp, kiếp này mới ngày đầu tiên sống lại, cô lại rung động với anh?
Trêи mặt Cố Bắc Từ hiện lên vẻ mơ hồ, rối rắm. Mặc dù kiếp trước cô một lòng một dạ dính lấy Tưởng Ngọc Đường, nhưng cảm giác rung động này, cô thật sự chưa từng có.
Có lẽ si mê Tưởng Ngọc Đường không thể thể gọi là tình yêu… không, cái gì mà rung động ở đây, Hoắc Tư Triệt là đệ nhất nam thần ở Đế Kinh, nhất định là cô chỉ mê trai thôi.
“Không được! Cố Bắc Từ! Không giờ không phải là lúc để háo sắc!”
Cố Bắc Từ hai tay vỗ mạnh vào mặt mình, bình tĩnh lại.
"Khó khăn lắm mới có được cơ hội, nhất định phải thật quý trọng, thay đổi con đường của mình, thay đổi tất cả những người yêu thương mình..."
Trong thư phòng Hoắc gia.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu đen hoà quyện với đêm đen, khí chất cao quý lãnh ngạo, tựa như quý tộc ma cà rồng đã tồn tại vạn năm.
Anh lười biếng tựa vào ghế da, đôi mắt thâm thuý chăm chú nhìn chằm chằm vào trong hộp trang sức trêи bàn, sợi dây chuyền tinh xảo kia.
Bảo thạch màu lam lấp lánh dưới ánh đèn, giống như nước mắt của người cá, làm cho người ta thương tiếc kinh ngạc.
Tựa như Cố Bắc Từ...
Lúc này, cuộc gọi video của máy tình trêи bàn làm việc của anh sáng lên.
“Ông chủ, Cố tiểu thư đã về nhà an toàn rồi, sau đó chúng tôi sẽ giám sát 24 giờ!”
Trong video, thư ký Chiến Anh cung kính nói. Thật ra trong lòng anh ta đang điên cuồng khiếu nại, Cố Bắc Từ kia có gì tốt chứ, theo anh ta thì căn bản là không xứng với ông chủ bọn họ.
Cũng không biết ông chủ bị bỏ bùa mê gì, còn không phải cô thì không được.
Càng tức giận hơn là, cô ta còn không thèm để ý đến ông chủ - người đàn ông chất lượng số một thế giới này mà lại đi thích tên cặn bã Tưởng Ngọc Đường kia.
“Ông chủ, anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh để ý đến Cố tiểu thư, tuyệt đối không để cô ấy làm chuyện gì có lỗi với anh!”
Chiến Anh thề nói.
"Không cần."
Hoắc Tư Triệt thản nhiên mở miệng.
"Sao cơ? Ông chủ, anh có nghiêm túc không vậy? Cho dù biểu hiện ở bữa tối nay của Cố tiểu thư cũng không tệ lắm, nhưng ai biết cô ấy lại giở trò quỷ quái gì! Anh không thể tin cô ấy nữa! Cho cô ấy tự do chính là dung túng với cô ấy..."