Trước khi tiến vào trò chơi, Hạ Nhạc Thiên lại chủ động liên lạc với Thích Lệ Phi, nói chuyện 7h tối nay cậu chuẩn bị tiến vào trò chơi.
Thích Lệ Phi trả lời ngắn gọn mấy chữ.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Ừm, đã biết, trò chơi gặp.]
Theo thời gian dần dần trôi qua......
Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến sắp gặp được Thích Lệ Phi, lập tức trào lên cảm giác vừa khẩn trương vừa vui sướng, thậm chí khiến tim cậu đập nhanh hơn rất nhiều.
7 giờ đúng, Bùi Anh và Hạ Nhạc Thiên cùng nhau nhấn [Tiến vào trò chơi].
*
Đây là một thành phố nhìn qua rất bình thường.
Người xung quanh tới tới lui lui, từng người bận rộn, có người vội vàng đuổi theo xe bus công cộng, cũng có người vẫy tay kêu xe taxi.
Mà nơi Hạ Nhạc Thiên là một con phố ăn vặt náo nhiệt, không ít nam nữ trẻ tuổi đi cùng nhóm bạn, trong tay cầm đồ ăn vừa đi vừa trò chuyện.
Mấy chủ tiệm đều đang bận tay không ngừng, đặc biệt quán trà sữa đối diện, tuy rằng mặt tiền cửa hàng nhỏ, lại có không ít người đang chờ.
"Muốn uống?"
Giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên, Hạ Nhạc Thiên chợt cứng lại, không dám quay đầu.
Đối với cặp tình nhân đang trong giai đoạn yêu cuồng mà nói, một thời gian không thấy sẽ làm hai người càng thêm nhung nhớ đối phương, đồng thời cũng sẽ sinh ra một chút xa lạ.
Tính ra thì Hạ Nhạc Thiên đã không gặp Thích Lệ Phi mười ngày rồi.
Hai người vốn ở bên nhau chưa được bao lâu, xem như vừa mới bước vào giai đoạn yêu cuồng nhiệt, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên sinh ra cảm giác xa lạ với Thích Lệ Phi.
Nhưng lúc cậu xoay người nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của Thích Lệ Phi, chút hoảng loạn cùng xa lạ đều biến mất không còn dấu vết.
Thời gian như bị Thần linh cố tình kéo chậm lại.
Hai người chỉ đứng yên nhìn nhau cũng đủ cảm nhận được sự nhung nhớ và tình yêu dành cho đối phương.
Hạ Nhạc Thiên không tự chủ được bước tới gần Thích Lệ Phi, làm ra tư thế muốn ôm.
Thích Lệ Phi mở hai tay, ôm trọn Hạ Nhạc Thiên vào lòng.
Hai trái tim mạnh mẽ nhảy lên, tuy cách một lớp quần áo, lại cảm thấy kề cận hơn bao giờ hết.
Mà người xung quanh dường như không thấy hai người họ, giống như bị một kết giới vô hình che chắn tầm mắt và tư duy.
Ôm nhau một lúc lâu, Thích Lệ Phi mới hỏi: "Muốn uống hay không?"
Ánh mắt hắn rơi xuống tiệm trà sữa đối diện.
Hạ Nhạc Thiên khẽ gật đầu, kỳ thật cậu không quá thích đồ ngọt, nhưng cũng không ghét trà sữa.
Thích Lệ Phi mỉm cười kéo tay Hạ Nhạc Thiên gia nhập vào đoàn người xếp hàng, hoàn toàn không có sử dụng bất kỳ quyền tư nào.
Có lẽ là vì muốn hưởng thụ cảm giác hẹn hò của những cặp đôi yêu nhau.
Hạ Nhạc Thiên dù chỉ đứng xếp hàng bên cạnh Thích Lệ Phi thôi vẫn thấy vui vẻ, không có chút nhạt nhẽo nhàm chán nào.
Phía trước còn bảy tám người xếp hàng.
Hai người châu đầu ghé tai thì thầm, không chỉ nói về trò chơi, còn đề cập đến vài đề tài khác.
Ý nghĩa thật sự cũng không nằm trong nội đúng trò chuyện, mà là cảm giác khi hai người nắm tay nhau hẹn hò.
Qua mười mấy phút, cuối cùng cũng đến lượt Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi, hai người đều chọn trà sữa trân châu, mỗi người tay cầm một ly rời khỏi đoàn người xếp hàng.
Hạ Nhạc Thiên quay đầu nhìn Thích Lệ Phi.
Lúc này Thích Lệ Phi cầm trà sữa, bộ dáng nghiêm trang có chút không thích ứng được, làm cậu nhịn không được muốn bật cười.
Nhưng sợ sẽ làm Thích Lệ Phi xấu hổ, Hạ Nhạc Thiên mím môi nhịn xuống ý cười, cúi đầu hút vài hơi trà sữa.
Ánh mắt Thích Lệ Phi nhìn thẳng phía trước, thỉnh thoảng lại uống một ngụm trà sữa, thần thái tự nhiên nhàn nhã.
Hạ Nhạc Thiên đi trong chốc lát thì nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu hỏi Thích Lệ Phi: "Đúng rồi, mấy ngày nay có nhiều người tiến vào trò chơi không?"
Thích Lệ Phi vừa đi vừa nói: "Sau ba ngày trò chơi đổi mới quy tắc, người tham gia trò chơi tương đối ít."
Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc nghe.
Thích Lệ Phi tiếp tục nói: "Bắt đầu từ ngày hôm qua, lượng người tiến vào trò chơi đột nhiên tăng nhiều, trong đó đa số đều là người chơi đã trải qua ít nhất hai trò chơi."
Hạ Nhạc Thiên lộ ra vẻ mặt suy tư.
*****
Editor: Đừng hỏi em tại sao...
Chương này ngắn là do tác giả viết ngắn, editor chịu ¯\_(ツ)_/¯