Ba người lại thương lượng kế hoạch chi tiết, bảo đảm nếu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có thể kịp thời ứng biến.
Rất nhanh, thời gian trằn trọc trôi đến buổi chiều.
Hạ Nhạc Thiên một mình đi mua sắm vật phẩm, đồng thời để không gian riêng lại cho hai người kia, cậu mua đồ xong đã qua hai giờ.
Hạ Nhạc Thiên đi vào một quán nhỏ ăn cơm, tiện thể đóng gói mang về cho Trần Đỉnh và Bùi Anh.
"Người phía trên cũng nhẫn tâm quá, nhiều thành viên như vậy nói giết liền giết?"
"Đó chính là bạn tốt của Da Da Hạ, có thể giống người chơi bình thường sao? Làm chậm trễ việc của hội trưởng, kết cục của bọn họ chỉ có thể là chết."
"Vấn đề lúc này là chúng ta không tìm được mục tiêu nhiệm vụ ở quanh khu vực đó, một tổ khác vừa mới điều tra bệnh viện lân cận, cũng không tìm mục tiêu."
"Tôi thấy có khi đã được Da Da Hạ cứu đi rồi."
"Vậy chỉ có thể làm theo lời cấp trên, để ý xem xung quanh có ai đột nhiên chuyển nhà không, Da Da Hạ chỉ khoảng hai mươi tuổi, cơ thể cao gầy, dáng vẻ ôn hòa, chỗ tôi có phác hoạ mà phía trên đưa xuống, chúng mày đều nhìn qua đi."
Hạ Nhạc Thiên cúi đầu thong thả ăn cơm, trong lòng lại như có sóng to gió lớn.
Những người này vậy mà có cả bản phác hoạ của mình. Cậu làm bộ đi ngang qua lấy đồ, ánh mắt lơ đãng liếc qua bản phác hoạ.
Tuy không phải rất giống, nhưng cũng có bốn phần tương tự.
Hạ Nhạc Thiên lập tức quay lại chỗ ngồi nghe lén tiếp, cậu cũng không sợ sẽ bị phát hiện, bởi vì rất nhiều người có gương mặt hao hao giống nhau, huống hồ chỉ là một bức phác hoạ chỉ có bốn phần tương tự.
Tiếc là những người này sợ không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị cấp trên trừng phạt, vội vàng ăn cơm rồi rời đi.
Hạ Nhạc Thiên thấy vậy cũng nhanh chóng thanh toán rồi trở về.
Cậu không định theo dõi bọn họ, ít nhất ngay lúc này cậu tuyệt đối không thể mạo hiểm bị bại lộ thân phận.
Nhưng cậu đã xác định được một việc, tệ đoan của việc cùng người lạ tổ đội đã xuất hiện.
Những người vào cùng trò chơi với Hạ Nhạc Thiên và sống sót ra ngoài, có khả năng đã gia nhập tổ chức Địa Ngục, hơn nữa còn phác họa ra chân dung của cậu, cung cấp tư liệu cho tổ chức Địa Ngục tìm kiếm.
Thật ra Hạ Nhạc Thiên không sợ gặp người của tổ chức Địa Ngục trong trò chơi, chỉ sợ trùng hợp trong trò chơi đó cũng có Bug.
Cậu phải dồn toàn lực để ứng phó, vậy mới có thể sống sót dưới sự vây công của Bug.
Hơi sức đâu mà đề phòng những người khác.
Cho nên, biện pháp tốt nhất là cố gắng tham gia thi đấu với những đồng đội đáng tin.
Có điều, Thi Đấu Xếp Hạng cần tổ đội năm người chơi.
Tính cả Bùi Anh và Trần Đỉnh cũng mới ba người, còn thiếu hai người nữa.
Hạ Nhạc Thiên mở danh sách bạn tốt xem xét cẩn thận, ánh mắt dừng lại ở hai cái tên, nhưng trước đó còn phải thương lượng với Trần Đỉnh và Bùi Anh mới được.
Hạ Nhạc Thiên trở về, đưa cơm hộp đóng gói cho Trần Đỉnh, nói: "Hai người mau ăn cho nóng."
Trần Đỉnh cầm cơm hộp, Bùi Anh chú ý tới vẻ mặt trầm tư của Hạ Nhạc Thiên, bèn hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, đôi ba câu khái quát chuyện mình thấy ở quán ăn cho hai người nghe, cuối cùng tỏ vẻ lo lắng, "Tôi phải dồn toàn bộ thể lực và tinh lực lên người Bug, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn......"
Mà thành viên của tổ chức Địa Ngục chính là biến số bất ổn nhất.
"Nếu là vậy, chúng ta quả thật phải tìm thêm hai đồng đội." Trần Đỉnh nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh, "Nhưng...... Trong vòng bạn bè của tôi, không có người nào có thể tin tưởng được, hai người thì sao?"
Bùi Anh cũng lắc đầu, cả hai lại nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, "Vương Tiểu Minh, chắc cậu có quen biết một vài người chơi đáng tin chứ?"
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Có mấy người tương đối đáng tin, nhưng tôi vẫn chưa ngỏ lời với họ."
"Vậy cậu thử hỏi xem?" Trần Đỉnh nói.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Vậy hai người ăn cơm trước đi, tôi hỏi ý kiến của họ."
Trần Đỉnh cùng Bùi Anh gật đầu, tìm chỗ ngồi xuống ăn cơm, Hạ Nhạc Thiên ngồi trên bậc thang, mở danh sách bạn tốt tìm ID Hàn Mai Mai.
[Da Da Hạ: Sắp tới có kế hoạch gì không?]
Không qua vài giây, Hàn Mai Mai đã trả lời.
[Hàn Mai Mai: Tôi chuẩn bị tham gia Thi Đấu Xếp Hạng cùng Trái Kiwi, tranh thủ kiếm điểm tích lũy.]
Hạ Nhạc Thiên ngẫm nghĩ một lúc mới tiếp tục gửi tin nhắn.
[Da Da Hạ: Cô và Trái Kiwi tổ đội hai người?]
[Hàn Mai Mai: Không còn cách nào, kỳ thật Trái Kiwi rất có tố chất, chỉ là giai đoạn trước cô ấy hơi yếu đuối, nếu cùng người khác tổ đội, tôi sợ bọn họ sẽ có ý kiến.]
Hạ Nhạc Thiên đoán bọn họ trong lời Hàn Mai Mai có khả năng là thành viên của tổ chức Linh Dị.
[Da Da Hạ: Vậy cô có thể suy nghĩ về việc tổ đội với tôi, bên tôi cũng có hai đồng đội hiểu tận gốc rễ đáng giá tin tưởng, vừa lúc thiếu hai người, cô và Trái Kiwi có thể suy xét một chút.]
Hàn Mai Mai im lặng một lát.
[Hàn Mai Mai: Cậu xác định để Trái Kiwi cùng tổ đội? Hai người kia không có ý kiến sao?]
[Da Da Hạ: Nếu cùng người xa lạ tổ đội, chúng ta sẽ gặp càng nhiều mối nguy hiểm không biết tên, Trái Kiwi không tệ, hơn nữa bên tôi cũng một đội viên nữ.]
[Hàn Mai Mai: Cậu đợi một lát, tôi thương lượng với Trái Kiwi một chút.]
Ước chừng qua năm phút.
[Hàn Mai Mai: Trái Kiwi đồng ý, tôi cũng sẽ nỗ lực nhiều hơn, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.]
[Da Da Hạ: Ok, hợp tác vui vẻ.]
Sau đó, Hạ Nhạc Thiên lại trở thành người trung gian, truyền lời cho hai bên thời gian tham gia Thi Đấu Xếp Hạng tiếp theo.
Bởi vì chỉ còn nửa tháng cuối cùng, tất cả mọi người đều muốn mau chóng vào trò chơi.
Huống chi, Bảng Xếp Hạng cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, bất kỳ lúc nào cũng có ID biến mất, cuối cùng bị người sau thay thế.
Trong đó, hai ID mới như hai con hắc mã xông vào giữa Bảng Xếp Hạng, càng bị vô số người chơi bàn tán say sưa, nơi nơi hỏi thăm bọn họ là ai.
Hạ Nhạc Thiên cũng không khỏi có cảm giác gấp gáp, không phải sợ ID [Vi Phong Tiểu Chước] sẽ thay thế mình, mà là một loại cảm giác quái dị không rõ tên.
Người này tham gia 6 lần Thi Đấu Xếp Hạng chỉ trong một khoảnh thời gian ngắn, tố chất tâm lý và thể lực cực kỳ mạnh.
Hạ Nhạc Thiên tạm thời áp chuyện này xuống đáy lòng, nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái, ngày mai 5h chiều tham gia Thi Đấu Xếp Hạng.
Hạ Nhạc Thiên đưa những đồ vật mình mua cho Trần Đỉnh, đôi tình nhân trẻ lại phải chia tay.
"Phải tự chăm sóc mình." Bùi Anh nói nắm chặt tay Trần Đỉnh.
Anh gật gật đầu, lại nhìn Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên hiểu ý Trần Đỉnh, khẽ gật đầu, không cần nói quá nhiều cũng đủ hiểu ý đối phương.
Trần Đỉnh rời đi, dứt khoát lưu loát, không hề quay đầu lại.
Bùi Anh hít sâu mấy lần, nói với Hạ Nhạc Thiên: "Chúng ta cũng đi thôi."
Nàng không muốn rơi lệ ngay lúc này, lộ ra mặt yếu ớt của mình, trong lòng không ngừng nói với bản thân, nàng và Trần Đỉnh đều phải sống sót.
Trên đường về, Hạ Nhạc Thiên nhờ Bùi Anh đi mua một cặp kính không độ, mắt kính to gần nửa mặt, khung kính đen phong ấn vẻ ôn hòa và bắt mắt của Hạ Nhạc Thiên.
Tiếp đó cậu lại thay một bộ đồ rộng rãi quê mùa, lập tức từ một thanh niên đẹp trai rạng rỡ biến thành một trạch nam bình thường, nếu không nhìn cẩn thận thì rất khó nhận ra Hạ Nhạc Thiên.
Hiệu quả như vậy làm Hạ Nhạc Thiên rất vừa lòng, ít nhất nếu đụng phải thành viên tổ chức Địa Ngục, bọn họ rất khó liên tưởng cậu với bản phác họa chân dung Da Da Hạ.
Bùi Anh nhìn Hạ Nhạc Thiên "thay da đổi thịt" như vậy thì hơi mới lạ, "Nhìn cậu như vậy hơi xa lạ."
Còn Trần Đỉnh, trên đường anh ghé vào một tiệm cắt tóc chỉnh sửa lại, sau đó nhuộm thành màu đỏ rực, thay một bộ quần áo theo phong các Punk, đi trên đường tỉ lệ quay đầu một trăm phần trăm, người người né xa.
Trần Đỉnh nghĩ rất đơn giản.
Càng chọc người chú ý thì càng dễ dàng bị bỏ qua, ít nhất những người đã từng thấy mặt Trần Đỉnh sẽ không nghĩ tới người đàn ông mang phong cách Punk chói lóa này chính là vị tinh anh xã hội mà bọn họ muốn tìm.
Trần Đỉnh soi gương, không ngừng điều chỉnh vẻ mặt và dáng đứng, hoàn toàn phân liệt nhân cách với con người thật.
Tới buổi tối, anh nhắn tin với Bùi Anh trong trò chơi, thuận miệng nói về việc mình đã cải trang thay đổi vẻ ngoài.
Bùi Anh nghe vậy thì khá mong đợi, chỉ tiếc trong trò chơi không thể gửi ảnh chụp, bằng không nàng đã bảo Trần Đỉnh gửi ảnh chụp qua đây.
Gần 11 giờ khuya, hai người mới lưu luyến tạm biệt nhau, tranh thủ nghỉ ngơi để mai tham gia Thi Đấu Xếp Hạng.
Hạ Nhạc Thiên cũng đang nói chuyện với Thích Lệ Phi, cậu cực kỳ thích những lúc nhắn tin với Thích Lệ Phi, đến tận 11 giờ khuya, Thích Lệ Phi lại chủ động giục Hạ Nhạc Thiên mau đi ngủ.
Tuy Hạ Nhạc Thiên có chút không nỡ, nhưng vẫn ngoan ngoãn tạm biệt Thích Lệ Phi.
Đóng App trò chơi, cậu ngơ ngác nằm trên giường, dựa vào ánh trăng ngắm nhìn cảnh vật trong phòng, chỉ cảm thấy nỗi trống vắng ập vào trước mặt.
Cậu lại nhịn không được mở trò chơi, vào khung chat với Thích Lệ Phi, gửi một đoạn tin nhắn, sau đó lập tức rời khỏi trò chơi, nhét điện thoại xuống dưới gối đầu, nhắm mắt lại ngủ.
Tim cậu nhảy như cá mắc cạn, trong đêm tối tĩnh lặng, tiếng tim đập của cậu dường như vang vọng cả căn phòng.
Nằm đếm cừu một lát, Hạ Nhạc Thiên lại không nhịn được nghĩ đến khi Thích Lệ Phi đọc được tin nhắn sẽ có vẻ mặt gì.
Cậu nghĩ, lại trằn trọc trở mình.
*
Xa xôi sao trời.
Thần chúc người yêu ngủ ngon, sau đó thả điện thoại xuống nhìn xa xăm mỉm cười.
Quay xung quanh Thần là một đoàn xanh lục đang chuyển động theo một quy luật thần bí nào đó.
Mỗi quả cầu sáng đều ẩn chứa sức mạnh của Thần.
Chúng nó được tạo ra từ ngàn vạn năm trước, không có bất kỳ tình cảm gì, chỉ cẩn trọng làm hết phận sự của mình.
Theo dòng chảy thời gian, có mấy quả cầu phản bội Thần chạy trốn, những quả cầu còn lại vẫn làm hết bổn phận của mình, thường thường tám chuyện với nhau, khiển trách những vị đồng nghiệp đã đào tẩu.
Mãi đến một ngày.
Thần yêu một nhân loại.
Một nhóm cầu sáng chỉ biết công tác bỗng chốc sôi trào.
Thần của chúng nó vậy mà lại biết yêu! Đây là chuyện chấn động vô số tiểu thế giới nha!!!
Chúng nó cũng thay đổi một cách vô tri vô giác, bắt đầu trở nên lảm nhảm, mỗi ngày đều điên cuồng lập loè, điên cuồng tám chuyện, cuối cùng mới mỹ mãn chạy đi làm việc.
Cuộc sống cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Khi Thần gửi tin nhắn cho nhân loại kia, nhóm cầu sáng không ngừng truyền tải nội dung tin nhắn cho nhau, sau đó tiếp tục bát quái.
Thần ngẩng đầu, nhìn thấy nhóm cầu sáng không ngừng lập loè loá mắt, cứ như là phòng Karaoke của nhân loại.
Hắn khẽ xụ mặt xuống, vừa chuẩn bị mở họp với bọn thuộc hạ thì điện thoại lại sáng lên, [Da Da Hạ] gửi đi đến.
Nhóm cầu sáng may mắn tránh được một kiếp lập tức sợ hãi chạy tứ tán, chuyên chú công tác.
Thần bình tĩnh mở khung chat, sắc mặt chợt khựng lại.
Phía trên chỉ có một câu ngắn ngủn.
[Da Da Hạ: Em phát hiện mỗi ngày trôi qua em càng yêu anh hơn, ngủ ngon.]
Sức mạnh của Thần đột nhiên mất khống chế, vô số cầu sáng xanh bị lực lượng cuốn trôi, dập dờn lên rồi xuống xuống rồi lên như chơi cầu vượt, vẫn liều mạng bàn tán tin nhắn vừa mới nhìn lén được.
Cuối cùng mới hài lòng -- chết máy.
Trong vũ trụ sao trời, toàn bộ cầu sáng tắt ngúm, tất cả cư dân trong tiểu thế giới đều yên lặng không nhúc nhích.
Những người chơi còn đang ở trong Trò Chơi hốt hoảng trợn tròn mắt, nhịn không được run bần bật.
Thế giới này sao lại khó như vậy!!!
*****
Editor: Chúc mừng Ngày Quốc Khánh 2/9 muộn, hôm qua định up truyện lên r mà quên mất 🎉🎊🎉🎊