Tử Ngâm tâm tình phức tạp. Về đến nhà, Hiệp Minh và Vu Lệ đều chưa về, bỗng nhiên cảm thấy thực cô đơn, nỗi tủi thân câm lặng đang siết chặt lấy tim cô.
Lời nói của Lạc Dương làm cho cô hết sức khó chịu nhưng cô chịu đựng không phản kháng lại, mặc anh trách mắng mình. Có lẽ là đem anh biến thành Lăng Thần, suy nghĩ rằng nếu tối nay Lăng Thần đi đón các cô, nhìn thấy hoàn cảnh như vậy có phải cũng mắng cô một trận giống Lạc Dương hay không.
Vì sao lại thương anh, vì cái gì lại thương một người không thương mình, Tử Ngâm, mày không thể quên hết mọi thứ hay sao?
Cô dùng sức gõ lên trán mình hai gái, nhìn phòng khách trống rỗng, một mình trở về phòng.
Nhìn điện thoại, đã mười một giờ khuya rồi, Lăng Thần có lẽ đã nghỉ ngơi rồi, anh sẽ không biết mọi chuyện xảy ra tối nay, có lẽ Trần Nhiên Nhiên cũng sẽ không nói với anh chuyện nhỏ nhặt kia. Nhưng mà Lưu mập mạp sẽ để yên như vậy sao?
Thuần thục lấy tay gửi một tin nhắn: “Tối nay là tôi rất tuỳ tiện, về sao tôi sẽ không đi đến những nơi như vậy đâu, ngay mai tôi sẽ chuẩn bị tốt việc hùng biện, mong anh không cự tuyệt giúp tôi phụ đạo”.
Sau khi kiểm tra lại một lần cô nhấn nút gửi tin nhắn.
Một chút buồn ngủ cũng không có, không biết ba mẹ đi đâu, cô cũng không hỏi họ chuyện gì,chỉ là cảm thấy được đêm này thật cô đơn.
Mở trang web lên thấy mục hình ảnh hot nhất, nhấp vào thấy tỉ lệ người xem liên tục tăng, ảnh chụp là chuyện xảy ra tối nay ở quán bar “Không tịch mịch”, lúc Hoàng Húc Kiều uống rượu thế cho Tử Ngâm, không biết là bị ai chụp được, còn thấy chụp lại được cảnh Hoàng Húc Kiều kéo tay Tử Ngâm rời khỏi bàn Lưu mập mạp. Từ góc nhìn bên hông cho thấy khoảng cách hai người rất gần, thứ nhất là thấy được mặt Hoàng Húc Kiều cười nhạt, thứ hai là dáng vẻ chuyên tâm.
Rất nhiều bình luận tới dồn dập, Tử Ngâm không thể tin được mới có hai ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà lại hot như vậy, cô mở khung chat của Lục Mai lên, gõ một câu: “Mai Mai, có mở hai ảnh chụp kia xem chưa?”.
Lục Mai đang bận, hệ thống tự động trả lời một câu, cũng là đáp án mà Tử Ngâm muốn biết. Lòng của cô loạn lên, tâm tình trở nên buồn bực.
Nhìn thấy nhiều bình luận khác nhau được gửi lên, có người nói Hoàng Húc Kiều thích Tử Ngâm nên mới thay Tử Ngâm uống rượu, có người nói hai người đã thích nhau từ lâu rồi, có người nói Hoàng Húc Kiều muốn tiếp cận Tử Ngâm để thắng cuộc thi lần này, cũng có người đứng về phía Hoàng Húc Kiều, tất nhiên đây là những nữ sinh ái mộ anh, họ nói rằng Tử Ngâm là do bị Lăng Thần bỏ rơi nên mới tìm Hoàng Húc Kiều thay thế.
Tử Ngâm tắt trang web đi, nghe thấy âm thanh mở cửa vang lên, Hiệp Minh và Vu Lệ đã trở về, còn loáng thoáng nghe được những gì họ nói.
Cô tắt đèn trong phòng, nhẹ nhàng nằm lên giường, nhìn trần nhà tối tăm, suy nghĩ thì chìm đắm vào bóng đêm.
Từ khi nào thì bắt đầu trở nên đa sầu đa cảm hơn, luôn phải chứng kiến những điều buồn phiền khó hiểu. Không biết ngày mai ở trường sẽ xảy ra tình huống gì, cô tron thời gian này đã trở thành người nổi tiếng rồi.
Lạc Dương về đến nhà thì không ngủ ngay, ngồi ở phòng khách nghe Lục Mai nói hết chuyện tối nay. Nghe xong anh mới thấy những lời anh nói với Tử Ngâm có chút quá đáng, cô là một cô hiền lành, chẳng qua là thích một người không thích mình mà thôi, lại gặp được chuyện đáng sợ như vậy đáng lẽ anh nên an ủi cô nhưng anh lại trách mắng cô như vậy.
“Em đi ngủ trước đi Mai Mai”, anh mệt mỏi nói, dựa người vào ghế sôpha.
Nhạc chuông điện thoại vang lên, Tử Ngâm gửi tin nhắn đến, xem tin nhắn của cô, Lạc Dương có thể mơ hồ tưởng tượng ra biểu tình của cô lúc gửi tin nhắn, là dáng vẻ bất lực, ánh mắt mờ mịt, cô còn uất ức mà bướng bỉnh cúi đầu cắn chặt môi.
Trong tâm trí lại hiện ra lần đầu tiên gặp mặt lúc cô đau khổ mà rơi nước mắt, đưa ánh mắt đau đớn nhìn Lăng Thần hỏi câu không có anh sao em hạnh phúc kia, trong lòng anh đau âm ỷ.
Rốt cuộc một tin nhắn trả lời được gửi đến: “Tử Ngâm, Mai Mai nói cho tôi biết rồi, tôi không nên trách cô, ngày mai chúng ta cùng nhau bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi, tan học tôi sẽ đến đón các cô”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT