Chiến Anh vội vàng hoảng hốt khuyên bảo, đột nhiên cách màn hình cảm nhận được ánh mắt cực kỳ nguy hiểm cùng sát ý lạnh như băng của người đàn ông, sợ tới mức vội vàng dừng lại, mồ hôi lạnh liên tục trả lời.

“Vâng ạ!”

Chờ đến khi anh ta tái mét ngẩng đầu lên, màn hình đã tối đen, Chiến Anh thở phào nhẹ nhõm, lại có loại cảm thấy may mắn như sống lại.

..................

Sáng hôm sau.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua rèm lụa mờ, từng tia từng tia chiếu lên giường, khẽ hôn cô gái có khuôn mặt như thiên thần.

Cô gái cau mày, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm đau khổ lại rối rắm.

Loading...

"A!"

Cố Bắc Từ từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, cô nắm chặt khăn trải giường, nhìn chằm chằm trần nhà sửng sốt thật lâu mới khống chế được cơ thể đang run rẩy bình tĩnh lại.

Trong mơ, cô vẫn đang ở phòng giam ẩm ướt và oi bức, không gian là sự trộn lẫn giữa mùi hôi và các mùi khác, cô như một cái xác từ từ mục nát.

Cô ấn huyệt thái dương, đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa mặt thật mạnh, mới cảm thấy tỉnh táo một chút.

Lúc sau, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương.

Người trong gương không phải là nữ tù nhân vô hồn thâm trầm, mà là thiếu nữ năng động, nghiêng nước nghiêng thành.

“Cố Bắc Từ, mày đã sống lại rồi, mày sẽ có cuộc sống mới tốt đẹp hơn!”

“A Từ, em đã thức dậy chưa? Nếu còn chưa dậy sẽ bị trễ học đấy!”

Phía cửa vang lên tiếng của anh hai, Cố Bắc Từ vội vàng cao giọng nói.

“Em dậy rồi, xuống ngay đây!”

Hiện tại cô mới mười tám tuổi, mới chỉ là một học sinh cấp ba.

Lúc đó trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc theo đuổi Tưởng Ngọc Đường, cho nên thành tích học tập… là một đống hỗn độn.

“Haizzz… Hay là trước hết cứu vớt cái thành tích học tập đầy cạn lời của mình trước đã…”

Cố Bắc Từ thở dài, nhanh chóng sửa sang một chút rồi ra khỏi phòng bước xuống lầu.

Tại bàn ăn, chỉ có anh cả và anh hai còn đang dùng bữa.

Cố Bắc Từ mơ hồ nhớ lại, quy luật làm việc của người ba Cố Thanh Nguyên và các anh đều rất bận rộn, mỗi ngày chỉ có lúc ăn sáng cả nhà mới tụ tập cùng một lúc.

Nhưng ở kiếp trước, cô luôn ngủ đến lúc mặt trời mọc ba sào mới dậy, cơ bản là đều không cùng mọi người ăn sáng.

Ngược lại là Tô Phù Dung và Hứa Vận Nhi mỗi sáng sẽ xuất hiện trêи bàn ăn, cùng Cố Thanh Nguyên ăn sáng, dần dần bọn họ giống như một nhà ba người vậy.

Lúc này, Cố Bắc Từ đã dậy muộn, Cố Thanh Nguyên đã ăn xong và đi ăn công ty, về phần Tô Phù Dung và Hứa Vận Nhi, mẹ con cô ta mỗi sáng đều sẽ đi tập yoga.

Vì để giữ gìn nhan sắc, mẹ con cô ta ngược lại rất liều mạng tự giác…

Nhưng trước mặt cô, Hứa Vận Nhi vẫn luôn ủng hộ cuộc sống hạnh phúc. Nói gì mà đời người chỉ có một lần, muốn ăn gì thì cứ ăn, nên phóng thúng thì cứ phóng túng.

Bây giờ nghĩ lại chuyện đó, đúng là toàn nói dối.

Cố Bắc Từ hít sâu một hơi, cất bước xuống lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play