Sắc mặt Cố Bắc Từ như thường, cầm khăn ngồi xuống bên giường, giọng điệu nhàn nhạt.

"Muộn như vậy, tìm em có chuyện gì sao?"

"A Từ, vì sao em lại đối với chị lãnh đạm như vậy, có phải còn đang tức giận với chị hay không?

Chị có thể thề với trời, chị cùng Tưởng Ngọc Đường thật sự không có chút quan hệ nào, chúng ta trong sạch!”

Hứa Vận Nhi vì biểu thị sự thành tâm của mình, làm bộ muốn quỳ xuống đất, vốn tưởng rằng Cố Bắc Từ nhất định sẽ có phản ứng, không ngờ Cố Bắc Từ căn bản không ngăn cản.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Bắc Từ không nói gì, liền thản nhiên nhìn Hứa Vận Nhi như vậy.

Hứa Vận Nhi nửa quỳ gối treo giữa không trung, không khí nhất thời vô cùng xấu hổ.

Loading... “A Từ, em nhất định muốn chị quỳ xuống cho em xem sao?”

Trong mắt Hứa Vận Nhi lệ quang lóe lên nhìn Cố Bắc Từ, vừa đáng thương vừa ủy khuất nói.

“Là chị muốn quỳ, chứ không phải em bắt chị quỳ.”

Cố Bắc Từ không nể mặt nói, kỳ thật trong lòng cũng sắp ghê tởm muốn ói rồi.

Nơi này chỉ có hai người các cô mà thôi, cô ta còn muốn biểu hiện ra bộ dáng bạch liên hoa, lại không có khán giả thưởng thức.

Hứa Vận Nhi trong lòng nghiến răng nghiến lợi, bề ngoài lại giả vờ không có việc gì xảy ra, ngồi trở lại ghế.

"Nói thật, em thật sự không có chút tình cảm nào đối với Ngọc Đường sao? Hôm nay anh ấy trước mặt Đại Ma Vương Hoắc Tư Triệt, luôn muốn dẫn em đi! Anh ấy đối với em thật lòng đó!”

Quả nhiên là tới thăm dò cô!

"Bây giờ em đã kết hôn rồi, chị cũng biết Hoắc Tư Triệt là một người lợi hại cỡ nào. Haizzz... Có lẽ em và Tưởng Ngọc Đường đã định là có duyên không phận.”

Cố Bắc Từ cố ý làm bộ tiếc nuối thở dài, trêи mặt tựa như còn có chút bi thương.

"Không phải đâu! Em và Tưởng Ngọc Đường chính là một cặp trời sinh, chỉ cần em kiên trì, sẽ không có ai có thể chia rẽ các em, A Từ, em phải dũng cảm lên!”

Nhìn vẻ mặt và phản ứng của Cố Bắc Từ, Hứa Vận Nhi thở phào nhẹ nhõm, thì ra trong lòng Cố Bắc Từ còn có Tưởng Ngọc Đường, hôm nay cô chỉ là diễn kịch trước mặt Hoắc Tư Triệt mà thôi.

Hứa Vận Nhi cực lực khuyên bảo, hơn nữa càng nói càng hưng phấn.

Cố Bắc Từ căn bản không muốn nghe tiếng lải nhải của cô ta, làm bộ rất khổ sở chôn đầu vào gối, che giấu sự thiếu kiên nhẫn của mình, phất phất tay nói.

"Chị họ Vận Nhi, em mệt mỏi lắm rồi, chị đừng nói nữa, để cho em một mình yên tĩnh đi."

"A Từ..."

Hứa Vận Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng Cố Bắc Từ đã không nói gì nữa. Cô ta cũng sợ nói quá nhiều khiến Cố Bắc Từ hoài nghi, liền đứng lên nói.

"Vậy chị đi trước đây, A Từ, em cũng không cần khổ sở, chị sẽ giúp em, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."

Cửa phòng phát ra tiếng động, Hứa Vận Nhi đóng cửa đi.

Ngoài hành lang, ánh mắt vô hại của Hứa Vận Nhi một giây sau liền âm trầm, cô ta lập tức lấy điện thoại di động ra, vừa gọi số điện thoại của Tưởng Ngọc Đường, vừa đi về phía phòng mình.

Trong phòng, Cố Bắc Từ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía cửa phòng, lạnh lùng cười.

Nếu trực tiếp nói ra sự thật, đem Hứa Vận Nhi đuổi ra ngoài, vậy thật sự là quá tiện nghi cho cô ta!

Kiếp trước mình chịu khổ thế nào, đời này nên để Hứa Vận Nhi trả lại gấp mười lần!

“Hứa Vận Nhi, bản tiểu thư có thời gian, tôi sẽ cùng cô chơi từ từ!”

Cố Bắc Từ theo bản năng sờ về phía ngực mình, theo thói quen tìm nước mắt bảo thạch trước ngực, đột nhiên sờ thấy trống không.

"Tệ thật! Đồ gia truyền của mình vẫn còn ở chỗ Đại Ma Vương! ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play