Hạ Nhạc Thiên nói kết quả trong phòng chứa xác cho mọi người, tuy rằng các người chơi đã biết trước kết quả này, nhưng sau khi chính tai nghe Hạ Nhạc Thiên nói kết quả, trong lòng vẫn không nhịn được lo sợ.

"Chuyện này thật sự quá kỳ quái, nếu quỷ chỉ có thể giết người trong mơ, trò chơi không cho chúng ta mở tủ đông xác chẳng phải là rất thừa thãi hay sao?" Từ Thiên Ninh nói.

Bùi Anh cũng đưa ra suy đoán có vẻ hợp lý nhất hiện giờ: "Nói không chừng quỷ đã bám vào thi thể, một khi mở ra sẽ kích phát cơ hội giết người."

"Nhưng chờ tới buổi tối, quỷ sẽ rời khỏi thi thể thượng, nên tủ đông lạnh mới không có dấu vết từng bị mở ra."

Mọi người suy tư.

Mà Hoàng Hiểu Giai vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc sợ hãi lo lắng không thể kềm chế được.

Bởi vì đêm nay, con quỷ kia sẽ giết chết cô!

Cô hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi, thậm chí còn cảm thấy mờ mịt, cô có thể sống sót sao?

Hoàng Hiểu Giai không nghĩ ra được vì sao phải đợi ba ngày sau mới có thể thiêu hủy thi thể, sao trò chơi lại cấm người chơi mở tủ đông xác chết?

Chuyện này phải có lý do mới đúng.

*

Gần 8 giờ sáng, trưởng quản Lý lại xuất hiện, mỉm cười nói với mọi người: "Thi thể thứ ba sắp được đưa tới, tối nay cũng là thời gian thiêu hủy thi thể thứ nhất."

Ông ta nói xong, bỗng nhiên quay sang nhìn Hoàng Hiểu Giai, giọng nói khàn khàn như bị cái gì đó che cổ họng lại, "Người giữ xác, trừ khi đến 12h đêm, nếu không tuyệt đối không được mở tủ đông lạnh, quan trọng nhất là, lúc thiêu hủy, không được mở bao đựng xác ra."

"Tại, tại sao......" Hoàng Hiểu Giai lắp bắp.

Trưởng quản Lý cười híp mắt, "Bởi vì cô sẽ nhìn thấy thứ rất đáng sợ."

Hoàng Hiểu Giai lạnh cả người.

Trưởng quản Lý thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn khoảng đất trống trước cửa nhà tang lễ: "Xe nhà tang lễ đến rồi......"

Mọi người lập tức rùng mình, tất cả đều nhìn về phía cửa.

Quả nhiên, vài giây sau, một chiếc Minibus quen thuộc dừng lại trước cửa, vẫn là bốn nhân viên công tác lúc trước.

Ba nhân viên xuống xe, lúc nâng cáng đi đến trước mặt trưởng quản Lý thì gật gật đầu, xem như chào hỏi.

Sự chú ý của mọi người hoàn toàn bị túi bọc thi thể hấp dẫn, bởi vì nó có gì đó khác với hai thi thể lúc trước.

Tuy rằng mỗi cái xác đều được bao lại bằng túi bọc thi thể, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng con người, nhưng túi bọc thi này lại không giống như đựng thi thể, ngược lại giống như chứa rất nhiều khối thịt có kích thước khác nhau.

Mọi người khẽ nuốt nước bọt.

Thi thể này.... Chẳng lẽ bị phanh thây?

Trưởng quản Lý cũng chú ý tới điều này, lộ ra vẻ mặt hứng thú, hỏi ba nhân viên công tác: "Thi thể này bị sao vậy?"

Một trong ba nhân viên công tác trả lời: "Hắn bị rìu chặt thành mấy khúc."

Các người chơi kinh ngạc, đặc biệt là người phụ trách thi thể này - Từ Thiên Ninh, sắc mặt hắn khó coi như sắp khóc.

Lệ quỷ hết càng thảm, thực lực sẽ càng mạnh.

Từ Thiên Ninh thậm chí có thể suy diễn ra cảnh tượng đêm nay, sẽ có một con quỷ bị băm thành thịt nát xuất hiện trước mặt mình, hai chân lập tức đứng không vững nữa......

Hạ Nhạc Thiên nhanh tay đỡ lấy Từ Thiên Ninh.

Từ Thiên Ninh mếu máo vừa khóc vừa cười nhìn cậu, "Cảm ơn anh Lý."

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, buông tay ra.

Trưởng quản Lý đưa chìa khóa cho Từ Thiên Ninh, cười quỷ dị, "Đi đi, người giữ xác."

Từ Thiên Ninh run rẩy cầm chìa khóa, sợ hãi túm chặt tay Hạ Nhạc Thiên, cầu xin: "Anh Lý, anh đi cùng tôi được không, đi một mình tôi sợ quá."

Hai lần trước Hạ Nhạc Thiên cũng đi cùng, lần này cũng không ngoại lệ, gật đầu: "Được."

Từ Thiên Ninh cảm động đến rơi nước mắt, "Cảm ơn anh Lý."

Ba nhân viên công tác đi vào phòng chứa xác, Hạ Nhạc Thiên và Từ Thiên Ninh theo phía sau.

Sau khi vào phòng, Từ Thiên Ninh mới dùng chìa khóa mở tủ đông xác số [13].

Chờ sau khi thi thể bị đưa vào trong tủ, Từ Thiên Ninh vội vàng dùng chìa khóa khóa lại, lúc ba nhân viên chuẩn bị rời khỏi phòng chứa xác, Hạ Nhạc Thiên đã đi nhanh ra khỏi phòng, chạy về ra ngoài cửa nhà tang lễ.

Từ Thiên Ninh hoảng sợ, hốt hoảng chạy theo sau.

Ba nhân viên công tác ra ngoài khẽ gật đầu với trưởng quản Lý, sau đó ngồi lên xe rời đi.

Mà lúc này, Hạ Nhạc Thiên sớm đã chờ ở cửa cũng biết được chiếc Minibus kia biến mất như thế nào.

Khó trách hai lần trước cậu cứ nhìn hụt, hóa ra Minibus chạy chưa được 1 mét đã đột nhiên biến mất.

Không để lai dấu vết.

Trưởng quản Lý không biết đã biến mất từ lúc nào, Hạ Nhạc Thiên quay lại đại sảnh, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

Mọi người đều nhìn Hạ Nhạc Thiên, trên mặt đều mang theo lo sợ.

Hạ Nhạc Thiên mở miệng nói với mọi người: "Thi thể này không giống như hai thi thể trước đó, nhưng cũng có thể chỉ là do tôi suy nghĩ nhiều."

Nhưng mọi người lại không dám cho rằng Hạ Nhạc Thiên chỉ nghĩ nhiều, trong lòng đều trở nên nặng nề.

Hạ Nhạc Thiên không để ý tới phản ứng của mọi người, tiếp tục nói: "Mặc kệ là thế nào, chúng ta phải nghĩ biện pháp ngăn cản lệ quỷ kéo vào ác mộng, tránh khỏi cơ hội giết người này."

"Tôi phải làm sao đây? Cách thức đêm không ngủ không thể thực hiện được, bằng không Hoàng Hiểu Giai và Phùng Thành Thư cũng sẽ bị kéo vào ác mộng." Từ Thiên Ninh nói.

Hạ Nhạc Thiên gật đầu: "Có hai biện pháp, một là sử dụng đạo cụ, cách thứ hai, có lẽ lệ quỷ kéo người chơi vào ác mộng cũng cần điều kiện nhất định, ví dụ như, ý thức người chơi phải thanh tỉnh."

Mọi người còn chưa kịp hiểu lời nói của Hạ Nhạc Thiên, cậu đã nhìn Hoàng Hiểu Giai, hỏi: "Đêm đầu tiên cô thu được thi thể, cô thật sự đã ngủ rồi sao......"

Hoàng Hiểu Giai cẩn thận nhớ lại, gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ mờ mịt, "Tôi, tôi không nhớ rõ."

"Tôi nhớ lúc đó tôi rất sợ hãi, vẫn luôn nghĩ đến thi thể trong phòng chứa xác, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được." Hoàng Hiểu Giai ngập ngừng nói: "Chờ đến khi tôi phát hiện mình không thể động đậy, tôi đã bị kéo vào ác mộng......"

Cô không thể xác nhận lúc ấy mình có ngủ hay không.

Từ Thiên Ninh nóng nảy, "Cô cẩn thận nhớ lại đi, chuyện này liên quan đến mạng sống của chúng ta đấy."

Hoàng Hiểu Giai càng nghĩ càng hoảng loạn, đầu óc quay cuồng: "Tôi thật sự không nhớ được, có lẽ tôi đã ngủ rồi, cũng có thể tôi chưa ngủ."

Từ Thiên Ninh nháy mắt sụp đổ, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Đêm nay rốt cuộc hắn nên ngủ hay không ngủ, nếu chọn sai sẽ kích phát điều kiện giết người của lệ quỷ, thi thể bị phanh thây kia không giống như hai thi thể trước, khiến hắn cực kỳ sợ hãi và lo lắng.

Bùi Anh thấy thế thì đứng ra an ủi: "Đừng vội, hiện giờ mới hơn 8h sáng, chúng ta vẫn còn thời gian thương lượng nên ứng phó chuyện này như thế nào, vừa lúc để Hoàng Hiểu Giai nhớ lại một chút, càng ép thì cô ấy càng căng thẳng không nhớ lại được."

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play