Hạ Nhạc Thiên đứng nhìn điện thoại một lúc lâu, vì App trò chơi không còn nhắc nhở nhiệm vụ nữa.
Trần Đỉnh bỗng nói: "Lệ quỷ biến mất rồi."
Hạ Nhạc Thiên nhìn qua: "Hả? Biến mất?"
Trần Đỉnh móc điện thoại đặt trong Không Gian Bao Vây ra nhìn, xác định nhiệm vụ đã hoàn thành thì ngẩng đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp: "Vương Tiểu Minh...... Sao cậu làm được vậy?"
Hạ Nhạc Thiên: "......"
Chẳng lẽ nói cho Trần Đỉnh là mình chỉ lặp đi lặp lại việc tiếp nhận nhiệm vụ, cuối cùng kéo sạch oán khí của con quỷ kia làm nó biến mất luôn sao?
Nghe rất khó tin, cũng không thể giải thích được nguyên nhân, quan trọng nhất là, sự kiện thần quái lần này không thể phục chế.
Bởi vì rất ít lệ quỷ dùng cơ hội giết người lên "Bạn gái" của người chơi.
Trần Đỉnh tinh tế không truy hỏi nguyên nhân, anh cũng chỉ muốn thể hiện mình vừa bị sang chấn tâm lý thôi, sau đó lại quay về chính sự, "Thân phận của anh có thể đã bị lộ, trong thời gian này tốt nhất hai người đừng liên lạc với anh."
Tuy Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh đã sớm đoán được chuyện này, nhưng khi nghe Trần Đỉnh xác định, tâm trạng không khỏi nặng nề hơn nhiều.
"Nhưng cũng may hai người tới cứu anh đúng lúc, bằng không những thành viên của tổ chức Địa Ngục đã phát hiện hai người." Trần Đỉnh nghĩ mà sợ, "Nhưng.... hai ngươi tìm ra anh bằng cách nào?"
Bùi Anh nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên trả lời: "Tìm người hỗ trợ, lát nữa tôi lại nhờ cô ấy xem bên kia có giữ tư liệu của anh hay không."
Trần Đỉnh gật đầu.
Hạ Nhạc Thiên tìm một chỗ khá xa ngồi xuống, để không gian riêng lại cho Bùi Anh và Trần Đỉnh, cậu nhắn tin cho Hàn Mai Mai thông báo Trần Đỉnh đã an toàn.
Hàn Mai Mai mau chóng trả lời.
[Hàn Mai Mai: Bạn của cậu có lẽ đã bị lộ, bảo hắn cẩn thận một chút, bên tôi nếu có tin gì sẽ nói cho cậu.]
Hạ Nhạc Thiên cảm ơn.
Nói xong, Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu nhìn Trần Đỉnh và Bùi Anh, hai người còn đang nói chuyện, Bùi Anh đỏ mắt tựa vào vai Trần Đỉnh, người sau còn nhẹ giọng dỗ dành.
Hạ Nhạc Thiên cười cười, không quấy rầy.
Mấy phút sau, Thích Lệ Phi gửi tin đến.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Nhiệm vụ giải quyết xong rồi chứ?]
Hạ Nhạc Thiên nghi ngờ đối phương đã sớm biết chuyện này, chẳng qua là không muốn nói rõ, cậu cũng làm bộ không biết.
[Da Da Hạ: Giải quyết xong rồi, lần này may mà có anh, bằng không em thật sự không biết phải giải quyết sự kiện thần quái này như thế nào nữa.]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Đừng khách sáo, em còn nhớ lời anh nói lúc trước không?]
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó chột dạ.
Nói gì nhớ chết liền.
Thích Lệ Phi nói rất nhiều, ai biết cụ thể là chuyện gì.
Có lẽ Thích Lệ Phi cũng đoán được, tự mình đưa ra đáp án.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Anh sẽ luôn ở cạnh em dưới một hình thức nào đó.]
Hạ Nhạc Thiên không nhìn được mỉm cười.
Cậu nhớ Thích Lệ Phi từng nói qua câu này, chỉ là lúc đó cậu không ngờ nó ám chỉ sâu xa như vậy, đối với lời nói mang ý nghĩa âu yếm như vậy, trong lòng Hạ Nhạc Thiên cảm thấy cực kỳ vui sướng.
[Da Da Hạ: Em biết.]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Vậy em cố gắng tham gia thi đấu, chỉ còn lại nửa tháng cuối cùng, anh đợi ngày em vượt ải thành công.]
Vốn nên là lời nói chúc mừng, nhưng đập vào mắt Hạ Nhạc Thiên chẳng khác nào hiện thực tàn khốc đẩy cậu từ thiên đường rớt xuống địa ngục, đáy lòng quặn thắt đến không thở nổi.
Không đau, nhưng ăn mòn cậu từng chút một.
Hạ Nhạc Thiên hít sâu, cố gắng gượng cười, cậu rất muốn hỏi Thích Lệ Phi có nghĩ tới tương lai của hai người hay không.
Một khi cậu hoàn thành trò chơi, có lẽ bọn họ không thể gặp lại.
Rõ ràng đều còn sống, nhưng cả đời không thể gặp nhau, không thể cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ lẫn nhau.
Hạ Nhạc Thiên gõ chữ rồi lại xóa, xóa lại gõ chữ, làm thế nào cũng không dám hỏi thành lời.
Cậu sợ sẽ nghe được đáp án không như mong đợi.
Nhưng chỉ còn nửa tháng ít ỏi, đây là thời gian cuối cùng hai người ở bên nhau.
Tương lai nhìn có vẻ tối tăm, che kín bởi bụi gai. Mịt mờ như tiền đồ của chị Dậu vậy. (*) :)))
Hạ Nhạc Thiên vẫn nhớ rõ thật lâu trước kia, khi mình gặp nguy hiểm đã từng nghĩ, nếu có thể sống sót sẽ nói thẳng lòng mình cho Thích Lệ Phi biết.
Cũng chính vì vậy, cậu mới có thể ở bên cạnh Thích Lệ Phi, mỗi lần nghĩ tới những chuyện này cậu đều bất giác mỉm cười, ký ức như một hồi mộng đẹp.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Hạ Nhạc Thiên cũng thẳng thắn.
[Da Da Hạ: Anh rất chờ mong ngày em vượt ải trò chơi sao?]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Phải, tới ngày đó, em sẽ biết được bí mật ẩn chứa sâu trong trò chơi.]
Tâm trạng Hạ Nhạc Thiên trở nên phức tạp.
Tuy cậu rất muốn biết bí mật của trò chơi là gì, nhưng so với việc có thể ở bên Thích Lệ Phi, bí mật trò chơi cũng trở nên không còn quan trọng nữa.
Vì nguyên nhân cậu tìm kiếm bí mật trò chơi, cũng chỉ là vì muốn nâng cao cơ hội sống của mình mà thôi.
[Da Da Hạ: Em hiểu rồi, chờ đến ngày mai em vào trò chơi, lúc đó chúng ta gặp nhau.]
Lúc này mỗi một phút mỗi một giây đều cực kỳ trân quý, cậu phải kéo Bùi Anh và Trần Đỉnh kiếm thật nhiều điểm sinh tồn, để hai người họ cũng có thể đạt được xếp hạng cao.
"Vương Tiểu Minh, cậu nhìn này." Bùi Anh đi tới, đưa điện thoại di động cho Hạ Nhạc Thiên xem, "Tôi đứng vị trí thứ hai từ dưới lên trong Bảng Xếp Hạng."
Nàng có chút vui mừng, lại có chút lo sợ.
Chuyện này có nghĩa là nàng đã lọt vào danh sách giết chóc của một số người chơi, nhưng đồng thời, nàng có thể thu được điểm tích lũy nhiều hơn để mua sắm đạo cụ.
Còn ba vị trí đầu, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trần Đỉnh cũng đi tới, hỏi Hạ Nhạc Thiên kế hoạch tiếp theo, thân phận của anh đã bị lộ, không thể ở lại tổ chức Người Chơi được nữa.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Những người tới bắt anh biết được những gì rồi?"
Trần Đỉnh suy nghĩ một lúc, nói: "Lúc tôi ở tổ chức Người Chơi thì chỉ có hai ba người xem như thân quen, một trong số họ phản bội tôi, dụ dỗ tôi đến chỗ này, những thành viên của tổ chức Địa Ngục đã biết được quan hệ giữa tôi và cậu nên mới cố ý bắt tôi."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Anh và tôi đều rất cẩn thận, theo lý mà nói không nên bại lộ nhanh như vậy."
Trần Đỉnh đưa ra suy đoán của mình, nói: "Có phải lần trước bị tổ chức Địa Ngục bắt được đã bại lộ rồi không?"
"Nhưng tất cả người của tổ chức Địa Ngục ở đó không phải đều mất tích sao?" Bùi Anh nói.
"Vẫn chưa chắc chắn là mất tích thật, hay đã chạy thoát, không xác định một trăm phần trăm thì đều có khả năng xảy ra, huống chi, ngoài những thành viên của tổ chức Địa Ngục, vẫn còn những người chơi khác."
"Nhưng chúng ta che giấu rất tốt, không ai biết chúng ta quen biết cậu ấy, với lại, dù chúng ta có quen biết thì làm sao bọn biết được Hạ Nhạc Thiên chính là Da Da Hạ?" Bùi Anh đưa ra điểm thắc mắc lớn nhất.
Đây cũng là điều mà Hạ Nhạc Thiên và Trần Đỉnh suy nghĩ nãy giờ.
"Vậy rất có khả năng là người chơi đã từng tổ đội với cậu ấy nói chuyện này cho tổ chức Địa Ngục." Trần Đỉnh nhìn Hạ Nhạc Thiên: "Hơn nữa, người này nhất định biết chuyện tổ chức Địa Ngục bị hủy diệt."
Bởi vì Hạ Nhạc Thiên giấu thân phận người chơi và thân phận ngoài hiện thực rất cẩn thận.
Bởi vậy, Trần Đỉnh nói không phải không có lý.
Hạ Nhạc Thiên khẽ cau mày, một gương mặt mang theo nụ cười biến thái bỗng nhiên hiện lên trong óc, hắn là kẻ duy nhất biết được Hạ Nhạc Thiên là người đã phá hủy tổ chức Địa Ngục.
Nhưng hắn đã chết rồi.
Tuy có thể hắn đã đem chuyện này nói cho thành viên khác trước khi vào trò chơi, nhưng Hạ Nhạc Thiên có thể khẳng định, người này tuyệt đối không biết gương mặt của Da Da Hạ là thế nào.
Mọi chuyện lại đi vào bế tắc.
"Chuyện này tạm thời để qua một bên, nói chuyện của anh trước đi, không biết bên phía tổ chức Địa Ngục biết được bao nhiêu về anh rồi, lúc này anh phải cắt đứt liên lạc với mọi người." Hạ Nhạc Thiên nói.
Trần Đỉnh gật đầu, còn nói thêm: "Anh chuẩn bị tìm một chỗ trốn một thời gian, lát nữa cậu và Bùi Anh có thể cùng nhau đi mua vật phẩm và đồ ăn cho anh, giảm bớt nguy cơ bị phát hiện."
"Anh không định ở cùng bọn tôi sao? Chỗ tôi và Bùi Anh đang ở cũng không an toàn nữa, chúng ta cùng chuyển nhà." Hạ Nhạc Thiên nói.
Trần Đỉnh lại ngăn cản: "Không được, tôi nghi ngờ bọn họ chỉ biết đại khái vị trí của hai người, nếu hai người dọn đi, rất có thể bị mò ra thân phận."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Thôi được, vậy tôi và Bùi Anh tạm thời ở lại đó, nhưng đề phòng có người nhân lúc không có tôi mà tấn công Bùi Anh, có lẽ hai người phải ở một phòng, vậy tôi mới có thể bảo vệ cô ấy."
Hạ Nhạc Thiên đưa ra vấn đề cho Trần Đỉnh.
Tuy biết Trần Đỉnh tin tưởng mình, nhưng là một người bạn cũng như đồng đội, có một ít việc cần nói rõ thì phải nói rõ.
Trần Đỉnh gật đầu, đồng ý cả hai tay: "Vậy thì thật tốt quá, chỉ là sợ làm phiền cậu rồi."
Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, "Đều là đồng đội, khách sáo làm gì."
Trần Đỉnh nghe vậy thì cũng nở nụ cười.
Bùi Anh quyến luyến không muốn chia tay với Trần Đỉnh, chợt nhớ ra một chuyện: "Vậy trò chơi kế tiếp chúng ta còn tổ đội với nhau không?"
Trần Đỉnh lộ vẻ mặt chần chừ.
Dĩ nhiên anh hy vọng có thể vào trò chơi cùng Bùi Anh, nhưng lại sợ mình liên lụy nàng.
Số lượng thành viên tổ chức Địa Ngục rất nhiều, có lẽ bọn họ đều thu được tư liệu về Trần Đỉnh, nếu vì vậy làm lộ thân phận của Hạ Nhạc Thiên thì rất phiền phức.
Hạ Nhạc Thiên nhìn anh: "Vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn nói cho anh biết."
Sau đó, Hạ Nhạc Thiên nói ra sự tồn tại đáng sợ của Bug trò chơi cho Trần Đỉnh.
"Cái Bug còn lại trong Trò Chơi sẽ càng đáng sợ, một khi người chơi bình thường đụng phải, tuyệt đối là thập tử vô sinh, tôi nghĩ nó cũng ngủ đông tích trữ năng lượng, nếu hai người cùng tôi vào trò chơi, tỉ lệ đụng phải Bug sẽ thấp hơn người chơi khác rất nhiều."
"Quan trọng nhất là, tôi có biện pháp đối phó Bug, nhưng xác suất chỉ có 50%." Hạ Nhạc Thiên lại tiêm cho hai người một mũi dự phòng, "Cho nên, cá nhân tôi đề nghị chúng ta cùng tổ đội, chờ sau khi vào trò chơi lại làm bộ không quen biết nhau."
Trần Đỉnh khó khăn tiêu hóa thông tin đáng sợ vừa nghe, cuối cùng không do dự mà nắm tay Bùi Anh: "Bùi Anh, anh muốn tổ đội với Vương Tiểu Minh, em nghĩ sao?"
Bùi Anh mỉm cười chủ động nắm chặt tay Trần Đỉnh: "Sớm nên như vậy."
Mặc kệ tương lai đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đều có thể bên nhau.
Sống nắm tay nhau, chết cùng một mộ.
*****
Editor: Sau đó, Trần Đỉnh quay sang nhìn Hạ Nhạc Thiên: Nói tỉ lệ thấp gặp Bug đâu? Σ( ̄皿 ̄ )
(*) Trích Tắt đèn của Ngô Tất Tố