Hoàng Khiết Tư biết rõ ưu thế của mình và Phan Á Bội là gì.

Dù hai người không có sức mạnh như người chơi nam, năng lực phản ứng càng không cần phải so sánh, nhưng nói về tâm tư tỉ mỉ, đại đa số đàn ông đều không bằng phụ nữ.

Đặc biệt là thính lực của Phan Á Bội, vô cùng nhạy bén.

Đây cũng coi như góp phần tăng thêm tính an toàn cho cả hai.

Hai người vô cùng cẩn thận, trốn một chỗ không bao lâu thì nhanh chóng chạy đi, sau mười phút, rất nhiều quỷ chậm rãi tụ tập lại chỗ hai người vừa chạy thoát, không cam lòng nhìn về nơi xa.

Nhưng chúng nó lại không tiếp tục đuổi theo nữa.

Cùng lúc đó, ba người Lưu Lợi Minh đang trốn ở một chỗ tối tăm, Lưu Lợi Minh nhìn hai người chơi bên cạnh bị thương, trong lòng cảm thấy có chút phiền muộn.

Thương tích Cổ Lăng không tính là nghiêm trọng, chỉ cần nàng nhẫn nại được tác dụng phụ do đau đớn mang đến, trên cơ bản sẽ không có ảnh hưởng gì.

Mà vết thương của Điền Học Siêu có chút nặng, hắn từng bị móng vuốt lệ quỷ xỏ xuyên từ sau lưng, dù đã cầm máu nhưng vẫn có thể thấy được vết thương của hắn đang chậm rãi trở nặng.

Đây cũng là chỗ Lưu Lợi Minh cảm thấy khó hiểu.

Tuy rằng hắn nói vậy có hơi lạnh nhạt, nhưng bộ dạng lúc này của Điền Học Siêu rất khó chịu được vận động kịch liệt, vết thương nặng và mất máu quá nhiều sẽ khiến Điền Học Siêu trở thành gánh nặng bất kỳ lúc nào.

Vì sao Cổ Lăng lại đồng ý Điền Học Siêu gia nhập vào đội ngũ chứ?

Một suy đoán không tốt dần dần hiện lên trong lòng.

Lưu Lợi Minh nhịn không được lén nhìn vẻ mặt Cổ Lăng, trong lòng càng thấp thỏm bất an hơn, hắn không đoán được Cổ Lăng muốn làm gì, chỉ có thể an ủi mình suy nghĩ nhiều.

Cổ Lăng tuyệt đối sẽ không làm vậy.

Điền Học Siêu thường thường che lại miệng vết thương, gương mặt khó nén đau đớn, trên đường chạy trốn làm miệng vết thương của hắn bị vỡ ra, thậm chí không còn đủ sức để nghĩ về đường sống.

Cũng may hắn gia nhập đội Cổ Lăng, sau này hắn hoàn toàn không cần lo lắng mấy vấn đề này nữa, chỉ cần đảm bảo mình sẽ không bị tụt xuống là được.

Còn vấn đề tìm ra đường sống, đã có hai người chơi lâu năm là Cổ Lăng và Lưu Lợi Minh giải quyết.

Chờ sau khi rời khỏi đây hắn nhất định phải báo đáp hai người họ, có thể vươn tay giúp hắn vào lúc hắn cần giúp đỡ nhất.

Ước chừng năm phút sau, vẻ mặt Cổ Lăng đột nhiên biến đổi, cẩn thận nghe ngóng một hồi lâu, nàng nhỏ giọng: "Bên ngoài hình như có động tĩnh."

Lưu Lợi Minh cùng Điền Học Siêu lập tức khẩn trương lên, đặc biệt là Điền Học Siêu tim đập như trống dồn, bởi vì quá khẩn trương mà làm máu toàn thân lưu động quá mức, dẫn đến đầu váng mắt hoa.

Cổ Lăng lơ đãng nhìn qua Điền Học Siêu, lại thu hồi ánh mắt, nhanh chóng quyết định: "Đi, rời khỏi đây trước đã." Sau khi nói xong nàng lại nhìn về phía Điền Học Siêu, hỏi: "Anh sao rồi, còn trụ được không?"

Điền Học Siêu mờ mịt trong chốc lát, lúc này mới nhanh chóng trả lời: "Có thể, có thể."

Cổ Lăng nhận ra được tình trạng của hắn không tốt, nói với Lưu Lợi Minh: "Chúng ta đỡ hắn chạy đi."

Lưu Lợi Minh gật đầu, không nói gì thêm.

Trong lòng Điền Học Siêu tức khắc dâng lên một dòng nước ấm, hốc mắt cũng nóng lên, hắn vội vàng đem những cảm xúc cuồn cuộn này áp xuống, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng gói gọn trong một câu: "Cảm ơn."

Ba người lập tức chạy về phía trước, khoảng hai phút sau, vô số quỷ ùa đến vị trí lúc nãy nhóm Cổ Lăng lẩn trốn, âm trầm nhìn về phía ba người chạy trốn, khựng lại vài giây rồi tiếp tục đuổi theo.

Quỷ vĩnh viễn không mỏi mệt, mà ba người Cổ Lăng tuy rằng bước nhanh hơn đi nữa, nhưng phải kéo theo Điền Học Siêu khiến tốc độ trở nên chậm chạp không ít, rất nhanh đã bị lũ quỷ đuổi theo.

Lưu Lợi Minh lập tức hoảng sợ, vội vàng nói với Cổ Lăng: "Chúng ta chạy nhanh lên, chúng nó đuổi tới."

Trong mắt Cổ Lăng xẹt qua một tia sáng không rõ, nhìn Lưu Lợi Minh nói: "Nhanh lên, có thể chạy bao lâu thì chạy bấy lâu."

Lưu Lợi Minh hoảng loạn gật đầu, Điền Học Siêu sợ hãi quay đầu về phía sau liên tục, dựa vào tốc độ hiện tại, quỷ rất nhanh sẽ đuổi kịp bọn họ, đến lúc đó cả ba người đều sẽ chết ở chỗ này.

Điền Học Siêu cắn răng, không rên một tiếng liều mạng chạy về phía trước, hy vọng có thể giảm bớt áp lực cho hai người.

Nhưng quỷ vẫn bám dai như đỉa, lấy tốc độ không kém là bao chậm rãi đuổi theo, mỗi con quỷ nhìn chằm chằm vào Điền Học Siêu ở giữa, quơ móng vuốt muốn tóm lấy hắn.

Cuối cùng thì Điền Học Siêu cũng hiểu ra vì sao những con quỷ này lại cứ lăm le mình.

Người săn thú đều sẽ theo bản năng bao vây con mồi bị thương cùng với con non.

Điền Học Siêu không cam tâm, hắn không muốn chết ở đây, càng không muốn liên lụy hai người Cổ Lăng và Lưu Lợi Minh, ít nhất đến bây giờ, bọn họ vẫn không từ bỏ chính mình.

Nhưng trong lòng hắn lại nhịn không được hiện lên suy nghĩ âm u.

Cổ Lăng và Lưu Lợi Minh có thể vì lọt vào tình huống uy hiếp đến mạng sống mà lựa chọn bỏ rơi một kẻ trói buộc như mình không?

Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, sợ cảm giác tuyệt vọng này lan tràn toàn thân, làm hắn hít thở không thông.

Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh nửa lôi nữa nâng Điền Học Siêu chạy về trước, mà quỷ thì càng chạy càng gần, một con trong đó duỗi tay sắp túm được cổ áo của Điền Học Siêu.

Nỗi sợ hãi trong lòng Điền Học Siêu lên đến đỉnh điểm.

Hắn sẽ chết ở chỗ này.

Mà Cổ Lăng lại tiếp tục quát lên với Lưu Lợi Minh: "Cố gắng chạy."

Lưu Lợi Minh nghe vậy, cơ hồ nín thở liều mạng mà chạy, tốc độ ba người lại tăng lên, kéo ra một chút khoảng cách với lũ quỷ phía sau, mặc dù tử vong vẫn lơ lửng trên đầu ba người họ, nhưng ít ra cũng đỡ hơn lúc nãy, lưỡi hái tử thần đặt ngay trên cổ.

Tạm thời tránh được một kiếp, Điền Học Siêu nhịn không được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cùng bởi vì vận động quá mức khiến cơ y nóng đến khó có thể miêu tả, da gà cũng nổi lên hết.

Mà lúc này, Cổ Lăng chợt quay đầu, trong giọng nói mang theo chút dồn dập: "Điền Học Siêu, anh có muốn sống không."

Trong lòng Điền Học Siêu có dự cảm không tốt, lại theo bản năng gật đầu, vì chạy quá sức mà hô hấp trở nên khó khăn, căn bản không thốt nên lời.

Cổ Lăng lập tức từ Không Gian Bao Vây lấy ra một con dao, nắm chặt trong tay, gương mặt vì vận động kịch liệt mà trở nên vặn vẹo, ngoài miệng rõ ràng nói những lời như đang cứu rỗi, nhưng Điền Học Siêu lại phát hiện ánh mắt đối phương cất chứa những cảm xúc vô cùng chân thật, làm thân thể hắn rơi vào hầm băng.

(*) Đoạn này qt mình cũng khá mù mờ, câu từ khó hiểu quá :(((

Trong đầu Điền Học Siêu nháy mắt hiện lên một suy đoán khó tin, nhưng sau đó lại không nhịn được nở nụ cười.

Ít nhất, Cổ Lăng cũng đã cắt ngón tay của mình.

Chỉ cần có thể sống sót, hắn có thể trả giá hết thảy đại giới.

Điền Học Siêu không chút do dự gật đầu, ánh mắt quyết tuyệt nhìn Cổ Lăng, đồng thời tay phải chậm rãi siết thành nắm đấm, chỉ vươn ra ngón út.

Cổ Lăng lấy tốc độ nhanh như chớp cắt xuống, Điền Học Siêu trong nháy mắt cảm giác được đau đớn từ ngón út truyền đến, cả khuôn mặt đau đến co giật, nhưng từ đầu tới cuối không rên một tiếng.

Phần gốc ngón út chỉ sót lại chút da và gân tay rũ xuống, theo bước chạy của Điền Học Siêu mà đong đưa không ngừng, dù miệng vết thương không có quá nhiều máu trào ra, nhưng vẫn khiến Điền Học Siêu cảm thấy tuyệt vọng.

Hắn vĩnh viễn mất đi ngón út.

Cổ Lăng đem dao bỏ lại Không Gian Bao Vây, sau đó nhanh chóng túm chặt lấy ngón út giật mạnh ra ngoài, đến khi phần da cùng gân tay hoàn toàn đứt lìa, nàng bèn dùng sức vứt ngón út ra sau.

Một số quỷ lập tức dừng lại tranh đoạt.

Mà những con quỷ còn lại càng trở nên tham lam, vẫn bám sát ba người không bỏ.

Điền Học Siêu lúc này rốt cuộc nhịn không được hét lên thảm thiết, nhưng cũng không phải bởi vì đau đớn, trong lòng hắn vô cùng bi thương và sợ hãi, nhưng hắn hiểu được Cổ Lăng làm như vậy là vì để ba người có thể sống sót.

Mà cắt đứt ngón út, đã là cái giá nhỏ nhất.

Huống chi ngay cả Cổ Lăng cũng cắt đứt vài ngón tay của chính mình, hắn là một tân nhân, hơn nữa còn là một gánh nặng, nhất định phải chủ động hy sinh cái gì đó, như vậy mới có thể đổi lấy sự bảo vệ của hai người chơi lâu năm.

Lúc này đầu óc Điền Học Siêu vô cùng minh mẫn, hắn gắt gao cắn răng ngậm miệng, ham muốn sống sót càng thêm mãnh liệt.

Nhưng lũ quỷ phía sau giống như bị ngón tay út kích thích, tốc độ đột nhiên tăng nhanh.

Cổ Lăng lập tức nói với Điền Học Siêu nói: "Bây giờ cắt ngón nào?"

Điền Học Siêu không chút do dự vươn ngón áp út, tiếp tục ôm đau đớn khi da thịt chia lìa chạy về phía trước, mà những con quỷ phía sau cũng ít đi một nửa.

Cổ Lăng thường thường quay đầu lại xem, trong lòng dần dần nhẹ nhõm lại, chỉ còn lại chín con quỷ đang đuổi theo bọn họ.

Ba phút sau, ngón giữa của Điền Học Siêu lại bị cắt bỏ, mà lúc này có năm con quỷ dừng lại tranh đoạt, chỉ còn lại bốn con quỷ còn đuổi theo.

Ba người thở hổn hển, nửa câu cũng không thốt nên lời, nhưng lúc bọn họ chuẩn bị tiếp tục cắt thêm một ngón tay, bốn con quỷ kia đột nhiên dừng lại tại chỗ, không cam lòng nhìn chằm chằm ba người càng chạy càng xa.

Cổ Lăng ngẩn ra, lập tức dừng lại, Lưu Lợi Minh khó hiểu nhìn Cổ Lăng, nhịn không được thúc giục nàng tiếp tục chạy.

Cổ Lăng thẳng tắp nhìn kia ba co quỷ kia, sau đó ý thức được cái gì, dưới ánh mắt hoảng sợ của Lưu Lợi Minh cùng Điền Học Siêu đi ngược trở về, cách bốn con quỷ chỉ bốn bước chân, sau đó là ba bước, cuối cùng là hai bước.

Chỉ cần quỷ bước lên một bước, tuyệt đối có thể túm lấy nàng ăn một bữa no nê.

Nhưng quỷ dị chính là...

Bốn con quỷ kia thế nhưng vẫn không nhúc nhích, đứng yên một chỗ nhìn chằm chằm Cổ Lăng, trên mặt vặn vẹo tràn ngập tham lam.

Lưu Lợi Minh cùng Điền Học Siêu cảm thấy chúng nó bị hạn chế bởi một quy tắc không biết tên nào đó, không thể nhích về phía trước thêm một bước nào nữa, cũng không thể duỗi tay vượt qua ranh giới trong suốt trước mặt.

Ý thức được điểm này, trên mặt Lưu Lợi Minh cùng Điền Học Siêu đều hiện lên vẻ mừng như điên, nếu đúng là vậy, chẳng phải bọn họ có thể ngồi ở đây chờ đến khi trò chơi kết thúc hay sao.

Nhưng không chờ Lưu Lợi Minh nói suy nghĩ này cho Cổ Lăng, hắn lại hoảng sợ phát hiện vẻ mặt Cổ Lăng dần dần trở nên khiếp đảm, vui sướng trong lòng Lưu Lợi Minh rút đi trong nháy mắt, thay vào đó là bất an lo sợ: "Cổ tiểu thư, cô phát hiện cái gì à?"

Cổ Lăng quay phắt lại, mặt mũi trắng bệch nói: "Chết chắc rồi, chết chắc rồi..."

Chỉ là lúc nói lời này, ánh mắt nàng lại nhìn Điền Học Siêu, giống như đang muốn nói...... Anh chết chắc rồi!

****

Editor: chương này edit không cũng thấy đau tay. Người ta nói tay đứt ruột xót, chặt đứt luôn ngón tay thì đau cỡ nào...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play