Hạ Nhạc Thiên cũng không biết nên là đi đâu.

Thế giới này không có điểm cuối.

Nhưng quỷ lại không chỗ nào không có.

Nói cách khác, mặc kệ người chơi trốn tới chân trời góc biển, cũng vẫn bị cư dân quỷ xung quanh nhìn thấy, biện pháp duy nhất có thể sống sót, chỉ có thể cố gắng chống cự tới khi shipper giao xong cơm hộp.

Nhưng trước tiên cần phải có một người chơi tử vong, vậy mới có cơm hộp để giao trong thời gian ngắn, tạo cơ hội cho những người chơi khác chạy trốn.

Thời gian lặng yên trôi đi.

Hạ Nhạc Thiên tự hỏi tiếp theo nên trốn ở đâu, ánh mắt bỗng liếc qua một toà nhà cao như tháp ngắm cảnh, trong lòng lập tức có chủ ý.

Nhưng cậu phải xác định một chuyện trước.

"Thích tiên sinh, tôi có một ý tưởng, nhưng tôi không biết tố chất cơ thể của anh như thế nạo."

Thích Lệ Phi liếc nhìn cậu rồi quay đầu về phía đài cao ở xa xa kia, ngữ khí nhàn nhạt: "Tôi có thể nhảy từ trên đó xuống một cách an toàn."

Hạ Nhạc Thiên cũng không ngoài ý muốn, cậu vốn đã mơ hồ nhận ra một chuyện.

Chính là mặc kệ người chơi trải qua bao nhiêu trò chơi, năng lực phản ứng và tố chất cơ thể cũng không có thay đổi gì quá lớn, mà cậu hoàn toàn ngược lại, mỗi lần hoàn thành trò chơi, các phương diện tố chất đều được tăng cao.

Loại biến hóa này rất độc đáo, hình như là chỉ cậu mới có.

Trừ chuyện này ra, cậu còn có bàn tay vàng nhắc nhở [Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!], trợ giúp cậu tránh thoát lệ quỷ tập kích rất nhiều lần.

Quan trọng hơn là, có vẻ như Thích Lệ Phi cũng không giống.

Ngoại trừ trên đỉnh đầu hắn đến bây giờ vẫn là ba dấu chấm hỏi ra, hình như Thích Lệ Phi còn có được năng lực giết chết quỷ.

Như vậy, có lẽ Thích Lệ Phi cũng giống mình, phản ứng cơ thể cùng sức mạnh đều khác với người chơi khác.

Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi bắt đầu leo cầu thang, thẳng đến khi lên đến tầng cao nhất, gió từ từ thổi qua, làm tâm trạng nặng nề của Hạ Nhạc Thiên nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Thích Lệ Phi đứng trên đài cao nhìn xuống phía dưới.

Hạ Nhạc Thiên tính toán độ cao của toà nhà, nếu quỷ muốn chạy vào, nhất định phải từ cửa cầu thang chậm rãi bò lên, mà lúc này cậu và Thích Lệ Phi có thể từ chỗ này nhảy xuống.

Điều này có thể giúp hai người nâng cao tỷ lệ chạy trốn không biết bao nhiêu lần.

Thích Lệ Phi thu hồi ánh mắt, hai tay cắm trong túi quần không chút để ý đứng ở đó, khóe miệng mang theo một chút bạc tình.

Có đôi khi Hạ Nhạc Thiên cảm thấy Thích Lệ Phi này rất khó hiểu, trước nay hắn đều không chủ động tìm manh mối trốn thoát, cũng không sợ hãi lệ quỷ, một bộ dáng chỉ cần tiến vào trò chơi là được, sau đó bắt đầu ăn no chờ chết.

So với việc tìm kiếm manh mối, cậu thấy Thích Lệ Phi càng thích nếm thử mỹ thực, thích nhấm nháp đồ uống mỹ vị, dùng ánh mắt thưởng thức quan sát mỗi một cảnh vật của thế giới này.

Một chút cũng không giống người sống.

Suy nghĩ này nháy mắt xẹt qua trong đầu, Hạ Nhạc Thiên giống như rơi vào hầm băng, thậm chí làn da vì lạnh lẽo mà nổi da gà.

Phỏng đoán này đáng sợ quá.

Thích Lệ Phi thật sự không phải người sao?

Nhưng dựa vào những chuyện xảy ra từ đầu tới giờ, khả năng Thích Lệ Phi là người chơi cao đến 90%, nhưng nhớ đến trên đầu Thích Lệ Phi có treo ba dấu chấm hỏi, lại làm Hạ Nhạc Thiên cảm thấy mê mang.

Thích Lệ Phi rốt cuộc là người sao?

Hay là quỷ, hoặc là cái NPC trà trộn vào giữa người chơi?

Còn một khả năng, hắn cũng giống mình, có được bàn tay vàng kỳ lạ, nên bàn tay vàng của mình mới không thể kiểm tra được thân phận thật sự của Thích Lệ Phi.

Cũng may tuy Thích Lệ Phi trầm mặc ít lời, lai lịch không rõ, nhưng ít ra chưa từng làm hại cậu, ngược lại còn rất phối hợp với cậu.

Đôi khi Hạ Nhạc Thiên có một loại trực giác, Thích Lệ Phi rõ ràng biết manh mối về đường sống, nhưng trước giờ hắn đều không nói cho bất cứ kẻ nào.

Nói cách khác, Hạ Nhạc Thiên không hoài nghi thân phận Thích Lệ Phi có vấn đề nữa.

Nghĩ đến đây, cậu quyết định thừa dịp không khí lúc này vẫn còn hài hòa, chủ động xuất kích, Hạ Nhạc Thiên nửa thật nửa giả nói cảm ơn: "Đúng rồi, tôi còn phải cảm ơn anh, nếu không phải anh nhắc nhở tôi, chỉ sợ kết cục của tôi cũng giống Tông Kiến Hoa."

Nói tới đây, Hạ Nhạc Thiên nhịn không được thổn thức.

Thích Lệ Phi thong thả chớp mắt, hình như đang suy nghĩ Tông Kiến Hoa là ai, sau đó mới lãnh đạm ừ một tiếng.

Hạ Nhạc Thiên không chút để ý đến Thích Lệ Phi mặt lạnh, ngược lại tiếp tục hỏi: "Vậy anh có ý kiến gì đối với đường sống trong trò chơi lần này không? Dù sao thì năng lực phân tích của anh mạnh hơn tôi rất nhiều."

Hạ Nhạc Thiên nói vô cùng chân thành, tuyệt đối không chứa bất cứ ý niệm thổi phồng giả dối nào.

Thích Lệ Phi biểu tình không đổi, nói: "Là cậu nghĩ vậy thôi, tạm thời tôi không có manh mối gì cả." Tựa hồ cảm thấy những lời này của mình không đủ thuyết phục, Thích Lệ Phi lập tức nghiêng đầu tránh ánh mắt Hạ Nhạc Thiên, bình tĩnh nhìn cảnh vật phía xa.

Hạ Nhạc Thiên: "......"

Đây là lần thứ mấy?

Cái tên Thích Lệ Phi này tuyệt đối chính là NPC!

Hạ Nhạc Thiên cảm thấy mình đã sờ soạng đến chân tướng, tất cả những chỗ kỳ lạ đều được giải thích hợp lý.

Ví dụ như vì sao Thích Lệ Phi không sợ lệ quỷ, vì sao không nóng lòng phá giải câu đố chạy trốn, giống như không chút sợ hãi thất bại, bị trò chơi lau sạch dấu vết.

Bingo.

Bởi vì bề ngoài khoác áo choàng (*) là người, trên thực tế hắn không phải chân chính người chơi, thân phận thật sự của hắn là NPC do trò chơi sáng tạo ra.

(*) Khoác áo choàng: ý chỉ đội một lớp mặt nạ hay đóng giả thân phận nào đó.

Ý nghĩa tồn tại của NPC Thích Lệ Phi này, rất có thể là vì hoà nhập vào đoàn thể người chơi, có nhiệm vụ quản lý hoặc xử lý những lỗi đột ngột phát sinh.

Đây là nguyên nhân vì sao trước giờ hắn vẫn luôn an tĩnh, chưa từng chủ động phát biểu suy nghĩ của mình, bởi vì Thích Lệ Phi không thể tùy tiện nói ra manh mối trong trò chơi, chuyện này tương đương với hành vi phá hủy quy tắc.

Trò chơi tất nhiên không cho phép tình huống này phát sinh.

"Trò Chơi Tử Vong" hơn trò chơi ở thế giới Hiện Thực không chỉ một bậc, nó có thể hút vô số nhân loại vào trong trò chơi, trở thành "Người Chơi Tử Vong", một lần tiếp một lần tiến hành trò chơi khủng bố.

Có thể nhìn ra thứ sáng tạo nên trò chơi, tuyệt đối là sự tồn tại mà con người không thể tưởng tượng nổi.

"Thứ đó" hoàn toàn có thể sáng tạo ra NPC không khác gì con người, sau đó trà trộn vào những người chơi mà không bị phát hiện.

Ít nhất đến bây giờ, chưa từng có ai nghi ngờ thân phận Thích Lệ Phi.

Nếu không phải vì đỉnh đầu Thích Lệ Phi có ba dấu chấm hỏi, thì đến bây giờ cậu cũng sẽ không nghi ngờ Thích Lệ Phi, thậm chí có khả năng sẽ giống những người chơi khác, cảm thấy quanh người Thích Lệ Phi đều tràn ngập hơi thở cường giả "tuy lạnh lùng không dễ chọc, nhưng thật sự là đại lão" (*).

(*) Cái cấu trúc câu hơi bị khó hiểu, xin lỗi mọi người.

Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Chẳng lẽ........

Ba cái dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu Thích Lệ Phi, kỳ thật chính là ba chữ viết tắt bằng tiếng Anh [NPC]?

(*) NPC (Non-Player Character): Nhân vật không phải người chơi, được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo.

Vừa lúc đều là ba chữ.

Hạ Nhạc Thiên cảm thấy mình đã biết được một bí mật khó lường, đồng thời cũng cảnh giác hơn với Thích Lệ Phi, từ lúc bắt đầu cậu đã sợ hãi trò chơi này.

Thứ có thể sáng tạo ra trò chơi này, chỉ là nghĩ tới thôi cũng không rét mà run.

Thích Lệ Phi rất có hứng thú đánh giá vẻ mặt biến đổi như tắc kè hoa của Hạ Nhạc Thiên, híp mắt hỏi: "Đang nghĩ gì?"

Hạ Nhạc Thiên theo bản năng nói: "Nghĩ tới anh --" vừa thốt lên cậu lập tức phản ứng lại, kinh hãi nhìn Thích Lệ Phi, vội vàng cứu vớt: "Tôi đang nghĩ anh có kế hoạch gì tiếp theo..."

Đáy mắt Thích Lệ Phi hiện lên một chút giật mình, lập tức nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên một lúc lâu.

Hạ Nhạc Thiên bị nhìn đến sởn tóc gáy, thậm chí còn nghĩ có phải Thích Lệ Phi đã đoán ra mình biết thân phận của hắn rồi không, trong lòng càng thêm thấp thỏm bất an, nặn ra một nụ cười nói: "Làm, làm sao vậy?"

Ánh mắt Thích Lệ Phi tràn ngập phức tạp, từ trên nhìn xuống bộ dáng hoảng sợ bất an của Hạ Nhạc Thiên, cũng không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt lạnh băng hơi hơi hoà hoãn lại, nói: "Ta bỏ qua cậu làm càn lần này, nhưng lần sau không thể tái phạm."

Hạ Nhạc Thiên vẫn hoảng sợ như cũ, nhìn trên đỉnh đầu Thích Lệ Phi không ngừng lập loè dòng chữ cảnh cáo [Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!], trong lòng lo sợ bất an.

Bởi vì lúc này dòng chữ hoàn toàn không có màu xanh lục như lúc trước nữa.

Kích thước chữ lớn đến sắp vượt qua nóc nhà, màu chữ đen đậm phác họa từng nét, mỗi chữ đều tràn ngập cảm giác run rẩy, giống như...... bàn tay vàng [Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao] của cậu đang khiếp sợ cái gì đó.

Hạ Nhạc Thiên lập tức đoán ra được.

Tất nhiên là vì lời nói vừa rồi của cậu, khiến cho quy tắc trò chơi chú ý, nên bàn tay vàng mới phát sinh biến hóa như vậy.

Cũng may Thích Lệ Phi có vẻ muốn thả cho mình một con ngựa, dòng chữ trên đỉnh đầu run rẩy không ngừng sau khi nghe Thích Lệ Phi nói xong câu nói kia, lúc này mới kinh hồn tán đảm biến mất.

Hạ Nhạc Thiên cũng nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, vội vàng xoa mồ hôi lạnh, nhịn không được cảm kích nhìn Thích Lệ Phi: "Tôi biết rồi, lần sau nhất định sẽ không tái phạm nữa, cảm ơn anh."

Thích Lệ Phi gật gật đầu, trong lòng hơi cảm thấy vi diệu.

Hạ Nhạc Thiên quyết định đem thân phận Thích Lệ Phi vĩnh viễn giấu trong lòng, tuyệt đối không tiết lộ cho bất cứ ai, đồng thời độ hảo cảm của cậu đối với Thích Lệ Phi nhịn không được cọ cọ cọ bay lên trên.

Quả nhiên tính tình Thích Lệ Phi nhìn qua thì tưởng lạnh băng, nhưng hắn làm vậy hoàn toàn là vì chức trách, trên thực tế Thích Lệ Phi là người không tồi, bằng không sẽ không liên tiếp giúp đỡ mình, thậm chí còn cứu mạng mình.

(Editor: Không không....)

Hai người lại một lần nữa lâm vào im lặng, nhưng kỳ diệu chính là không khí lại không xấu hổ giống lúc trước.

Hạ Nhạc Thiên móc di động ra xem lịch sử trò chuyện trong group, trong khoảng thời gian này, Phan Á Bội cùng Hoàng Khiết Tư không ngừng gửi tin nhắn vào nhóm, từ những câu chữ có thể thấy được hai người đang rất bất an.

Hạ Nhạc Thiên lập tức gửi tin nhắn, cổ vũ hai người nhất định phải giữ vững tinh thần sống sót, mà bên cậu cũng sẽ nỗ lực nghĩ cách tìm ra biện pháp sống sót chân chính.

Hoàng Khiết Tư tuy rằng cũng không ôm hy vọng gì, nhưng vẫn rất cảm động, nếu có thể sống sót rời khỏi trò chơi, cô nhất định phải cảm tạ Vương Tiểu Minh.

Hoàng Khiết Tư cất điện thoại đi, nói với Phan Á Bội đang không ngừng quan sát xung quanh: "Năm phút nữa, chúng ta lập tức rời khỏi chỗ này."

Cho dù chỗ này tạm thời vẫn chưa có quỷ xuất hiện.

Phan Á Bội thấp thỏm bất an gật đầu, trên mặt không thể che giấu được vẻ tuyệt vọng.

Hai người bọn họ thật sự sẽ chết ở chỗ này....

*****

Tác giả có lời muốn nói: Áo choàng của thần:

Cái thứ nhất: Người chơi

Cái thứ hai: NPC

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play