Dọc đường đi hai người thảo luận những tin tức, giống như trở về những ngày vui vẻ trong quá khứ nhưng mà trong lòng Tử Ngâm rõ ràng hiểu rằng là không giống nhau, vĩnh viễn không thể quay về những ngày quá khứ được.

Hai ngày này không khí lạnh tràn về, ngày mai nhớ mặc nhiều quần áo một chút. Nhìn em trên người sao chỉ có một cái áo len phong phanh như thế này.”, Lăng Thần ánh mắt nhìn tình hình giao thông phía trước, liếc nhìn Tử Ngâm khẽ nhíu mày, trong giọng nói mang theo đôi chút trách cứ.

Hiệp Tử Ngâm cười vô tư, trả lời: “Sáng hôm nay thức dậy quá muộn, bởi vậy đã quên, ngày mai em sẽ mặc nhiều áo hơn.”

Lăng Thần lấy từ trong túi ra một cái hộp nho nhỏ, chìa tay đưa cho Tử Ngâm, vừa cười vừa nói: “Đây là quà sinh nhật anh mua cho em, nhìn xem có thích hay không?”

Tử Ngâm chan chứa ý cười nhìn Lăng Thần, ánh mắt nhìn sang món hộp qua, trong lòng lòng xuất hiện mong chờ, tay hơi run run.

Lăng Thần vẫn hiểu rõ cô. Trong lòng anh vẫn có cô chỉ là không có tình yêu. Nhưng mà chỉ cần anh nhớ rõ thì Tử Ngâm đã thoả mãn rồi.

Run run mở dây ruy băng bằng lụa ở trên ra, bên trong là một cái hộp nhỏ tinh xảo, nhẹ nhàng mở ra cái hộp nhỏ thì bên trong là một cái dây chuyền màu lam, mặt dây chuyền hình một lá cây nho nhỏ, lấp lánh hào quang màu lam nhạt.

“Cám ơn anh, Lăng Thần.”, Tử Ngâm xúc động không biết nói gì cho phải, chỉ có thể nói cảm ơn.

Đó là dây chuyền thuỷ tinh mà lúc đi chơi ngoại ô vào mùa xuân nhìn thấy. Lúc ấy cô bỗng nhiên có xuất hiện ý nghĩ nói rằng: “Nếu ở trên mặt dây chuyền là một phiến lá cây nhất định rất đẹp.”

Chỉ vì từ nhỏ cô thích sưu tập các loại lá cây, bất luận là màu gì, hình dạng gì thì cô đều thích sưu tập, vách tường phòng cô dán đầy lá cây, tạo thành bức tranh vô cùng nghệ thuật.

“Lá cây màu lam đẹp không? Vốn dĩ muốn làm màu tím nhưng mà nghĩ tới em đã có một cái vòng tay màu tim cho nên liền làm màu lam.”

Lăng Thần cười giải thích.

Vui sướng trong lòng Tử Ngâm dần dần lan toả ra toàn thân. Nhìn thấy phía trước là đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, người cô nghiêng về phía khuôn mặt Lăng Thần hôn phớt một cái rồi nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình, phục hồi lại tinh thần thì cô mới cảm thấy xấu hổ, trên mặt đỏ ửng.

Lăng Thần trong lòng cũng bồi hồi, thật ra Tử Ngâm không phải lần đầu hôn mặt anh, thời điểm vài năm trước cô thường xuyên như vậy, khi đó cô rất hâm một gương mặt khôi ngô khi lớn lên của Lăng Thần, một khi vui vẻ sẽ không kìm lòng được mà mạnh mẽ hôn lên mặt anh một cái.

Nhưng mà đó là lúc cô còn nhỏ thôi, bây giờ sẽ không như vậy nữa. Tuy rằng mỗi ngày đều quấn quýt lấy anh như ng sẽ không làm ra hành động thân mật như vậy bởi vì tình cảm của cô đối với Lăng Thần từ đơn thuần trở thành tình yêu nên trở thành một cô gái rụt rè.

Lạc Dương trong lúc đợi đèn đỏ thì vô ý xoay người thì thấy hành động của Tử Ngâm với Lăng Thần ở chiếc xe ở đằng sau.

Anh hơi cau mày, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát không rõ.

Về đến nhà, Vu Lệ, Hiệp Minh còn có cha mẹ Lăng Thần là Tương Bình và Lăng Kế Cường có lẽ đã đợi lâu rồi, khi thấy Tử Ngâm khoác áo khoác của Lăng Thần trên vai thì Vu Lệ không nhịn được mà cười trách móc: “Tử Ngâm, xem ra con vẫn không biết chăm sóc bản thân, mặc ít như vậy, còn làm cho Lăng Thần cởi áo khoác cho con. Nếu Tiểu Thần bị bệnh thì làm sao bây giờ?”

Lăng Thần cười và trả lời: “Không sao đâu, con không lạnh. Ngược lại Tử Ngâm lại ăn mặc phong phanh, vừa rồi con mới nhắc nhở em ấy ngày mai phải mặc nhiều áo vào.”

Tử Ngâm vui vẻ cười, gọi ba mẹ Lăng Thần đang ngồi trên ghế sôpha: “Dì Tương, chú Lăng.”

Lăng Kế Cường cười hoà nhã với Tử Ngâm. Tương Bình cũng cười và nói: “Tử Ngâm, đến xem quà tặng dì mua cho con có thích hay không.”

Nói xong thì cầm món quà bên canh, một cái áo len số lượng hạn chế, màu nhạt, phong cách đơn giản mà thanh lịch, thoạt nhìn rất đẹp.

Tử Ngâm vui vẻ cầm áo len lên xem một lượt, cười nói: “Cám ơn dì, con rất thích. Rất đẹp.”

“Tử Ngâm, đây là số lượng có hạn, nhìn xem dì thương con như vậy”, Vu Lệ không nhịn được cười cầm áo len trong tay Tử Ngâm, nói với mọi người: “Ăn cơm trước đi, đồ ăn đều lạnh hết rồi.”

“Được, đi ăn cơm đi, mọi người đều đã đói bụng rồi”. Tử Ngâm phụ giúp bưng thức ăn. Hiệp Minh cười nhã nhặn nói: “Anh Lăng, khó có dịp chúng ta họp mặt, hôm nay chúng ta phải uống vài chén. Tiểu Thần cũng uống.”

Lăng Thần cười với Hiệp Minh rồi nói: “Chú Hiệp, chú biết là cháu sẽ không uống rượu mà, chú và ba con uống là được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play