Lạc Dương nhận được điện thoại của Lục Mai khi anh đang cùng vài người bạn ăn cơm, nghe Lục Mai nói cô và Tử Ngâm ở quán bar xảy ra chuyện muốn anh đến đón hai cô. Anh gần như một mạch phóng xe như bay tới, không tính gần cũng không tính xa, anh chỉ dùng không đến mười phút.
Khi đi vào “Không tịch mịch”, gặp Tử Ngâm đang muốn đưa tay giúp người đàn ông bên cạnh mình, lại bị đối phương đẩy ra, tự mình đến ven đường bắt xe. “Mai Mai, Tử Ngâm, chuyện gì xảy ra?”, Lạc Dương liền xuống xe đi đến trước mặt ba người trong ánh mắt mang theo vẻ ngờ vực.
Thấy Lạc Dương đã đến, Lục Mai thở phào nhẹ nhõm, Tử Ngâm cũng không bất lực như lúc nãy, cô nhìn Lạc Dương rồi trả lời câu hỏi của anh: “Hoàng Húc Kiều thay tôi uống chén rượu bị người ta bỏ thuốc kia, anh ấy hiện tại rất khó chịu, Lạc Dương chúng ta đưa anh ấy đến bệnh viện được không?”.
Hoàng Húc Kiều toàn thân khó chịu sắp chống đỡ không được nhưng lại nhất quyết không cho Tử Ngâm và Lục Mai giúp đỡ mình.
Nhìn thấy Lục Dương đi đến trước mặt bọn họ, anh biết đây là anh họ mà Lục Mai đã nói vì thế nhợt nhạt nói: “Lưu mập mạp kia bỏ thuốc trong rượu, tôi hiện tại rất khó chịu”.
“Chúng ta đến bệnh viện đi”, Lạc Dương nói xong liền đỡ Hoàng Húc Kiều lên xe, Tử Ngâm và Lục Mai cũng lên xe theo.
“Tử Ngâm, cô không phải nói hôm nay trong nhà có chuyện không để tôi giúp cô phụ đạo sao, sao lại đến quán bar vậy?”, sau khi rời khỏi bệnh viện, chở Hoàng Húc Kiều về nhà, Lạc Dương bắt đầu tra hỏi hai người.
Tử Ngâm biết lần này mình sai rồi, còn làm cho Hoàng Húc Kiều vì cô mà khó chịu như vậy, lòng của cô cảm thấy vô cùng áy náy. Nếu không có bác sĩ bạn của Lục Dương, nếu không phải anh ta đúng lúc nghiên cứu loại thuốc kia, Hoàng Húc Kiều nhất định sẽ không biết xảy ra chuyện gì, cô không dám tưởng tượng ra hậu quả.
Bây giờ Lạc Dương chắc là đang tức giận, nhìn mắt anh, cô giọng nói yếu ớt nói: “Tôi đi đến đó gặp một người bạn, cô ấy làm ở trong ấy, cho nên ép Mai Mai đi đến quán bar với tôi, tôi với Mai Mai không có chuyện gì đâu”.
Lạc Dương cười lạnh lùng, đây là lần đầu tiên Tử Ngâm thấy anh cười lạnh, trong lòng cô cảm thấy hơi khó chịu, không biết vì sao, Lạc Dương cười lạnh làm cho lòng cô cũng lạnh theo.
“Lưu mập mạp kia là ai, hắn sao lại ép cô uống rượu?”, Lạc Dương cũng không phải là người có thể dễ dàng đối phó, chỉ với mấy câu nhận lỗi của cô là có thể lừa gạt sao.
“Hắn là cục trưởng cục thuế vụ, tôi đã thấy hắn vài lần, tối nay đúng lúc bạn hữu của tôi ở quán bar cầm ly đổ trúng người hắn, hắn không dễ buông tha bạn của tôi, vì vậy tôi mới ra mặt”.
Lạc Dương quay đầu nhìn Tử Ngâm, trong ánh mắt là cảm xúc không nói nên lời, nhưng mà cũng có thể khẳng định một phần rằng đó là tức giận, anh thực sự tức giận.
“Cô còn muốn bênh vực kẻ yếu sao?, người bạn gì của cô đi làm trong quán Bar cô không biết nói là một cô gái tới đó nguy hiểm tới cỡ nào à?”
Tử Ngâm bị anh nói xong á khẩu không trả lời được, Lục Mai cũng sợ đến mức không dám mở miệng nói lời nào, cô sợ nhất chính là người anh họ này, đừng thấy anh bình thường giọng điệu ôn hoà khiêm tốn chính là một khi đã nổi giận thì không giống như bình thường nữa, cô cũng không dám chọc anh.
“Nếu cô không muốn tôi giúp cô phụ đạo tiếng Anh thì cô có thể nói cho tôi biết, không cần nói dối gạt người, có thể lần sau đến những nơi này sẽ bị phần tử xấu tính kế, không phải lần nào cũng may mắn có người giúp cô”.
Lạc Dương dừng xe lại, Tử Ngâm mới phát hiện rằng đã tới dưới lầu nhà mình, cô để tay lên tay nắm cửa xe, rồi quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Tôi không phải không muốn anh phụ đạo, tôi biết mình thực vô dụng, luôn làm người ta lo lắng, đêm nay cảm ơn anh”.
Nói xong không hề nhìn anh, đưa tay mở cửa xe rồi đi về phía hành lang.
Lạc Dương tay vịn trên vôlăng, lẳng lặng nhìn cô dáng vẻ yếu ớt của cô đi từng bước một trên hành lang, sau đó nhìn lên tầng một ánh đèn đang sáng lại tắt, biết cô đã lên lầu về đến nhà.
“Anh họ, anh hiểu lầm Tử Ngâm”, Lục Mai ánh mắt vẫn nhìn về phía hành lang, không muốn rời đi, nhỏ nhẹ nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT