Đêm lạnh như nước, ánh trắng bao trùm cả thành phố, trên bầu trời nhiều ngôi sao lấp lánh, xa xôi mà vắng lặng như vậy.
Một làn gió thu thổi qua làm cho Tử Ngâm mới từ bên trong đi ra khẽ rùng mình một cái. Lạc Dương đi ở phía sau cô hơi nhíu mày, nhìn thấy quần áo mỏng manh trên người cô thì không chút do dự mà cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng khoác lên vai cô, miệng nói: “Trời lạnh mặc nhiều áo một chút.”
Lạc Dương cởi áo khoác ra thì bên trong chỉ còn một cái áo len mỏng mà thôi, làm cho Tử Ngâm trong lòng dâng lên áy náy, ngập ngừng hỏi: “Anh làm sao bây giờ?”
Lạc Dương cười phớt, sóng vai đi với cô, nói: “Tôi không sao, tôi không lái xe đến, chúng ta bắt xe đi về.”
Tử Ngâm ngửi thấy mùi hương đặc trưng của anh trên áo khoác thì không cảm thấy lạnh nữa mà trong lòng trở nên ấm áp. Tuy rằng Lăng Thần liên tiếp không cần cô nhưng bởi vì vậy nên có mới quen biết nhiều bạn bè khác, cảm nhận được sự quan tâm của bạn bè, điều này làm cho lòng cô bình thản hơn.
“Chúng ta đi thôi nếu anh không lạnh như anh đã nói.”, Tử Ngâm nói nửa câu đầu mới nhớ tới anh ăn mặc phong phanh không khỏi bỏ thêm nửa câu sau vào. Tuy rằng đã sắp hết mùa thu nhưng nhìn thấy phía chân trời sáng tỏ và những ngôi sao lấp lánh, cô bỗng dưng muốn hưởng thụ triệt để cái khoảnh khắc yên tĩnh này.
Lạc Dương trên mặt lộ ra nụ cười ôn hoà nhàn nhạt như ánh trăng làm cho anh toàn thân càng thêm khôi ngô tuấn tú, có loại phong thái của vương tử. Thấy Tử Ngâm có vẻ hào hứng, anh cũng không muốn mất hứng nên vui vẻ nói: “Không sao đâu, chúng ta đến cửa hàng phía trước mua áo cho cô thì như vậy tôi cũng không lạnh đúng không?”
“Được.”, Tử Ngâm phụ hoạ theo, cô cũng không nghĩ đến chuyện nhỏ như vậy, vẫn là Lạc Dương cẩn thận tỉ mỉ.
Sau vài phút, đột nhiên cô lãi khẽ nhíu mày, mang theo nghi vấn mở miệng nói: “Tôi không mang theo tiền làm sao mua quần áo đây?”
Lạc Dương cười sang sảng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại giống như là sự việc không có cách gì giải quyết vậy thì không khỏi cảm thấy buồn cười, lấy tay chỉ về một cửa hàng độc quyền ở phía trước mặt nói: “Chúng ta đi đến cửa hàng độc quyền phía trước đi, đó là của một người bạn tôi mở, cô không mang theo tiền có thể tạm thời thiếu, không sao đâu.”
Tử Ngâm khẽ nhếch miệng, nhìn Lạc Dương không dám tin nhưng thấy vẻ mặt tươi cười sáng lạn của anh thì đột nhiên hiểu được là anh đang trêu chọc mình vì thế không trả lời mà đi nhanh về phía trước.
“Được rồi Tử Ngâm, là tôi không đúng, cô đại nhân đừng chấp nhặt với tiểu nhân, đừng nóng giận.”. Thấy cô đi nhanh hơn không chút để ý tới mình thì Lạc Dương cũng đi nhanh hơn, hai ba bước đuổi theo cô, cùng cô sóng vai mà đi.
“Tôi tha thứ cho anh cũng được nhưng một lát nữa bất luận là tôi tiêu phí bao nhiêu tiền thì anh đều phải trả. Hơn nữa, trước tiên tôi phải nói với anh là hiện tại tôi chính là sinh viên nghèo không có tiền trả cho anh. Anh trước hết phải nhớ ghi chép cho kĩ, chờ sau này tôi kiếm được tiền thì tôi trả lại cho anh.”
“Không sao, cô nói là được rồi.”, Lạc Dương thấy biểu cảm của cô rất đáng yêu, nhịn không được muốn cưng chiều cô, với cô tâm tình luôn hoà thuận và nhẫn nại vô cùng.
“Sao anh lại dễ dàng đáp ứng như vậy?”. Tử Ngâm hết hồn nhìn anh, anh có tiền nhưng đây cũng không phải biện pháp tốt, chính mình còn nói không có nói mượn nhiều hay ít mà anh đã đáp ứng ngay, có phải đối với ai anh cũng tốt bụng như vậy không? Cái loại ý tưởng này bỗng nhiên xuất hiện trong lòng.
Trên mặt tràn đầy tươi cười sáng lạn, cái loại đùa giai này làm cho Lạc Dương trong lòng run lên, không biết cô muốn làm cái gì, chỉ có thể âm thầm chuẩn bị trong lòng.
“Có phải đối với người con gái nào anh cũng tốt bụng, rộng rãi như vậy hay không?”, giọng nói trong trẻo của Tử Ngâm vang lên cùng với ánh mắt vô tội nhìn Lạc Dương, vẻ mặt chờ mong và đơn thuần, chờ anh trả lời.
Không dấu vết tránh đi ánh mắt của cô, Lạc Dương ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi, ánh trăng lưỡi liềm vắng lặng xa xôi, vẫn còn lâu trăng mới tròn, trong lòng anh lại có một suy nghĩ tính toán, anh và Tử Ngâm ở đối diện cũng giống trăng khuyết đổi sang trăng rằm, đợi chờ dằng dặc không biết chừng nào mới đến ngày trăng tròn.
“Chỉ có cô và Tử Mai mới có thể như vậy, tôi đối với các cô không còn biện pháp nào. Lạc Dương thản nhiên nói xong thì trong lòng cũng có một giọng nói khác đang vang lên: “Chỉ có em mới như vậy, ngay cả Mai Mai cũng không làm cho anh không do dự mà đáp ứng những yêu cầu của em.”
“Anh có phải hay không muốn tôi cũng giống Mai Mai gọi anh là anh trai, chính là tôi không gọi được nha. Ngay cả Lăng Thần lớn hơn tôi ba tuổi cũng chưa từng gọi anh ấy là anh trai. Hơn nữa gọi anh là anh trai trông có vẻ già nha.” (T_T ta hận, ta hận. Ta để cách xưng hô đó từ đầu rồi mà giờ chen vô cái câu này làm ta không biết phải làm sao đây, OMG.)
Lạc Dương không nhịn được phì cười, anh không phải không biết cách theo đuổi con gái, cũng không phải không hiểu tâm lí con gái. Mỗi ngày anh tiếp xúc với không ít phụ nữ bởi vậy đối với tâm tư của các cô cũng có chút hiểu biết nhưng mà đối với Tử Ngâm thì anh lại không thể dùng bất cứ phương pháp nào, cũng không thể có nửa điểm tư tâm. Cô đơn thuần giống như một tờ giấy trắng làm cho anh cảm thấy có bất kì ước muốn gì cũng là trơ tráo.
“Tử Ngâm, không cần gọi là anh trai, nếu cô thật sự gọi như vậy thì đến lúc đó làm sao tôi lấy lại tiền cô mượn được.”, Lạc Dương cười nói: “Đi thôi, đến trễ thì cửa hàng đóng cửa đấy.”
Đèn đường lờ mờ đem bóng của hai người kéo dài thật dài, trên đường vang lên tiếng cười ha ha và tiếng bước chân vui vẻ, Tử Ngâm tâm trạng tốt lắm, bước chân sáo bên cạnh là Lạc Dương phóng khoáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT