Tử Ngâm ngủ một giấc thật sâu, khi tỉnh lại đã là chạng vạng mất rồi. Khẽ mở đôi mắt thì bắt gặp Lạc Dương đang ngồi trên ghế bên giường, trong tay anh đang cầm một quyển sách, mi mắt hơi rũ xuống, từ góc độ của Tử Ngâm nhìn sang thì gương mặt điển trai của Lạc Dương có vẻ dịu dàng và một chút gì đó thản nhiên. Ánh đèn dìu dịu trong phòng bao phủ lên người anh khiến cho nét anh tuấn có thêm vài phần ấm áp. Tử Ngâm trong phút chốc ngẩn ngơ, giống như cảm giác tim đập thình thịch vậy.

Lạc Dương khoé môi cong lên, nở nụ cười nhàn nhạt, quay đầu nhìn về phía Tử Ngâm rồi nói với giọng giống như trêu tức: “Tử Ngâm, xem đủ chưa? Có phải anh rất đẹp trai không nào?”

Nghe thấy lời anh nói cộng với nhìn thấy sự trêu chọc trong mắt anh thì tim Tử Ngâm đập thình thịch một cái, mặt cô hơi nóng lên liền chuyển tầm nhìn vào mắt đang nhìn thẳng anh sang một bên, làm bộ tức giận nói: “Ai thèm để ý tới anh. Em đói bụng rồi. Bây giờ là mấy giờ vậy nhỉ?”

Lạc Dương bỏ sách trong tay xuống rồi lấy tay chỉ ra ngoài cửa sổ, cười cười nói: “Bây giờ đã hơn năm rưỡi chiều rồi, em muốn ăn cái gì? Anh đi nấu cho em ăn.”

Tử Ngâm hai tay chống lên giường ngồi dậy, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Nấu tô mì sợi là được rồi.”

“Được thôi!” Lạc Dương đứng lên đi ngoài nhưng vừa đi được hai bước thì quay đầu lại nhìn Tử Ngâm: “Ăn cơm chiều xong thì đến nhà anh. Từ tối nay trở đi, em đến nhà anh ở, anh đã hứa với chú em là phải chăm sóc em thật tốt rồi đấy.”

Tay nghề của Lạc Dương cũng không tệ. Mì sợi nấu ra tuy có thanh đạm nhưng có vẻ ăn rất ngon, trên tô mì có một ít tôm lột vỏ lại bỏ thêm một ít hành lá thái nhỏ làm cho giữa màu sắc nhạt nhạt lại điểm tô chút màu xanh, vừa nhìn đã muốn ăn rồi.

Tử Ngâm nhìn tô mì sợi rồi lại ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười của Lạc Dương. Vẻ mặt của anh thản nhiên, sâu trong đôi mắt là nét cười nhàn nhạt. Mấy ngày trước đây, cơm ở nhà anh đều do Lục Mai xuống bếp nấu sau đó là do mẹ anh làm, cô chưa thấy Lạc Dương xuống bếp bao giờ lại càng càng chưa bao giờ thử qua đồ ăn làm.

Chậm rãi cầm lấy đôi đũa, khẽ gắp mì sợi bỏ vào trong miệng thì cảm giác được độ dai dai mịn mịn của mì, mùi thơm thơm của hành và tôm bóc vỏ tạo thành một hương vị đặc biệt, trên gương mặt Tử Ngâm liền nở nụ cười rạng rỡ. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô thật sự cười.

“Ăn ngon không?” Lạc Dương vui vẻ, bộ dạng vô cùng tự tin.

“Ngon, không nghĩ tới Lạc đại thiếu cũng biết làm những thứ linh tinh như thế này, thật là nhìn không ra mà.” Tử Ngâm trêu chọc anh.

“Phải không vậy? Thật ra trừ vẻ bề ngoài đẹp trai ra anh còn rất nhiều ưu điểm đó.” Lạc Dương nhìn Tử Ngâm dò xét, anh muốn biết trong lòng Tử Ngâm nghĩ anh như thế nào.

Cặp mắt vô tội của Tử Ngâm chợt sáng lên, nụ cười trên khuôn mặt thuần khiết sạch sẽ giống như lá non sau cơn mưa rào không còn đọng một hạt bụi vậy, khi nghe thấy lời Lạc Dương nói xong thì nụ cười khẽ thay đổi, sau đó cúi đầu chăm chú ăn mỳ, không hề liếc mắt nhìn Lạc Dương một cái nào.

Ăn xong mỳ và húp hết nước trong tô xong, Tử Ngâm mới thoả mãn bỏ tô mỳ xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Dương, rút ra một tờ khăn giấy lau miệng thì mới chợt nhớ đến là anh chưa ăn gì.

“Xong rồi, cuối cùng cũng ăn no. Đúng rồi, anh ăn gì chưa vậy?”

Lạc Dương cười thản nhiên, đứng lên cầm cái tô trên bàn rồi trả lời: “Anh cũng mới vừa nếm qua, anh sợ mỳ ăn không được cho nên để em ăn trước đấy.”

Tử Ngâm trong lòng cũng cảm thấy hơi cảm động, vừa đi về phòng vừa nói với Lạc Dương: “Em về phòng lấy mấy bộ đồ để mang đi đây.”

“Tử Ngâm, em không cần lấy nhiều đâu, mỗi anh anh có thể cùng em về nhà, cũng không phải là quá xa mà.”

Giọng Lạc Dương từ bếp truyền vào, vang vọng trong phòng làm cho Tử Ngâm cảm giác như bọn họ bây giờ giống đôi đôi vợ chồng trẻ, lời Lạc Dương nói tựa như là nói với vợ mới cưới là có thể về nhà mẹ đẻ lúc nào cũng được vậy. Khi trong lòng có suy nghĩ như vậy thì một loại cảm giác tịch mịch lại lặng lẽ chui rúc vào đáy lòng cô. Tử Ngâm lắc lắc đầu để loại bỏ đi cái suy nghĩ kỳ quái và sự xót xa nồng đượm trong đầu mình rồi bước nhanh về phòng mình. Qua loa lấy vài bộ đồ, lúc đi ra thì Lạc Dương đã rửa chén dĩa xong xuôi rồi nên hai người cùng nhau rời khỏi nhà Tử Ngâm.

Đi đến cửa thì Tử Ngâm không ngừng quay đầu lại, ánh mắt lưu luyến nhìn quanh phòng khách. Khi nào thì cô mới có thể trở lại nhà mình đây? Trong lòng cô chợt dâng lên đau buồn.

Lạc Dương quay lại thấy ánh mắt không cam lòng Tử Ngâm thì lòng anh bỗng dưng siết lại, vươn tay nhẹ nhàng cầm tay Tử Ngâm, độ ấm trong lòng bàn tay anh chầm chậm lan sang lòng bàn tay cô rồi từ từ tiến vào lòng của cô. Cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lạc Dương vang lên: “Đừng buồn nữa, ngày mai quay lại là được mà.”

“Ừm.” Tử Ngâm rầu rĩ gật đầu, không muốn rời khỏi nhà cũng phải rời, theo Lạc Dương đi ra cửa.

Đêm mùa đông nên không khí càng trở nên lạnh lẽo, Lạc Dương chỉnh nhiệt độ trong xe đến mức cao nhất, tốc độ xe cũng không nhanh không chậm. Ánh trăng bàng bạc toả sáng một vùng trời, thân xe cũng nhuốm một mảng ánh trăng nhàn nhạt khiến cho đêm giá rét có thêm vài phần ấm áp.

“Tử Ngâm, mau vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm!”, vừa mới đến cửa nhà Lạc Dương thì đã thấy Lục Mai chạy ngay đến kéo tay Tử Ngâm, hỏi han ân cần một hồi.

Tử Ngâm miễn cưỡng cười. Tay Lục Mai thật ấm với lại trong nhà nhiệt độ cũng ấm áp nên Tử Ngâm liền cởi áo len trên người ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play