Mọi người ngồi ngoài cửa nhà tang lễ, bầu không khí vô cùng quái dị.

Từ Thiên Ninh thỉnh thoảng nhìn về phía Hoàng Hiểu Giai, ánh mắt đầy nôn nóng, hy vọng Hoàng Hiểu Giai có thể nhớ ra đáp án chính xác.

Nhưng mà Hoàng Hiểu Giai quả thật không nhớ nổi.

Đặc biệt là Từ Thiên Ninh cứ luôn thúc giục, càng tăng thêm áp lực cho Hoàng Hiểu Giai.

Bùi Anh nhẹ nhàng nhíu mi, thở dài nói: "Giả sử lệ quỷ không cần điều kiện vẫn có thể kéo người chơi vào ác mộng, có khi nào chúng ta đã bỏ qua manh mối quan trọng nào đó không?"

"Trò chơi không thể chém tận giết tuyệt đối với người chơi như vậy được, chắc chắn vẫn có một đường sống an toàn."

Hạ Nhạc Thiên gõ mặt bàn, nói với Bùi Anh: "Chỉ dựa vào manh mối trước mắt thì tạm thời vẫn chưa tìm ra được biện pháp an toàn."

Nói cách khác, trừ khi Hoàng Hiểu Giai nhớ ra lúc ấy cô ta có ngủ hay không, nếu không thì chỉ có thể đánh cược một phen.

"Chuyện này, chuyện này là có ý gì?" Từ Thiên Ninh lo lắng hỏi.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Hai lần trước, Hoàng Hiểu Giai và Phùng Thành Thư cũng không ngủ, đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng lệ quỷ vẫn kéo bọn họ vào ác mộng."

Phùng Thành Thư bổ sung: "Nhưng nếu chúng ta đi ngủ, chẳng phải là càng dễ bị lệ quỷ kéo vào ác mộng sao? Giờ ngoài Hoàng Hiểu Giai ra, không ai biết buổi tối ngày đầu tiên cô ấy có ngủ hay không."

Hoàng Hiểu Giai oán hận nhìn Phùng Thành Thư, "Anh nghi ngờ tôi?"

Phùng Thành Thư lập tức phủ nhận: "Không phải nghi ngờ, tôi chỉ đưa ra một khả năng thôi."

Hoàng Hiểu Giai không muốn cãi nhau với Phùng Thành Thư, quan trọng nhất là, cô nghi ngờ những người khác cũng không tin tưởng mình giống như Phùng Thành Thư.

Chỉ là bọn họ không biểu hiện ra ngoài.

Nghĩ đến đây, trong mắt Hoàng Hiểu Giai không khỏi hiện lên sợ hãi và căm giận.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Nói chuyện quan trọng đi, bây giờ còn một chuyện quan trọng cần thảo luận, đó là có nên mở tủ đông thi thể hay không."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc nhìn cậu.

"Mở cửa tủ đông xác?" Từ Thiên Ninh cất tiếng the thé: "Lỡ như kích phát điều kiện giết người của lệ quỷ thì làm sao bây giờ?"

Hạ Nhạc Thiên bình tĩnh nói, "Không loại trừ khả năng này, nhưng tôi luôn cảm thấy những thi thể đó có khả năng cất giấu manh mối về đường sống."

Từ Thiên Ninh theo bản năng nhìn về phía Hoàng Hiểu Giai và Phùng Thành Thư, hai người này chắc chắn càng gấp gáp tìm đường sống hơn cả hắn.

Bởi vì thời gian của bọn họ không còn nhiều.

Đặc biệt là Hoàng Hiểu Giai.

Nếu đêm nay không thể tránh thoát cơ hội giết người của lệ quỷ, Hoàng Hiểu Giai nhất định phải chết.

*

Đến tận năm sáu giờ chiều, Hoàng Hiểu Giai vẫn không thể xác nhận lúc ấy mình có ngủ hay không, chuyện này có nghĩa là ba người chơi nhận được thi thể đầu tiên chỉ có thể đặt cược, chọn cách ngủ vào buổi tối để tránh né nguy hiểm.

Nhưng đêm nay 12h, Hoàng Hiểu Giai lại phải đem thi thể chuyển đến lò hỏa thiêu để đốt cháy, do đó cô chỉ có thể làm theo lời Hạ Nhạc Thiên dặn, lợi dụng đạo cụ để ngăn cản lệ quỷ tấn công.

Đến 10h tối, Từ Thiên Ninh và Phùng Thành Thư đều đã về phòng mình, ép buộc bản thân đi ngủ.

Hạ Nhạc Thiên đi đến hai bên hành lang, đặt camera vào vị trí rồi đi đến phòng Hoàng Hiểu Giai.

Gõ cửa.

Hoàng Hiểu Giai nhanh chóng mở cửa, trên mặt hiện rõ vẻ lo sợ.

Hạ Nhạc Thiên nói: "11 giờ rưỡi tôi qua tìm cô, chúng ta cùng đi thiêu hủy thi thể."

Hoàng Hiểu Giai sợ hãi gật đầu, "Tôi, tôi biết rồi."

Hạ Nhạc Thiên nói xong thì định xoay người về phòng, nhưng Hoàng Hiểu Giai bỗng nhiên gọi cậu lại, "Lý tiên sinh --"

Hạ Nhạc Thiên dừng bước, khó hiểu quay đầu, "Chuyện gì?"

Hoàng Hiểu Giai do dự một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Tuy tôi không nhớ lúc ấy mình có ngủ hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy...... Mặc kệ là ngủ hay không ngủ, cũng sẽ bị lệ quỷ kéo vào trong mộng."

"Còn gì nữa không?" Hạ Nhạc Thiên hỏi.

Hoàng Hiểu Giai mấp máy môi, tiếp tục nói: "Ngài cảm thấy...... Tôi thật sự có thể sống sót sao?"

Cô đứng ở cửa, cực kỳ muốn nghe câu trả lời của Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc nhìn cô: "Tôi sẽ cố hết sức cứu cô."

Hoàng Hiểu Giai miễn cưỡng cười cười, nói: "Cảm ơn."

Hạ Nhạc Thiên ừ một tiếng, lúc này mới quay về phòng.

Hoàng Hiểu Giai vẫn đứng ở cửa hồi lâu không nhúc nhích, trong đầu cô lại hiện ra cảnh tượng mình mơ thấy tối hôm qua.

Ngay sau đó, Hoàng Hiểu Giai đột nhiên nhớ tới chuyện.

Cô không nhớ gương mặt của lệ quỷ kia trông như thế nào, trong ấn tượng của cô, nó cực kỳ mơ hồ.

Cô nhịn không được sợ hãi, nhanh chóng đóng cửa lên giường quấn chăn lại, Hoàng Hiểu Giai cắn răng chờ thời gian trôi qua, từng giây dài như một ngày.

Hạ Nhạc Thiên vừa về phòng không bao lâu, Thích Lệ Phi đã gửi tin nhắn đến, trong lời nói cất giấu sự quan tâm.

Hạ Nhạc Thiên trong lòng ấm áp, nhưng không đến một tiếng nữa là 11 giờ rưỡi rồi, Hạ Nhạc Thiên chỉ đành nói tạm biệt với Thích Lệ Phi, sau đó gửi tin nhắn cho Bùi Anh.

[Da Da Hạ: Chị ở trong phòng hãy chú ý đến hai người Phùng Thành Thư và Từ Thiên Ninh, một khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì cũng đừng rời khỏi phòng.]

[Da Da Hạ: Hết thảy phải lấy an toàn của mình làm chủ.]

[Da Da Hạ: Tôi sẽ đi cùng Hoàng Hiểu Giai đến phòng chứa xác, giúp cô ấy thiêu hủy thi thể.]

Trò chơi cũng không cấm người chơi giúp đỡ nhau.

Bùi Anh dặn dò Hạ Nhạc Thiên phải cẩn thận, tất cả phải lấy an toàn của mình làm chủ.

Hai người lại thảo luận chi tiết về chuyện này, sau khi xác nhận không có chuyện gì khác thì kết thúc cuộc trò chuyện.

11 giờ rưỡi.

Hoàng Hiểu Giai đang đứng ở cửa nôn nóng chờ đợi, thấy Hạ Nhạc Thiên ra khỏi phòng thì mới yên lòng.

Phòng giữ xác.

Hạ Nhạc Thiên nhớ mang máng phòng chứa đồ có một xe ba bánh, lúc này rất thích hợp để di chuyển thi thể, kéo đến lò hỏa thiêu để đốt cháy.

Bốn phía im ắng.

Ánh đèn chiếu sáng hành lang cổ xưa, đuổi đi bóng tối trong mọi ngóc ngách, nhưng nó quá mức trắng bệch.

Làm người khác cực kỳ khó chịu.

Cảm giác đột ngột và quỷ dị làm Hoàng Hiểu Giai hận không thể dính sát Hạ Nhạc Thiên, không dám rời khỏi nửa bước.

Hạ Nhạc Thiên ra đưa tay chỉ vào phòng chứa đồ, Hoàng Hiểu Giai vội vàng tỏ vẻ mình cũng muốn theo vào.

Hạ Nhạc Thiên gật đầu đồng ý.

Hai người một trước một sau đi vào phòng chứa đồ, vừa đi vào đã cảm thấy có một hơi thở âm trầm ập vào mặt, Hoàng Hiểu Giai nhịn không được rùng mình, trong mắt lộ rõ bất an.

Nơi này so với lần trước càng trở nên lạnh hơn.

Hạ Nhạc Thiên theo trí nhớ tìm được xe ba bánh, lúc đẩy ra ngoài, bánh xe lăn trên sàn nhà phát ra tiếng vang.

Tuy rằng không lớn, nhưng trong bầu không khí yên tĩnh này thì lại rất chói tai.

Tim Hoàng Hiểu Giai nháy mắt vọt lên cổ họng, sợ những thi thể đang ngủ say sẽ bị đánh thức.

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play