Lạc Dương ngồi trong văn phòng, ánh mắt nhìn ảnh chụp trong điện thoại, trong mắt là ý cười dịu dàng. Đó là anh thừa dịp Tử Ngâm không chú ý mà chụp ảnh, trong ảnh chụp cô cười, vẻ mặt rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh như hai vì sao.
Anh thích dáng vẻ cô cười, cười trong trẻo, cười tự tin.
Trong đầu lại hiện lên chuyện đã thấy tối hôm qua, trong lòng hơi căng thẳng, dâng lên một chút buồn bực.
Nhạc điện thoại lúc này lại vang lên, là bài Đồng thoại của Quang Lương, thanh âm êm tai giống như tiếng lòng của anh, một câu hát như lời nói thâm tình:
“Anh nguyện biến thành thiên sứ trong truyện đồng thoại mà em thích, giang đôi cánh tay hoá thành đôi cánh bảo vệ em. Em phải tin tưởng, tin tưởng rằng chúng ta giống như truyện đồng thoại xưa kia, có kết cục hạnh phúc và vui vẻ.”
Đây là Tử Ngâm gọi tới nên mới có nhạc chuông này, gương mặt tuấn mỹ của anh lộ ra nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nhấn nút nghe, giọng nói trầm ấm truyền qua điện thoại đến tai Tử Ngâm, mang theo tươi cười: “Tử Ngâm, ăn cơm chưa?”
Tử Ngâm đang ăn cơm với Lục Mai, cô đột nhiên nhớ tới hôm nay mua quà sinh nhật cho Lăng Thần, không thể đến nhà Lạc Dương vì vậy gọi điện thoại cho anh.
“Lạc Dương, tôi đang ăn cơm đây, đêm nay không thể đến học bổ túc tiếng anh, ngày mai tôi sẽ học, anh không cần tới đón tôi.”, miệng Tử Ngâm còn thức ăn nên nói không rõ ràng.
Lạc Dương cười, trả lời: “Được rồi, chỉ còn vài ngày nữa là tới cuộc thi, cô cứ thoải mái đi.”
Lục Mai nhìn thấy Tử Ngâm cười rạng rỡ như vậy thì trong mắt loé sáng, nhịn không được hỏi: “Hôm nay là ngày gì mà cậu vui vẻ như vậy?”
“Hôm nay là sinh nhật Lăng Thần, mình muốn mua quà cho anh ấy. Đúng rồi, mình đã quên gọi điện thoại cho anh ấy, để mình gọi cho anh ấy trước.”
Nói xong thì cầm điện thoại lên gọi, điện thoại vang lên vài tiếng thì Lăng Thần trả lời.
Tử Ngâm vui vẻ nói: “Lăng Thần, sau khi tan học em đi mua quà sinh nhật cho anh, anh có muốn đến trường đón em hay không?”
“Tử Ngâm, hôm nay anh đã hẹn Nhiên Nhiên. Cô ấy nhất định muốn tổ chức sinh nhật cho anh, chỉ sợ không thể đến đón em. Không cần mua quà sinh nhật cho anh đâu.”
Tất cả nhiệt tình đều bởi vì câu nói của anh mà dập tắt, toàn thân cảm thấy lạnh, lạnh từ đầu đến chân. Có lẽ là hôm nay nhiệt độ thấp nên cô không nhịn được mà khẽ run lên.
Không vui mà cúp điện thoại, cô đứng lên và rời khỏi, Lục Mai gọi to, đuổi theo sau cô, quan tâm hỏi han: “Tử Ngâm, rốt cuộc làm sao vậy? Vừa rồi còn vui vẻ như vậy đảo mắt liền không vui. Mình chẳng qua chỉ đi rửa chén thôi mà.”
Tử Ngâm dừng bước, gương mặt căng thẳng thoáng thả lỏng, chán nản nói: “Anh ấy hẹn với Trần Nhiên Nhiên cùng tổ chức sinh nhật, làm sao còn cần đến mình.”
“Tử Ngâm, sao cậu cứ nhớ mãi không quên vậy? Lăng Thần rốt cuộc có cái gì tốt, cũng không sánh bằng anh họ của mình đâu. Nói về vẻ bên ngoài thì tương đương nhau nhưng nói về tính tình thì anh họ mình tốt hơn anh ta nhiều.”
“Mai Mai, chuyện tình cảm không phải so sánh như cậu vậy đâu. Không phải mua đồ này nọ. Nói thật mình cũng không biết mình kém Trần Nhiên Nhiên cái gì mà trong lòng Lăng Thần chỉ có cô ấy.”
“Tử Ngâm, mình gọi điện thoại nói anh mình buổi chiều đến đón chúng ta. Tối nay tiếp tục học bổ túc được không? Nhất định phải giành giải nhất để đi nước ngoài ngắm phong cảnh nha.”
“Đúng vậy, Mai Mai, cậu nói đúng, nhưng mà mình thật khó khăn. Cậu nói đi, có phải đầu óc mình nếu giống máy tính nói bỏ đi liền bỏ đi thì thật tốt đúng không?”, Tử Ngâm buồn rầu nói.
“Nếu giống như máy tính thì sẽ không có vui buồn, không có cảm giác sao?”, giọng nói Hoàng Húc Kiều nhàn nhạt vang lên. Tử Ngâm và Lục Mai cùng xoay người lại thấy trước mắt là Hoàng Húc Kiều mặc một cái áo len màu lam, quần bò màu xám, vẻ mặt lạnh lùng.
Tử Ngâm nhìn thấy anh mới nhớ tối hôm qua cô thất hẹn với anh, không khỏi có chút áy náy, trên mặt hiện lên vẻ nhún nhường, giọng nói có chút chần chừ: “Hoàng Húc Kiều, chuyện tối hôm qua thật xấu hổ. Bởi vì tạm thời có việc bận nên không tới được.”
Lục Mai hơi đỏ mặt, trong ánh mắt có chút khác thường nhưng mà Hoàng Húc Kiều ánh mắt chỉ nhìn chăm chú Tử Ngâm nên không phát hiện ra sự khác thường của cô.
“Đối với tiểu thư như cô mà nói thì không phải thất hẹn là chuyện bình thường sao?”
Nghe thấy lời anh nói mang theo trào phúng, Tử Ngâm vẻ mặt thay đổi, nhìn Lục Mai bên cạnh nhưng mà Lục Mai vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không có nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Tử Ngâm, chỉ si mê nhìn Hoàng Húc Kiều.
“Tôi không phải cố ý. Nếu không thì tối nay tôi mời anh ăn cơm tạ lỗi có được hay không?”
“Không phải cô còn muốn lặp lại chuyện hôm qua à? Tôi không có thời gian chơi trò trẻ con này với cô.”
“Sẽ không như vậy đâu. Sau khi tan học, tôi đứng trước cổng trường chờ anh, tôi còn muốn thảo luận với anh về chuyện cuộc thi.”
Hoàng Húc Kiều suy nghĩ một lát rồi cười nhàn nhạt như có như không, thản nhiên nói: “Vậy được rồi, sau khi tan học gặp ở cổng trường.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT