“Tử Ngâm, nói chuyện điện thoại với ai mà lâu vậy?”, Lưu Tú cười và nói với Tử Ngâm vừa mới quay lại, thấy Tử Ngâm nghe điện thoại tâm tình khá tốt nên cô cũng yên tâm. Cô thích Tử Ngâm cười rạng rỡ như vậy, cười trong sáng, đây là từ ngữ mà tốt nhất mà cô có thể dùng để miêu tả nụ cười của Tử Ngâm.
Vừa rồi ưu thương trên mi mắt cô đã tan biến đi, thay thế bằng nụ cười sáng lạn, nhìn thấy bàn đầy đồ ăn thì cô nói với nhóm Lưu Tú: “Chị Tú, các chị mau ăn nhanh đi, tôi đã ăn nó, không cần lo cho tôi.”
Hoàng Húc Kiều biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi, vẫn là hờ hững, giọng của anh cũng là hờ hững: “Tôi và Tử Ngâm đã ăn rồi, bốn người ăn đi, không đồ ăn nguội lạnh.”
Bọn họ không hề khách khí, đều cầm đũa lên ăn, Tử Ngâm thì thảo luận chuyện ở trường học với bọn họ.
Khoảng chừng mười phút sau, Lạc Dương từ bên ngoài đi vào, đảo mắt một cái thì liền thấy Tử Ngâm ngồi bên cửa sổ, mỉm cười đi về phía bọn họ.
Hoàng Húc Kiều là người đầu tiên trông thấy Lạc Dương đi tới, trên mặt anh luôn lộ vẻ tươi cười ấm áp, cười điềm đạm ôn hoà làm cho người ta cảm thấy thân thiết.
Nhìn Tử Ngâm đang nói cười với Lưu Tú, đột nhiên hiểu được vì sao mà Lạc Dương lại đến đây, anh ta là vì Tử Ngâm mà đến.
“Anh Lạc, thật trùng hợp, anh ăn cơm chưa?”, Hoàng Húc Kiều trên mặt lộ ra nụ cười như có như không, đứng lên nhìn Lạc Dương.
Tử Ngâm nghe thấy lời anh nói, xoay người lại thì nhìn thấy Lạc Dương đang mỉm cười nhìn về phía cô, trong lòng bỗng dưng ấm áp, hoàn toàn quên chuyện vừa rồi vì Lăng Thần mà khổ sở.
“Lạc Dương, sao nhanh vậy?”, Tử Ngâm cũng đứng lên, gương mặt ửng đỏ nở nụ cười sáng lạn, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên.
“Tử Ngâm, cô uống rượu?”, Lạc Dương hơi nhíu mày, trong giọng nói ẩn chứa không đồng tình, sau đó vừa cười vừa nói: “Không ngờ cô và Hoàng Húc Kiều gặp nhau, mấy vị này cũng là bạn học của cô sao?”
Lạc Dương xuất hiện làm ba người bạn của Lưu Tú hết sức hâm mộ. Trình Khả Khả vẻ mặt ái mộ, ánh mắt chăm chú nhìn Lạc Dương, hoàng tử trong mộng của cô chính là dạng người như Lạc Dương, vẻ ngoài đẹp trai, tươi cười dịu dàng ân cần, ánh mắt thâm thuý.
“Trình Khả Khả.”, Lưu Tú khẽ gọi một tiếng rồi cười và nói với Lạc Dương: “Chào anh, Lạc tiên sinh, tôi tên Lưu Tú là bạn của Tử Ngâm, ba người này là chị em tốt của tôi, rất vui khi biết anh.”
Lạc Dương cười dịu dàng nói: “Tử Ngâm đã từng nói về các cô, tôi tên là Lạc Dương, ta thật vui khi quen biết các cô.”
“Anh Lạc, ngồi xuống ăn cùng đi.”, Hoàng Húc Kiều nghe các cô giới thiệu xong mới mở miệng nói.
Tử Ngâm liền trả lời: “Không cần đâu Hoàng Húc Kiều, Lạc Dương tới là để đón tôi, các anh cứ từ từ ăn đi. Chị Tú, Vương Tâm, Dương Nam Nam, Trình Khả Khả,tôi đi trước, lần sau nói chuyện tiếp.
“Tử Ngâm, đã vào nhà hàng của chú rồi thì sao lại rời đi nhanh vậy?”, một giọng nói vui vẻ cởi mở vang lên.
Hiệp Truyền mặc âu phục màu đen từ bên kia đi qua, người chưa tới nhưng giọng nói đã tới.
Bọn họ nhìn về phía Hiệp Truyền, ông là một người đàn ông thành đạt, khí vũ hiên ngang.
[Khí vũ hiên ngang là người có chí khí lớn, hiên ngang vùng vẫy trong Trời Đất.]
“Giám đốc Hiệp, thật vinh hạnh khi gặp được chú.”, Lạc Dương và Hiệp Truyền đã gặp nhau hai lần nhưng cũng chỉ ở nơi giao tiếp. Chỉ là không ngờ lần này trùng hợp mà gặp gỡ, càng ngạc nhiên là anh lại đang trò chuyện với Tử Ngâm.
“Anh rể, không phải hẹn với chị tôi sao?”, Hoàng Húc Kiều hiếm khi lộ ra nụ cười dịu dàng như vậy, trong giọng nói có chút ý tứ bỡn cợt.
“Lạc Dương, chú và Tử Ngâm quen nhau sao?”, Hiệp Truyền cũng ngạc nhiên. Tuy rằng giới doanh nghiệp đều nói rằng Lạc Dương là tao nhã lịch sự và khiêm tốn với ai cũng cười thân thiết nhưng mà đối với phụ nữ thì anh luôn kính trọng nhưng không gần gũi, điềm đạm nhưng mà nghe đồn có con gái giám đốc ngân hàng theo đuổi là Lâm Na theo đuổi anh mấy năm nhưng anh chỉ lạnh lùng từ chối.
Tử Ngâm thật ra không kinh ngạc cho lắm, nhìn về phía chú mình và cười, vui vẻ nói: “Chú, không ngờ chú lại lợi hại như vậy. Chú quả thật là thần tượng của con mà.”
Hiệp Truyền thấy vẻ mặt Tử Ngâm kính trọng nhìn mình thì trong lonh2 vui sướng, cười nói: “Tử Ngâm, con hiếm khi nào có dịp đến đây một lần, chú mời khách, mọi người ngồi xuống ăn thêm cái gì đó đi, muốn ăn cái gì chú cũng đều đáp ứng.”
“Chú, thật sự là không đúng lúc rồi, con vừa rồi đã ăn no. Con hiện tại đang gấp rút vì chuyện cuộc thi hùng biện, Lạc Dương chính là đến đến con học thêm tiếng Anh.”
Hiệp Truyền bất ngờ tỉnh ngộ nói: “Nguyên lại giáo viên rất lợi hại mà con nói chính là Lạc Dương sao. Con thật là may mắn, có thể làm cho luật sư Lạc danh tiếng lẫy lừng làm thầy của con.”
“Đã từng nghe danh giám đốc Hiệp nhưng mà không ngờ chú là chú của Tử Ngâm.”, Lạc Dương giọng nói nhã nhặn, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
“Được rồi chú, chú tiếp chị Tú và bạn ăn đi, con và Lạc Dương đi trước.”
“Được rồi, con phải gấp rút chuẩn bị cho cuộc thi nên chú cũng không giữ con lại nữa, nhớ thỉnh thoảng ghé qua đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT