Hậu quả của việc khinh thường người khác chính là phải trả giá đắc.


Sáng sớm tỉnh dậy, cả đám đều sợ ngây người. Máu me be bét, đã không phân biệt rõ một mớ hỗn độn trên mặt đất là cái gì, chỉ thấy có vài đoạn tay chân không nguyên vẹn lộ ra bên ngoài, xung quanh đều là từng thớ thịt nát nhừ, mặt đất đều bị nhuộm thành màu đen.


Lúc này có người mới phát hiện chỗ trói đám tặc ngày hôm qua đều trống rỗng. Dây thừng rơi tại đó đều dính đầy máu, những đoạn trói quá chặt thì vẫn còn quấn quanh một phần tay chân bị tàn nhẫn cắt đứt. Phải biết rằng dây thừng bện từ thực vật ở mạt thế rất dẻo dai, hơn nữa vì sợ có kẻ trốn thoát nên đều dùng kiểu trói chết, cái loại mà càng giãy giụa sẽ càng thêm siết chặt con mồi, vậy mà vẫn có người thoát ra được.


Bất chấp tất cả để trốn thoát.


Một chiếc thuyền bị trộm đi. Không chỉ những người trên thuyền đều chết thảm mà còn có những người được phân công trực vào thời điểm đó.


Liên quan tới việc bởi vì muốn gấp rút phân thuyền mà không thèm giải quyết đám tặc là Vu Xuyên cũng bị ảnh hưởng. Chỉ trong vòng một đêm, uy tín của Vu Xuyên đã rớt xuống đáy cốc. Vả lại tối qua bày trò ô long lãng phí nhiều thời gian như vậy càng khiến mọi người ngoài mặt không biểu hiện, nhưng thực tế đã có ý kiến. Đặc biệt là những người cùng chung đội ngũ có thân nhân tàn tật hoặc bị thương đã bị trực tiếp bỏ rơi trên đường. Không nhắc tới thì còn có thể xem nhẹ, nhưng xem nhẹ đương nhiên không phải là coi như chưa từng xảy ra.


Lúc nguy cấp có thể vì mạng sống vứt bỏ người khác, nhưng một khi có thời gian suy xét, bị lương tâm cắn rứt thì lại khác.


"Chỉ là một đám tàn phế, sao có thể giết chết nhiều người như vậy, nói giỡn! Nhất định là có kẻ phản bội gây ra!" Bách Thụy hai mắt đỏ ngầu, rống lên nói. Chết đa số đều là đồng đội của hắn, thuyền cũng là của thuộc hạ hắn, bởi vậy hắn hiển nhiên cực kỳ phẫn nộ.


"Chỉ biết rống là giỏi. Nếu không phải mấy kẻ được phân công trực coi thường bọn họ, lười biếng thả lỏng cảnh giác thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi." Phỉ Tư hiện chỉ nghĩ quả nhiên Ngụy ca nói chính là chân lý. Bất cứ ai cũng không thể nhìn bề ngoài mà khinh thường. Kẻ bị bức đến đường cùng thì chuyện điên rồ nào cũng làm được, thế nên càng phải thêm cẩn thận gấp bội. Kinh nghiệm xương máu đang ở ngay trước mắt đấy thôi.


Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Lời nói của Phỉ Tư đánh thức những người khác. Những người có đồng đội, bằng hữu, thân nhân chết thảm đêm qua lập tức đem tội lỗi đổ lên đầu Bách Thụy. Vì sao à? Ai bảo Bách Thụy là người giành phân công ca trực, đám người kia còn trốn thoát đúng lúc đám tiểu đệ của hắn trực nữa chứ!


Một đêm tưởng chừng như đã sóng yên biển lặng, nháy mắt lại đem cục diện đảo lộn. Vu Xuyên cùng Bách Thụy nhiều ít đều bị nghi kỵ. Thậm chí có nhiều người hôm nay bình tĩnh lại, suy xét một vòng, nhận ra hai người này đúng là không hề đáng tin cậy. Một người hiến kế khiến cả đám suýt toàn diệt ở khu B, một người thì lúc thu lương hiếu thắng xém tí đem tất cả bị vây chết ở trong rừng. Để cả hai nắm quyền quyết định thì khả năng chết rớt trên đường rất cao!


Doãn Châu nhìn kẻ ngày hôm qua còn khí thế, ồn ào cả đêm hiện mặt đều xú, trầm trồ một tiếng "Ta nhớ nhân loại có một câu rất thích hợp thì phải?"


"Là lên voi xuống chó." Kỷ Lai đáp xong liền cười nhe răng nhìn Ngụy Nhã "Ta không có nhớ lầm đi?"


Làm ơn, chúng ta rất thân quen sao? Hỏi cậu làm cái gì chứ? Ngụy Nhã lười đi khinh bỉ, không thèm để ý nhún vai "Ai mà biết."


"Lừa quỷ a. Sao có thể ngay cả tri thức cơ bản gì đó của chủng tộc mình mà cũng không biết?"


"Ai nói mấy câu như vậy là tri thức cơ bản."


"Không thể nào, chẳng lẽ không phải?! Đám người trong kinh thành mỗi ngày đều bắt học một đống, còn bắt làm kiểm tra, chẳng lẽ đều không có ích lợi gì hết?"


Nghe tới đây, Ngụy Nhã tội nghiệp nói "Đứa nhỏ đáng thương, ngươi đã bị lừa."


"Ngươi nói thật?" Kỷ Lai trợn tròn mắt.


"Gạt ngươi làm gì." Ngụy Nhã thập phần đáng tin cậy nói. Thời buổi này mà vẫn còn vụ phải làm bài kiểm tra văn học à, nghe cũng vui đấy chứ.


"Doãn Châu, ngươi nghe thấy chưa? Ta đã nói mấy lão già kia không đáng tin mà! Học cái gì không học, đi học chữ nghĩa làm gì không biết. Lại còn định kì làm bài kiểm tra. Bấy nhiêu đó thời gian cũng đủ ta giết một đám thú biến dị rồi!" Kỷ Lai bạo nộ còn chưa xong, bỗng dưng khựng người "Đợi chút đã, Ngụy Nhã, ngươi bảo ai là đứa nhỏ?!"


Kinh thành thì ra đã bắt đầu tiếp cận văn hóa tri thức của nhân loại rồi. Nhưng mà làm vậy là để càng thêm gần gũi với nhân loại, hay là... muốn thu thập tin tức để tiện cho việc thống trị đây? Ngụy Nhã còn đang phân tích, nghe vậy nhướng mày nói "Vậy ngươi mấy tuổi?"


"Hai mươi sáu! Hừ, ta mới không phải đứa nhỏ!" Kỷ Lai kiêu ngạo nói.


Dị tộc bởi vì tuổi thọ dài hơn nhân loại, sau khi thành niên thì bề ngoài sẽ không thay đổi cho tới khi gần cuối đời, thế nên dị tộc tận hai mươi lăm tuổi mới được tính là thành niên.


"Mới thành niên được một năm thì vẫn là đứa nhỏ. Nhỏ tuổi hơn ta thì vẫn là đứa nhỏ. Trừ phi ngươi có thể sinh lại từ đầu, bằng không thì ngươi trong mắt ta cũng chỉ là một đứa nhỏ." Ngụy Nhã bùm bùm ném ra vấn đề, không hề nể mặt mà đả kích Kỷ Lai đến thương tích đầy mình, nói xong liền một thân nhẹ nhàng rời đi hiện trường.


"Đáng đời ngươi. Ai kêu ngươi nóng nảy khi dễ ấu tể của người ta. Bây giờ hối hận muốn làm bằng hữu cũng không được." Doãn Châu một bên xem diễn, xem đến vui vẻ, lúc này mới vui sướng khi người gặp họa nói.


"Hừ, ai muốn làm bằng hữu với hắn, nằm mơ! Khắp kinh thành đều muốn làm bằng hữu với ta, còn lâu mới tới phiên ta phải chủ động đi kết giao với người khác." Kỷ Lai vẫn mạnh miệng nói, hai mắt lại mang theo nghi hoặc cùng khó tin tưởng lẩm bẩm "Hắn chẳng lẽ hơn hai mươi sáu, không thể nào đi?"


Nhắc tới tuổi tác mới nhớ, Ngụy Nhã cậu còn chưa biết lão công nhà mình bao lớn đâu!


Thế nên Thiên Ân đang bận rộn chế tác mũi tên đã thấy bầu bạn của y cười như chỉ hồ ly sấn lại đây, ngang nhiên chiếm đoạt một nửa chỗ ngồi của y, như thể xung quanh chỉ có duy nhất một cái ghế.


Người này... Đúng là không biết xấu hổ.


Thuận tay bắt lấy mấy sợi tóc bạc đẹp mắt kia cuốn vào trong tay đùa nghịch, Ngụy Nhã một bộ tùy ý nói "Lão công, ngươi bao lớn rồi? Ta đã quên còn chưa hỏi qua nha."


Thiên Ân chỉ tạm dừng một chút, rồi lại làm như không nghe thấy nên không hề đáp lại. Bất quá, Ngụy Nhã lại ở bên cạnh niệm mãi, một bộ không đáp liền phiền chết ngươi.


Đặt mũi tên vừa hoàn thành xong sang một bên, Thiên Ân mới quay sang mặt đối mặt với Ngụy Nhã, môi mỏng mang theo ý vị không rõ tươi cười, cười có chút lạnh người, nói "Hai mươi bốn."


"Ách!" Năn nỉ khan cả cổ, vừa mới uống nước chưa kịp nuốt xuống, Ngụy Nhã suýt chút sặc chết ngay tại chỗ.


"Khụ, khụ,..." Ho khan tới đỏ mặt, Ngụy Nhã nhược nhược ôm tâm lý may mắn nói "Lão công, ngươi đang nói giỡn đi?"


Thiên Ân lạnh căm căm nói "Ngươi nói xem."


Sét đánh ngang tai có lẽ cũng chỉ như thế này đây. Hai mươi bốn! Còn chưa thành niên hai mươi bốn!? Ngọa tào, ngọa tào, ngọa tào!!!


Tội nhân? Cậu sao?


Mang theo tin tức chấn động lăn lộn mất ngủ suốt một đêm, hôm sau sáng sớm Ngụy Nhã đầu nặng chân nhẹ đi xuống khoang thuyền, làm bộ tò mò tùy ý hỏi một chút Phỉ Tư cùng Phi Quang cái nhìn.


"Phát sinh quan hệ trước khi thành niên?" Phỉ Tư như nghe thấy kì ba, biểu tình quái quái nói "Ai lại ngu như vậy chứ."


"Sao?" Ngụy Nhã càng thêm nghi hoặc.


Phi Quang so với Phỉ Tư càng đáng tin cậy, ngồi một bên nghỉ ngơi nói "Dị tộc thành niên mới phát dục hoàn toàn. Nếu phát sinh quan hệ trước khi thành niên, một khi có ấu tể thì đứa nhỏ rất nhỏ sống sót, đa số đều chết trong bụng, dù may mắn được sinh ra thì cũng cực kì suy yếu."


"Vậy nên theo tư tế nói thì dường như thần linh muốn trừng phạt cho việc không có trách nhiệm đối với ấu tể, những ai phát sinh quan hệ trước khi thành niên kết cục đều không tốt. Phải gọi là cả ấu tể lẫn bản thân hắn đều phải gánh hậu quả." Phỉ Tư nói.


Ngụy Nhã nháy mắt ngừng thở, lòng bàn tay nắm chặt, lại cố làm ra vẻ không để ý nói "Hậu quả thế nào?"


"Giảm tuổi thọ; bởi vì thân thể bị tổn thương nên rất khó để phát dục hoàn toàn; mất đi năng lực tự lành vết thương, nếu may mắn thì có thể chỉ suy giảm một nửa; thực lực suy yếu, không có cách nào hồi phục." Phi Quang liệt kê nói. Kể ra mới thấy, quả nhiên trừng phạt thật sự rất nặng.


"Này cũng không khác nhân loại là mấy, chẳng qua chỉ là hậu quả nặng hơn chút. Thân thể chưa phát triển hoàn hảo lại trực tiếp bị đánh gãy, còn tổn hại nguyên khí linh tinh gì đó mà nhân loại thường nói, gánh chịu như vậy cũng không hề lạ. Huống hồ tộc chúng ta chưa thành niên thì gen vẫn chưa ổn định, cấu trúc gen bị khiếm khuyết, không chết đã là may mắn." Phỉ Tư lại chốt một câu "Bởi vậy nên không có ai dám làm loạn trước khi thành niên a. Đây chính là muốn dùng sinh mệnh để chơi luôn rồi!"


Cảm nhận lạnh lẽo lan tràn từ đầu tới chân, Ngụy Nhã chưa từng cảm thấy bản thân cầm thú rõ ràng như hiện tại. Nếu đổi lại là cậu, gặp kẻ tính kế chính mình, còn hại bản thân mình thảm như vậy, trả giá nhiều như vậy, cậu khẳng định sớm đã đem đối phương bóp chết! Không đúng, bóp chết quá nhẹ nhàng, tốt nhất là khiến đối phương sống không bằng chết! Mặc kệ đó là người sinh ra con của cậu, thì cậu cũng sẽ không tốt bụng như Thiên Ân mà tha thứ cho đối phương, huống chi còn là một kẻ không hiểu chuyện, sinh ra không chăm sóc, lại còn muốn bóp chết đứa nhỏ nữa a!


Vốn đã mang một đôi chân khiếm khuyết, là cái đích để mọi người chê cười chỉ trỏ, vậy mà ngươi còn đi tính kế y, khi dễ y, nhục mạ y. Ngụy Nhã, ngươi thực sự quá khốn nạn rồi.


Ngụy Nhã cũng là ngày hôm qua mới nhớ tới một chuyện rất quan trọng, đó là ngay từ đầu, không phải Thiên Ân tự nguyện chuộc thân cho cậu, mà là chính cậu tính kế, ép buộc y trước. Hai tình huống mang ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau. Phía sau thì đã tính kế người lại còn không phụ trách nhiệm nhiều năm như vậy, thật sự đúng là một câu xin lỗi cũng xóa không hết tội. Hiện tại chỉ biết tội càng thêm tội.


Đặt tay lên ngực, ngoài cảm giác khó chịu vì cảm thấy tội lỗi ra, còn có cái gì đó khiến cậu thấy hít thở không thông, cả người nghẹn đến hoảng. Tuy nói tội nặng chồng chất, tâm lý mang gánh nặng không dễ chịu, nhưng mà kiếp trước cũng không phải chưa từng gặp qua, vậy thì lần này cảm xúc tại sao lại có chỗ bất đồng? Đây lại là thế nào?


Mọi lời xin lỗi cùng hứa hẹn đều có vẻ tái nhợt, Ngụy Nhã đương nhiên sẽ không đi nói mấy lời vô nghĩa.


Một ý nghĩ chợt lóe qua trong đầu. Tại sao năm xưa cậu lại không tính kế ai khác, mà cố tình lại là Thiên Ân cơ chứ? Đã vậy mọi chuyện có vẻ như diễn ra cực kỳ thuận lợi. Chưa kể tới việc Thiên Ân còn trùng hợp chung một căn cứ với Chu Lệ Uyên, phải biết là năm đó vì sợ Ngụy Nhã tìm tới trả thù, Chu Lệ Uyên đã thỏa thuận với bọn buôn người đem cậu mang đi nơi khác.


Là do cậu đã nghĩ quá nhiều, hay đây vốn dĩ là một hồi âm mưu? Nếu là âm mưu, vậy thì mục đích có thể là... Không muốn giết người, nhưng lại muốn chặn mọi đường lui của Thiên Ân, không cho y có cơ hội trở mình?


Một khi đúng như thế thì có thể giải thích lý do mà Chu Lệ Uyên vốn dĩ sợ hãi cậu trả thù, nhưng thay vì giết người diệt khẩu thì lại tốn thời gian chuốc thuốc khiến cậu thần trí điên loạn, là vì muốn nhìn cậu lăn lộn dày vò Thiên Ân? Cuối cùng có vẻ như đã mất hứng với việc chơi đùa nên mới xúi giục cậu đầu độc chết cả nhà?


Nếu như suy đoán là đúng, vậy thì cũng thật đáng sợ, bởi vì không biết chừng đối phương vẫn luôn ở bên cạnh, âm thầm giám sát bọn họ.


~Tiểu kịch trường~


Ngụy Nhã: "Đây là niên hạ công trong truyền thuyết sao!?"


Thiên Ân: "..."


Ngụy Nhã: "Hóa ra tuổi ta từ tâm hồn cho tới thể xác đều già cả rồi a. Này có được tính là trâu già gặm cỏ non gì đó không? Không cần a a a!!!"


Thiên Ngọc trùng hợp đi ngang qua, nghe thấy được liền mờ mịt "Cha, mẫu phụ rất già ư???"


Thiên Ân trầm mặc một giây, đáp "Hắn tới tháng..."


Ngụy Nhã: "Ngọa tào, lão tử là nam nhân, tới tháng cái gì chứ!"


Thiên Ân nói hết phần còn lại: "... Tới tháng phát bệnh."


Ngụy Nhã: "..."


~Tác giả có lời muốn nói~


Cứ viết xong lại muốn xóa, cảm thấy cái này không hợp cái kia cũng không, mạng thì lại rớt,... Không phải ta lười viết đâu! Thật đấy!!! (((><)))


Giải đáp một chút nghi vấn. Ngụy thiếu gia lúc tính kế Thiên Ân thì đã sớm bị bọn buôn người chuốc thuốc, thần trí hỗn loạn, cho nên ký ức cũng không rõ ràng, vì thế nên Ngụy Nhã vẫn luôn cho rằng là Thiên Ân tự nguyện chuộc thân cho cậu, quan hệ chỉ dừng ở hợp tác, mà không phải là kẻ thù và nạn nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play