Lục tục từng đám người bị xách ra ném xuống đất, tính tính nhân số đại khái là toàn bộ đám người bị bỏ lại ở căn cứ nhỏ kia.


Đối với việc xử lý đám khách không mời mà tới cũng không cần tốn thời gian suy nghĩ, dứt khoát trói người lại, ném đi tự sinh tự diệt là được. Dưới loại thời tiết này, không cần đợi thú biến dị đến ăn thịt thì có lẽ đã bị đông lạnh đến chết, vì còn chưa tới nửa giờ thì nhiệt độ liền đột ngột hạ xuống tận mười độ.


La Hải cũng bất chấp từng người vì thời tiết chuyển biến xấu mà tâm tình hỏng bét hết, đem tất cả đều mắng đến máu chó đầy đầu. Đại loại là nếu có thời gian để đi mở thẩm phán, còn chẳng bằng lên kế hoạch bước tiếp theo nên làm gì! Mùa đông không có chỗ trú thì đợi chết hết cả lũ đi!


Mắng đến mức Vu Xuyên mặt mũi đều sắp thành bảng pha màu, Gia Ngọc Vy cũng cứng họng, Bách Thụy thì trợn trừng mắt, vừa tính mở miệng đã bị La Hải chửi cho một trận, suýt hộc máu ngay tại chỗ.


Trận nội chiến cứ vậy mà bị La Hải đơn phương quét sạch.


Phỉ Tư âm thầm nuốt nước bọt "La Hải hắn trúng tà hay sao vậy? Ngay cả Vu Xuyên hắn cũng dám mắng, bình thường không phải hắn cùng một kèo với Bách Thụy à? Hay là có chiến thuật mới?"


"Không uổng công chúng ta tha cho hắn lần này." Ngụy Nhã không giải đáp cho Phỉ Tư, chỉ lo thấp giọng thì thầm vào tai Thiên Ân, đổi lại một cái gật đầu xem như tán đồng.


Trên thuyền có tặc đương nhiên Ngụy Nhã cùng Thiên Ân sớm đã biết. Đích thân chế tạo, hơn nữa còn thí nghiệm qua rất nhiều lần, gặp phải tải trọng vượt quá giới hạn sao có thể không hay biết.


Kế hoạch lập uy lần này của Vu Xuyên cũng nằm trong dự tính, thế nên Thiên Ân quyết định không vạch trần La Vân, mà là để La Hải nán lại trên thuyền, sau đó mới xuất hiện lật ngược ván cờ.


Xuất hiện trong tầm mắt sẽ khiến địch có cơ hội tính tới đường lui, tựa như Phó Quân cùng Niệm Y lập tức thành vật hy sinh. Nhưng một khi vắng mặt, còn có đám đông hỗn tạp khiến đối phương nhất thời quên mất còn thiếu một người, lúc sau xuất hiện liền sẽ khiến địch trở tay không kịp, kế hoạch vốn không hoàn mỹ sẽ rất dễ bị hủy hoại.


Kì thực nếu La Hải không theo dự kiến can ngăn thì cũng không có việc gì, chẳng qua lúc sau Thiên Ân hoặc Ngụy Nhã phải đứng ra lên tiếng, như vậy sẽ gây sự chú ý, lôi kéo thù hận, cũng tức là nói sẽ khiến Vu Xuyên về sau sẽ tập trung xử lý bọn họ trước nhất. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, thông qua đó thì một trong hai người, hoặc là cả hai sẽ tạo được tiếng nói trong đội ngũ, đưa ra quyết định có thể gây ảnh hưởng trực tiếp tới hướng đi của mọi người.


Đáng tiếc là cả Thiên Ân lẫn Ngụy Nhã đều không có hứng thú với tranh chấp quyền lực, hay nói đúng hơn là cả hai ngoài ý muốn có chung mục đích là tạm thời muốn điệu thấp, nhìn thời thế lại tính.


Dù sao thì đội ngũ hiện tại thật sự là một đám ô hợp, ngay cả đoàn kết cũng không thì dĩ nhiên không có hy vọng vào tương lai. Vì một đám người chỉ đi chung một đoạn đường mà trả giá sức lực lẫn tinh lực quá nhiều thì thiệt tình không đáng giá.


Đúng vậy, ngay từ đầu, phu phu hai người đều không xem trọng đội ngũ trước mắt. Một người thì sớm đã nhìn thấu bản chất của căn cứ nên không hề trông cậy, một người thì vốn đã có ác cảm từ lâu, bởi vậy nên cả hai vẫn luôn ôm tư thái đứng một bên quan sát. Nếu không có chuyện hệ trọng thì đều lười nhúng tay vào.


"Kì thực nếu La Hải có thể trở thành chiến hữu thì cũng không tồi." Có đầu óc, có thực lực, còn biết co được giãn được, nắm bắt trọng điểm, nhìn thời thế,... Đáng tiếc chính là dính phải Chu Lệ Uyên.


Lúc này Thiên Ân lại không cùng ý kiến "Hắn dã tâm rất lớn, bệnh đa nghi lại nặng. Người này một khi có cơ hội phát triển sẽ không trọng dụng nhân tài, mà là lựa chọn áp chế."


"Tương lai sẽ giống như tên Vu Xuyên đi?"


"Không, sẽ tàn nhẫn hơn cả Vu Xuyên."


Bên cạnh ồn ào náo loạn cũng không ảnh hưởng tới phu phu hai người thảo luận. Như đã nói, cả hai vốn dĩ không muốn trộn lẫn gây nổi bật, có thể điệu thấp liền tận tình điệu thấp, vậy nên cũng chỉ coi trọng kết quả, không tính đi để ý quá trình.


Hiếm thấy nhân tài lại không thể kết làm đồng minh thật sự là có chút tiếc nuối, thế nhưng như vậy cũng tốt, không cần phí công sức nghĩ cách tách La Hải cùng Chu Lệ Uyên ra. Ngược lại thì còn có thể dựa vào Chu Lệ Uyên để kiềm chế La Hải, tốt nhất là gây rối nhiều thêm để hắn không có thời gian đi quản chuyện khác.


Mặc kệ Vu Xuyên tức giận tới mức nào đi nữa thì hắn cũng không chiếm lý, không thể không nhượng bộ La Hải. Đối mặt với hoàn cảnh tùy thời có thể bỏ mạng như thế này thì việc nội đấu đúng thật là trò cười, là hành vi không hề sáng suốt.


"Ha hả, đừng nóng giận như vậy chứ." Vu Xuyên cười đầy hào sảng, tựa như mọi chuyện không phải do hắn một tay gây ra "Ngọc Vy chỉ là bất bình chuyện bị mọi người hiểu lầm, muốn làm sáng tỏ mà thôi. Hiện tại sự thật cũng đã phơi bày, không cần sinh ra khoảng cách như trước nữa. Chúng ta đều cùng một căn cứ, cần phải đồng tâm hiệp lực mới đúng." Lời này là nói nếu không phải tại đội thu lương các người ngoài mặt hòa thuận, trong lòng lại tránh như rắn rết thì cũng không nháo lớn tới vậy.


La Hải biết tiến thoái có độ, cũng không làm khó xử nói "Về chuyện của Phó Quân, tạm thời cứ trông chừng, đợi tới nơi an toàn lại xử lý sau." Đang lúc yêu cầu nhân lực, đem Niệm Y bắt trói không phải là ý hay, vậy nên trông giữ bầu bạn của hắn trước đã.


"Nói xong hết chưa?" Một giọng nói mang theo nồng đậm mất kiên nhẫn chen vào, quay đầu thấy Kỷ Lai đang ngồi vắt chân trên lan can thuyền, mặt viết hoa hai chữ chán ngắt. Trác Vương theo sau xách lên Lê Tuấn ném xuống thuyền, một chút nương tay cũng không có, ngữ khí lười biếng phun ra hai chữ "Giao người."


Doãn Châu bọc một khối da thú màu trắng lông xù xù chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn, so với ngày thường bớt một phần diễm lệ, nhiều mấy phần đáng yêu, mang theo giọng mũi nói "A~? Vẫn chưa nói xong sao? Ta đều ngủ xong một giấc rồi nha."


Bị một nữ dị tộc xinh đẹp như vậy hỏi chuyện khiến ai nấy đều có chút xấu hổ, mới phát hiện chính mình ấu trĩ tới mức nào. Lãng phí nhiều thời gian như thế nhưng chuyện quan trọng nhất lại ném sang một bên.


"Như vậy trước mắt nắm chặt thời gian thẳng tiến tới kinh thành. Không cần thiết ngừng lại thì tận lực không ngừng." Vu Xuyên dẫn đầu lên tiếng, lại quải cái cong "Bất quá, dùng cẩu biến dị kéo xe không thể liên tục lên đường được, ta kiến nghị là phân công một nhóm người thay phiên nhau sử dụng xe kéo di chuyển xung quanh đội ngũ, chia đám cẩu làm ban ngày cùng ban đêm nghỉ ngơi hợp lý. Xe kéo tính linh động cao, thích hợp để canh gác cùng dò đường, đối phó với thú biến dị cũng thuận tiện hơn nhiều."


Nói nhiều như vậy thực tế mục đích là muốn leo lên thuyền mà thôi. Nhưng mà phải khen ngợi là những lời này một chút đều không thể bắt bẻ.


La Hải không vạch trần, chỉ là không quên nhắc nhở "Phía trước đã thỏa thuận qua, là các ngươi mở đường. Dùng xe kéo làm thành một vòng phòng hộ có thể, nhưng người vẫn là các ngươi tự phân công, không liên quan tới chúng ta."


"Sao có thể như vậy được, kẻ phản bội rõ ràng không phải chúng ta, mắc gì chỉ có chúng ta ra người cảnh giới với dò đường?!" Gia Ngọc Vy không phục nói.


"Một nữ nhân chân yếu tay mềm mà cứ thích nhảy nhót hăng say hơn cả người khác, không biết còn tính kéo thời gian tới chừng nào nữa." Doãn Châu đung đưa hai chân, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Kỷ Lai như chỉ đang cùng hắn trò chuyện.


"Có người che chở, có thời gian để ngủ bù nên đương nhiên đâu giống chúng ta, đâu cần quý trọng thời gian." Kỷ Lai châm chọc đáp, còn đâm thêm một câu "Thảo luận chính sự mà ta cứ tưởng là cái họp chợ."


"Thiên tai sắp ập tới mà cứ như một trò đùa." Trác Vương thêm vào nhận xét.


Nói không nể mặt ai khiến Gia Ngọc Vy giận đến run người, bị Vu Xuyên giật tay áo mới xanh mét nhịn xuống, nội tâm lại sớm ghi thù. Còn không phải là đến từ kinh thành thôi sao, cũng chỉ có ba người thì có cái gì ghê gớm chứ! Một ngày nào đó nhất định cho các ngươi đẹp mặt!


Ngụy Nhã thật muốn giơ ngón cái tán thưởng nhóm ba người kia. Hành động không cần kiêng kỵ ai hết, muốn nói gì làm gì đều tùy tiện đúng là rất sảng khoái.


Thiên Ân cũng trầm tư quan sát, đồng dạng có chút thưởng thức.


Đương nhiên sẽ không ai quên hai bên vừa mới kết thù cách đây không lâu, nhưng mà cũng không cản trở việc thưởng thức cá tính của đối phương.


"Ngay từ đầu nếu như nghiêm túc suy xét thì đã không gây thiệt hại nhiều mạng người đến thế, cho nên mặc kệ nguyên nhân là như thế nào thì đều phải gánh lấy trách nhiệm." Phi Quang từ trong đám người bước ra nói. Hắn từ lúc xuống thuyền vẫn luôn lặng lẽ tìm Lê Tuấn, muốn xem một chút tình huống của Lê Tuấn. Mặc kệ có nhiều ít hận cùng thất vọng thì mấy năm qua yêu thương của hắn dành cho đối phương cũng không phải là giả, sinh ấu tể cho hắn cũng là thật sự, một sớm một chiều dĩ nhiên không phải nói bỏ là bỏ được.


Lê Tuấn vừa thấy Phi Quang lập tức như thấy rơm rạ cứu mạng, bởi vì quá ồn ào nên bị Kỷ Lai nhét vải vào miệng cũng chỉ có thể ô ô kêu gọi, giãy giụa muốn tránh khỏi kìm hãm để nhích lại gần Phi Quang nhưng đáng tiếc không thành công, chỉ có thể cọ ra một thân bùn đất.


Phi Quang thì xác nhận xong người vẫn còn sống liền không tiếp tục chú ý tới.


"Trong căn cứ thì suốt ngày co đầu rút cổ, vừa ra ngoài thì lại nói năng hùng hồn như vậy, không biết còn tưởng phía trước có ai chèn ép hắn." Bách Thụy lẩm bẩm cố tình để mọi người đều nghe thấy.


"Đủ rồi. Chuyện cứ quyết định như vậy đi. Sớm nghỉ ngơi để ngày mai còn lên đường." La Hải nói.


"Còn chuyện phân phối thuyền chưa xử lý." Vu Xuyên nhắc nhở.


Một đám không góp công đóng thuyền, hiện lại thái độ hiển nhiên muốn phân chia thuyền như vậy, thật tình không ai có thể vui vẻ nổi.


Vu Xuyên ngay từ đầu đã nhắm tới thuyền của tổ La Hải, chưa nói tới việc đây là thuyền thử nghiệm đầu tiên, lắp ráp tỉ mỉ hơn so với những chiếc khác, chỉ riêng giá trị vũ lực của đội ngũ cũng an toàn cao hơn những thuyền khác rồi. Lại nói, cùng đội với người thông minh dĩ nhiên tốt hơn với một đám chỉ biết dùng vũ lực, sẽ không lo bị hố chết hay kéo chân sau.


Vu Xuyên nghĩ vậy, ngoài miệng cũng bày tỏ thái độ hữu hảo muốn cùng chung tổ đội. Thản nhiên cứ như thể vừa nãy một tràn khôi hài muốn thu gom quyền lực không phải một tay hắn bày ra.


Về phần có khả năng tự đưa mình vào tay kẻ địch, cái này không đáng lo nghĩ. Một tên tàn, một kẻ còn vị thành niên, cùng hai cái choai choai ấu tể, hợp lực với La Hải cùng Phi Quang cũng chẳng thể uy hiếp tới Vu Xuyên hắn. Vả lại, người thông minh sẽ biết nên làm những gì, mà đám người La Hải thì lại không phải kẻ ngu xuẩn. 


"Chúng ta cũng muốn tổ đội với Thiên ca cùng Ngụy ca!!!" Doãn Châu tinh thần sáng láng nói, làm lơ mấy đôi mắt tham lam từ đầu vẫn luôn nhìn chằm chằm thuyền của bọn họ.


Đối với việc có thêm một đám lên thuyền cũng không nằm ngoài dự kiến, thế nên cũng không ai đi phản đối. Dù không thêm đám người Doãn Châu thì cũng sẽ có thuộc hạ của Vu Xuyên thay thế, đều như nhau cả.


Vu Xuyên đối với chuyện có hẳn một chiếc thuyền trống dĩ nhiên là tích cực ủng hộ, chỉ là chưa đợi hắn nói thì Kỷ Lai đã ra điều kiện muốn dùng thuyền của bọn họ thì phải lấy lương thực ra đổi.


Một đám ăn không đủ no mới liều mạng đi vào rừng để rồi xui xẻo chọc phải đàn tê giác thì lấy đâu ra lương thực tới đổi? Bất quá, may mà Vu Xuyên có một tiểu đệ mù quáng tín nhiệm như Bách Thụy, thế nên mượn lương thực tổ đội của hắn cũng không khó, nhưng mà việc này hiển nhiên khiến cho người khác bất mãn, bắt đầu có thành kiến với Bách Thụy.


Một mũi tên trúng hai đích. Bách Thụy xem ra cũng không được Vu Xuyên tín nhiệm, đã nằm trong danh sách trừ khử của hắn mà không hề hay biết.


"Mặc kệ hoàn cảnh thế nào thì nhân tâm cũng vẫn là thứ đáng sợ nhất sao." Ngụy Nhã cười như không cười nói, là câu nghi vấn nhưng ngữ khí lại thập phần khẳng định.


"Vì thế mới diệt vong..." Thiên Ân ánh mắt ám ám, nói xong liền dẫn đầu bế Thiên Ngọc đã sớm ngủ say lên thuyền.


"Diệt vong... Kì thực dù hủy diệt để rồi lại tái sinh thì mọi thứ cũng sẽ không hề thay đổi." Ít nhất thì hơn ngàn năm sau cũng sẽ vẫn là bộ dáng này, chỉ là một mặt xấu xa, tàn nhẫn, dơ bẩn kia có cách một lớp mặt nạ mà thôi.


Diệt vong rồi lại tái sinh, một vòng tuần hoàn ác tính không hề có hồi kết.


Chết đi để rồi trọng sinh, là họa hay là phúc cũng không biết.


Một đêm ồn ào cuối cùng cũng trở về an tĩnh.


~Tác giả có lời muốn nói~


"Tại sao CP phụ ban đầu rất ổn, về sau lại thay đổi thành như vậy? Liệu hướng đi này có đúng không? Sa Luân còn nhỏ mặc dù có lỗi nhưng cũng không nên dính kết cục như thế. Mong muốn nhìn thấy mọi người đều hạnh phúc,..." Đại khái ta nhận được bình luận là như vậy a. Bởi vì nghĩ có nhiều người chung ý kiến nên ta sẽ giải đáp ở đây luôn.


Đầu tiên thì bộ này ta muốn xây dựng một mạt thế chân thực nhất có thể, thế nên ngay từ đầu ta đã không buff nhân vật chính, không đi theo lộ tuyến bàn tay vàng khai sáng, mọi thứ đều thuận lợi. Mạt thế nếu dễ dàng như vậy thì còn có không khí mạt thế sao? Hoặc có thể xem như những bộ khác vai chính đều là kẻ thượng vị, kể về những người trời sinh đã cao hơn người một bậc, còn ta thì đang kể về những người vùng lên từ tầng dưới chót đi (。・・。)


Ta đã cảnh cáo qua nha. Đây là chủng điền văn, nhưng cũng là mạt thế văn, cho nên hắc ám là không thể tránh khỏi, cũng sẽ không theo lộ tuyến tất cả đều HE. Người đồng hành cùng Ngụy Nhã hay Thiên Ân chưa chắc sẽ có kết cục tốt, cũng chưa chắc sẽ đi chung tới cuối đường, có khi chỉ là một trong những người gặp qua trong đời mà thôi. Đã là người qua đường thì số phận của bọn họ quan trọng sao?


Mạt thế sẽ không buông tha cho kẻ vô tội, người tốt, hay bất kì một ai. Sa Luân gặp họa đều là do một tay Lê Diệp Anh gây ra, dù đáng thương thì cũng chỉ trách bọn họ tự tìm đường chết mà thôi. Cho dù Sa Luân, Lê Diệp Anh, hay là một kẻ nào đó chân chính cứu thế thì cũng chưa có gì chắc chắn họ sẽ HE. Thế giới vẫn luôn đào thải cùng chọn lọc, thua cuộc liền phải dừng cuộc chơi, không hề có ngoại lệ.


Đối với ta mà nói, nhân vật chính mới là quan trọng nhất. Kết cục những kẻ khác như thế nào ta cũng sẽ không quản, mà là thuận theo tự nhiên.


Đám người Lê Diệp Anh không phải nhân thiết tan vỡ, mà là ngay từ lúc bắt đầu, ở trong căn cứ an toàn thì khuyết điểm từ tính cách, lối sống, tam quan của bọn họ không biểu hiện ra ngoài, chỉ khi chân chính đối mặt với sự việc nào đó thì mới thấy rõ. Bọn họ có thể mọi thứ đều tốt, nhưng lại không phù hợp để tồn tại ở mạt thế.


Nga~ ta có nên nói sẵn tam quan của ta nát bét hay không? Người tốt thì sẽ hạnh phúc, trong văn của ta thì chưa chắc luôn đúng nha. Kì thực nhìn quá khứ của Ngụy Nhã hoặc mấy bộ trọng sinh khác, cứu thế chủ một đời, kết cục liền nhận được cái kết xứng đáng sao? Nếu như không có trọng sinh thì tất cả đều là bi kịch...


Tóm lại chính là nói, ngọt sủng văn chỉ áp dụng cho tuyến tình cảm, không áp dụng cho nội dung nha mọi người. Ai yếu tim cần phải suy xét kỹ trước khi đọc nga~ (〃 ̄∇ ̄)


Thuận tiện tiết lộ một chút, ta đang tính đào hố một bộ mạt thế sảng văn. Chủ yếu nội dung là vả mặt thể loại trọng sinh, xuyên thư. Nhân vật chính không trọng sinh, cũng không xuyên qua, không có hệ thống, cũng không có vụ tu chân. Đương nhiên là sẽ tuyệt đối sủng công!!! Công thuộc tính thích bán manh, thích làm nũng, còn thích trang bức~ (*≧∀≦*)


Trọng sinh hay xuyên thư liền thành nhân sinh người thắng nhiều rồi, nhưng thiếu mất não thì liệu có phải là cường giả chân chính? Thử xem dân bản xứ vả mặt bọn họ như thế nào đi. Không phải ai cũng dễ dàng để bị dắt mũi như vậy nga~ Chân chính cường giả VS chỉ biết ỷ lại vào bàn tay vàng cùng ôm đùi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play