Những người khác thấy vậy đều chùn bước, bọn họ cảm thấy ngoài Lý Tam xui xẻo ra thì chỉ tiểu đội trưởng kích phát cơ hội giết người, chẳng liên quan gì đến họ.

Nhưng không một ai người dám rời khỏi đầu tiên, huống chi, tiểu đội trưởng còn chưa chết, bọn họ cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của hắn, để tránh bị cao tầng trừng phạt.

Bầu không khí trở nên cứng đờ bí bách.

Tiểu đội trưởng theo bản năng muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng hắn biết làm như vậy sẽ chỉ chết càng nhanh.

Hắn chỉ có thể điên cuồng tự hỏi đường sống.

Oán khí trên người lệ quỷ khẽ rung chuyển, đột nhiên ngay sau đó, nó lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hai tay cào lấy mặt đất như thể sắp bật nhảy chạy trốn, nhưng quy tắc giết người lại khống chế nó ở cạnh tiểu đội trưởng, không thể rời đi.

Dưới cơn sợ hãi, lệ quỷ chỉ đành mau chóng hoàn thành cơ hội giết người lần này, rồi vội vàng tẩu thoát.

Lệ quỷ nhanh như chớp đoạt mạng tiểu đội trưởng, rồi lao về phía Trần Đỉnh.

Đó là mục tiêu giết người cuối cùng của nó.

Tuy mọi người không nhìn thấy lệ quỷ, nhưng thấy tiểu đội trưởng đã chết, đều sợ tới mức hối hả lên xe, chuẩn bị phóng ga chạy thoát.

Trần Đỉnh ý thức được đây có lẽ là cơ hội chạy trốn của mình, liều mạng tông cửa lăn xuống xe, những người khác muốn kéo Trần Đỉnh trở về, nhưng đã không còn thời gian nữa.

Trần Đỉnh đã lăn rất xa, vết máu trượt dài trên mặt đất, sống chết không rõ.

Chợt, một cái bóng mờ hiện ra, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống những thành viên của tổ chức Địa Ngục đang định bắt Trần Đỉnh uy hiếp Hạ Nhạc Thiên, dường như muốn nhớ kỹ mặt của bọn họ, sau đó truyền tới toàn bộ cầu sáng màu xanh lục, còn tỉ mỉ dặn dò những quy tắc thế giới, nếu gặp được những người này, nhất định phải tăng độ khó lên.

Cầu sáng xanh lục sôi nổi hưởng ứng, vui sướng tám nhảm.

Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh cũng đã đến gần quán cà phê, Bùi Anh vội vàng trả tiền, Hạ Nhạc Thiên cũng xuống xe tìm kiếm bóng dáng mèo đen.

Nhưng kỳ quái là, mèo đen lại biến mất.

Hạ Nhạc Thiên đành men theo ngã rẽ đi vào trong, bất ngờ phát hiện Trần Đỉnh cả người đầy vết thương đang bị trói nằm dưới đất, cậu nhanh chóng chạy tới đút sinh cơ hoàn cho Trần Đỉnh, vết thương trên người Trần Đỉnh mới nhan chóng khép lại.

Bùi Anh cũng đã chạy tới, nhìn thấy Trần Đỉnh chật vật như vậy thì đỏ hốc mắt, tuy biết Trần Đỉnh đã an toàn, nhưng vẫn đau lòng không kìm chế được.

Đây là một con hẻm khá vắng vẻ, bốn phía yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng gió thổi xào xạc.

Hạ Nhạc Thiên dặn dò Bùi Anh: "Chị nhìn Trần Đỉnh, tôi đi điều tra xung quanh một chút."

Bùi Anh gật đầu.

Hạ Nhạc Thiên vừa đi vừa quan sát bốn phía, thấy cách đó không xa có một thi thể không đầu ngã dưới đất, còn cái đầu thì nằm một góc, trên mặt còn vương nét sợ hãi.

Hạ Nhạc Thiên bước nhanh qua kiểm tra cẩn thận một phen, vẻ mặt lập tức trở nên cảnh giác.

Thi thể vẫn còn hơi ấm, chứng tỏ vẫn chưa chết được bao lâu, miệng vết thương vẫn còn tràn máu tươi.

Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện phía trước vẫn còn hai thi thể, một nam một nữ.

Tử trạng của thi thể nam giống như đúc thi thể này, đều bị chặt phăng đầu.

Còn thi thể nữ, phía sau lưng có không ít vết đâm, bên cạnh xác nam rơi một con dao dính máu.

Hai thi thể vẫn còn nhiệt độ, nhưng có vẻ như người nữ chết sớm hơn một chút, máu trên mặt đất máu đã khô lại.

Trong thời gian ngắn mà chết liên tiếp ba người, sự kiện thần quái lần này có vẻ không giống những cái trước.

Lệ quỷ giết người quá nhanh, hành động hấp tấp như muốn tất cả người chơi kích phát cơ hội giết người sớm chết sớm siêu sinh.

Rất kỳ lạ.

Chợt, Hạ Nhạc Thiên phát hiện một cái điện thoại rơi vỡ màn hình gần bên cạnh, bèn lấy khăn tay trong túi ra bọc lấy rồi cầm lên quan sát.

Ốp lưng điện thoại là một ảnh bé gái chibi rất đáng yêu, có lẽ là điện thoại của thi thể nữ này.

Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến đây, lập tức đem mười đầu ngón tay của thi thể nữ nhấn vào phím khoá, cuối cùng thành công mở khóa vân tay.

Phía trên hiện ra một đoạn lịch sử trò chuyện.

Sau Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc xem xong, đã đoán được tám chín phần, phức tạp thở dài một hơi.

Tội nghiệp cô gái này, xui xẻo mất mạng.

Hạ Nhạc Thiên cảnh giác nhìn quanh, ngoài ba thi thể và Trần Đỉnh ra, hẳn vẫn còn mấy thành viên Tổ chức Địa Ngục.

Nhưng nãy giờ lại không thấy bọn họ đâu.

Hạ Nhạc Thiên đành quay lại đợi Trần Đỉnh tỉnh lại rồi nói tiếp, bước chân vừa đến đầu hẻm thì bỗng nhiên dừng lại, nhẹ giọng nói một câu với không khí: "Cảm ơn."

Có lẽ con mèo kia đang trốn ở nơi nào đó sẽ nghe được lời cảm ơn của mình.

Cũng cảm ơn lần trước nó đã cứu mình.

Tiếng bước chân dần dần đi xa.

Một cái bóng màu đen bỗng nhiên lướt qua.

Bùi Anh nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên an toàn trở về mới thả lỏng xuống, Hạ Nhạc Thiên vác Trần Đỉnh còn đang hôn mê lên, nói với Bùi Anh: "Đi, tìm chỗ nghỉ chân, nơi này không an toàn."

Lúc này không thể về căn nhà nhà thuê, vì Hạ Nhạc Thiên không xác định mấy người kia đã đi đâu, quan trọng nhất là bọn họ biết Trần Đỉnh diện mạo.

Nếu những người đó có thể đi đến khu vực này, vậy chứng tỏ bọn họ biết mình đang ở gần đây, nói không chừng sẽ có người theo dõi.

Mọi chuyện đều phải chờ Trần Đỉnh tỉnh lại mới bàn tiếp.

Bùi Anh cẩn thận kiểm tra vết thương của Trần Đỉnh, "Sắp lành lại hoàn toàn rồi, có lẽ sẽ tỉnh lại mau thôi."

Bùi Anh lại nhìn Hạ Nhạc Thiên, hỏi: "Có tin tức gì không?"

Hạ Nhạc Thiên lắc đầu: "Không có."

Hạ Nhạc Thiên không định nói về chuyện con mèo đen: "Đợi lát nữa Trần Đỉnh tỉnh lại thì hỏi anh ấy."

Bùi Anh hoảng hốt gật gật đầu.

Ước chừng hai phút sau, Trần Đỉnh mơ mơ màng màng tỉnh lại, ký ức dừng lại ở thời điểm nguy cấp, anh ngồi bật dậy, Hạ Nhạc Thiên vội vàng chặn lại, "Bình tĩnh bình tĩnh, anh an toàn rồi."

Trần Đỉnh từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, "Sao hai người lại ở đây--" Nói xong anh lại nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình thật sự đã an toàn.

Con quỷ kia, giết chết tiểu đội trưởng đầu tiên, người chết kế tiếp chính là......

Trần Đỉnh đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, anh xoay đầu, vừa lúc đối diện với một gương mặt vặn vẹo quỷ dị.

Trần Đỉnh bị dọa đến suýt lùi ra sau, nhưng lý trí ngăn anh lại, bởi vì anh phát hiện lệ quỷ chỉ đứng đó mà không có hành động gì khác.

Hơn nữa, Trần Đỉnh thấy vẻ mặt nó hơi khác lạ, giống như đáng sợ hãi cái gì đó.

Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh đều chú ý phản ứng của Trần Đỉnh.

Hạ Nhạc Thiên vội vàng mở điện thoại, thấy phía trên vẫn là nhiệm vụ thần quái lúc đầu.

Nhưng phần nhắc nhở đã thay đổi.

[Kiểm tra đo lường có sự kiện thần quái xung quanh người chơi, hiện tại đã có một người chơi kích phát cơ hội lệ quỷ giết người.]

[Quỷ Điện Báo]

[Phân loại: Quỷ Oán.]

[Nhiệm vụ khen thưởng: 5]

[Xin hỏi có nhận nhiệm vụ hay không?]

Số người thay đổi.

Những người trước đó kích phát cơ hội giết người cũng không bao gồm Bùi Anh.

Hạ Nhạc Thiên nhìn quanh, vẫn không thấy con quỷ kia.

Nếu có thể nhìn thấy nó, cậu có thể trực tiếp giết chết nó bằng vũ lực.

Hạ Nhạc Thiên ngẫm nghĩ, ấn chọn tiếp nhận nhiệm vụ.

[Quỷ Điện Báo]

[Phân loại: Quỷ Oán]

[Nhiệm vụ -------]

Nội dung nhiệm vụ còn chưa hiện ra hết đã lập tức biến mất, một dòng cảnh cáo màu đỏ nhảy ra.

[Cảnh cáo! Kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ????]

[Cơ hội giết người đã biến mất, không thể tiếp nhận nhiệm vụ!!]

Trần Đỉnh bỗng nhiên a một tiếng, "Hình như oán khí trên người quỷ nhạt bớt, nó đang sợ hãi."

"Sao lại như vậy??" Trần Đỉnh khó tin nói.

Hạ Nhạc Thiên nghe vậy lập tức đoán ra được.

Cùng lúc đó, Thích Lệ Phi cũng gửi tin nhắn đến.

Hạ Nhạc Thiên liếm đôi môi có hơi khô khốc, mở tin nhắn.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: .....Xin lỗi, không kịp giữ lại tia oán khí kích phát cơ hội giết người thì nó đã tan mất.]

Ngay sau đó lại nhảy ra tin nhắn mới.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Con quỷ này quá yếu.]

Hạ Nhạc Thiên không nhịn được cười sung sướng gửi tin cho Thích Lệ Phi.

[Da Da Hạ: Không, anh cứ tiếp tục, em không giận anh triệt tiêu cơ hội giết người đâu.]

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Ừ.]

Nhìn tin nhắn ngắn gọn ung dung của Thích Lệ Phi gửi tới, Hạ Nhạc Thiên lại cảm nhận được khí thế dời non lấp biển trên người đối phương đang không kiêng nể gì mà phóng ra.

Vừa kiêu ngạo vừa cảm động.

Kiêu ngạo vì người cậu yêu dù không có ở hiện thực, vẫn lợi hại như cũ.

Cảm động vì trước giờ Thích Lệ Phi đều không hỏi nguyên nhân, chỉ dùng lời nói kiên định làm điểm tựa cho cậu.

Hạ Nhạc Thiên quay qua nhìn Trần Đỉnh, nói: "Giúp tôi nhìn chằm chằm lệ quỷ."

Trần Đỉnh không rõ nguyên do, nhưng vẫn gật đầu.

Hạ Nhạc Thiên lại nhấn chọn tiếp thu nhiệm vụ, cũng giống như lần trước, nội dung nhiệm vụ vừa bắn ra đã xuất hiện lời cảnh cáo.

Không thể nhận nhiệm vụ.

Giọng nói ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của Trần Đỉnh vang lên: "Oán khí của nó lại yếu đi."

Hạ Nhạc Thiên nghe vậy thì không chút do dự nhấn nhận nhiệm vụ, lúc này ngay cả dòng cảnh cáo cũng lười nhảy ra nữa, trực tiếp thông báo.

[Không thể nhận nhiệm vụ]

Năm chữ đơn giản vô cùng.

Hạ Nhạc Thiên lại chọn tiếp nhận nhiệm vụ, APP Trò Chơi Tử Vong khựng lại vài giây, ngay sau đó nhảy ra một khung chữ [......???].

Một giây sau nó dứt khoát đình công, nhìn như kiểu "tôi mặc kệ, cậu thích làm gì làm".

Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, hơi do dự một chút.

App Trò Chơi có phải nhân tính hóa quá không?

Hệt như nó cũng có tư duy và cảm xúc riêng mình.

Chẳng lẽ...... App này là sinh vật sống?

Trần Đỉnh hoang mang nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của Hạ Nhạc Thiên, thấy cậu chỉ ấn ấn vài cái trên điện thoại mà oán khí của lệ quỷ lại từng chút từng chút biến mất.

Gương mặt trắng bệch quỷ dị kia trông cực kỳ tức giận mà lại chẳng thể làm gì được.

Cuối cùng nó bị xoá bỏ hoàn toàn, lúc nó biến mất trong nháy mắt, Trần Đỉnh còn thấy nó lộ ra vẻ thoải mái vì được giải thoát.

Trần Đỉnh im lặng vài giây.

Ảo giác chắc luôn.

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play