"Lê Diệp Anh, ngươi đã làm cái gì? Ta bảo ngươi trông chừng hắn, ngươi lại làm những gì?" Sa Dực mắt đầy tơ máu, khàn cả giọng hỏi.


Lê Diệp Anh vốn dĩ đã bị hoảng sợ, lại nghe Sa Dực chẳng những không an ủi mà ngữ khí còn như đang hỏi tội chỉ thấy ủy khuất vô cùng, lập tức bùng nổ "Ngươi hung dữ với ta!!! Ta đã nói không biết, ngươi cứ muốn ép hỏi, ngươi tưởng ta muốn Sa Luân bị vậy sao? Ta cũng cố rồi a! Lúc đó loạn như vậy, ta cũng đâu thể lo hết được!"


Sa Dực vừa nghe cũng bốc hỏa "Ngươi chỉ có mỗi việc trông chừng hắn, không ai bắt ngươi đi lo chuyện bao đồng! Ngươi có thời gian đi cứu người sao lại không cứu con của ngươi trước?! Hắn quan trọng hay những người kia quan trọng?"


"Sa Dực, sao ngươi có thể nói ra những lời này a. Chúng ta là người cùng một căn cứ, giúp đỡ nhau có gì là sai? Chẳng lẽ ngươi muốn ta thấy chết mà không cứu!" Lê Diệp Anh như chịu phải đả kích nói, một chút cũng không thấy mình mắc phải sai lầm. Lại nói, Sa Luân vốn cũng chỉ hôn mê một chút, ngủ một giấc dậy thì tốt rồi, hắn cũng đâu ngờ rằng sẽ chuyển biến xấu chứ.


Nhìn hắn như vậy, khiến Sa Dực không khỏi nhớ tới Ngụy Nhã ngày đó như cười như không nhìn chính mình, không giống như không chấp nhặt với bọn họ, mà là sớm biết rõ bọn họ cuối cùng cũng sẽ tự làm tự chịu, phải hối hận vì tất cả, vậy nên mới không thèm lãng phí thời gian đi thu thập.


Ngụy Nhã khi ấy đã nói những gì a?


"Một khi chính ngươi đủ cường đại, ngươi mới có thể giữ lấy thiện tâm của mình, mới có thể nghĩ đến chuyện cứu người khác. Ngược lại thì chẳng những tự chuốc lấy họa, còn sẽ hại cả những người bên cạnh ngươi."


"Sa Dực, ngươi cũng biết mạt thế tàn khốc đúng không?"


"Quá bảo hộ hắn chưa chắc đã tốt cho hắn."


Thiện ý nhắc nhở, vậy mà hắn lúc đó đã làm gì? Hắn nhìn thấy Lê Diệp Anh thương tâm, chỉ cảm thấy tức giận bất bình, coi đối phương là kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, chỉ biết chuyện bé xé to, còn dám dạy đời người khác. A, quả nhiên là chính mình đã sai ngay từ đầu rồi sao?


"Ngụy Nhã đã nói đúng, ta lẽ ra không nên quá mức dung túng ngươi."


Nếu còn ở căn cứ an toàn, thỏa mãn một chút tính tình, giữ lại giá trị đạo đức, bảo hộ tính cách lạc quan vui vẻ của Lê Diệp Anh cũng không phải chuyện to tát. Đã có cơ hội làm người tốt thì ai lại muốn làm người xấu đâu, nhất là những người chịu giáo dục tốt đẹp, hơn nữa còn từng là bảo bối trong nhà như Lê Diệp Anh. Nhưng thời thế thay đổi, hôm nay tùy tiện cứu một người, ngày mai lại cứu người khác, trong khi bản thân còn chưa đảm bảo an toàn, này đã không còn là thiện lương, mà là ngu ngốc.


Người thích ứng được với hoàn cảnh mới sống được lâu, chỉ cần nhìn Ngụy Nhã là biết. Ở căn cứ không phải lo nhiều thứ, Ngụy Nhã có thể dung túng sai lầm của bằng hữu, bởi vì người là không hoàn mỹ. Nhưng một khi rời khỏi căn cứ, phải đối mặt với nguy hiểm, sai một bước liền sẽ mất mạng, Ngụy Nhã liền nghiêm túc chọn lọc người đồng hành. Sai lầm nhỏ không đáng trách, nhưng nếu sai lầm bắt nguồn từ cách nhìn nhận vấn đề, tính cách, con người, lại cố tình không muốn sửa, cũng không nghĩ sửa, vậy thì thật xin lỗi, ngươi có thể làm bạn xã giao nhưng tuyệt đối không phù hợp để làm chiến hữu, đáng giá được tín nhiệm. Đây là Niệm Y cùng Sa Dực có một lần thảo luận ra kết quả.


Dị tộc không phải là kẻ ngốc, có thể sống lâu như vậy tất nhiên đều có bản lĩnh, lại thêm mỗi ngày đều đối mặt với sinh tử, mạt thế có bao nhiêu khắc nghiệt bọn họ so với ai đều càng thêm rõ ràng. Chỉ là thế giới này quá tàn ác, đôi khi cần phải tự lừa mình dối người một chút, tự bôi đen hai mắt, để tình cảm chi phối, cho nên có đôi khi thật giống như ngốc đến mức ngu muội, tự mình sa ngã, không còn phân rõ phải trái trắng đen.


Nếu mọi việc đều chỉ nhìn thẳng thực tế, tâm có lẽ sớm đã chết lặng, mỗi ngày đều như cỗ máy hình người đánh đánh giết giết, cũng không biết tồn tại có ý nghĩa gì.


Bằng hữu đâm sau lưng một dao, cha mẹ vứt bỏ con cái, anh em tàn sát, người yêu phản bội,... Bởi vì mạt thế mà nhân tính vặn vẹo tới mức xấu xí, khiến người ta đều hoài nghi tình cảm có thực sự tồn tại hay là ngay từ lúc bắt đầu đều chỉ là hình thức, là dối trá, là ngụy trang. Sống trong một thế giới như vậy, nếu quá mức lý trí thì chỉ có tự tổn thương chính mình mà thôi.


Bởi vậy, cả Sa Dực lẫn Niệm Y, hay là người bị phản bội như Phi Quang, hoặc có lẽ bao gồm cả La Hải, đối với mọi chuyện đều hiểu rõ, nhưng lại cố tình muốn che lấp sự thật, không muốn đi vạch trần.


Ai bảo thông minh lý trí đã là tốt? Người ngốc có ngốc phúc, lời này thật không sai.


Thiên Ân chính là ví dụ chính xác nhất. Y thông minh nhất, cũng lý trí nhất, nhưng chính vì vậy mà y so với ai khác càng thêm cô độc, lạnh lùng, thờ ơ, đến ngay cả việc tạo dựng một vở kịch gia đình ấm áp làm trụ cột tinh thần cũng ghét bỏ không muốn làm. Nếu không phải Ngụy Nhã xuất hiện phá nát sự bình tĩnh kia, y có lẽ ngay một chút tình cảm còn sót lại cũng dần dần bị u ám vùi lấp mất. Không giận không vui, không yêu không hận, không cảm kích cũng không ai oán,... Dù cho có nói với y tất cả sắp bị hủy diệt thì chắc cũng chỉ nhận lại nhàn nhạt một câu "Vậy sao?"


Nhưng mà sự thật chứng minh, bọn họ chê cười Thiên Ân quá mức thực tế, nhát gan không dám đánh cuộc, chỉ biết chui rúc vào cái thế giới nhỏ bé của riêng y. Sau lại nhạo báng y ngu xuẩn đi kết làm bầu bạn với một kẻ điên. Kết quả thì thế nào? Hiện tại còn chẳng phải ganh tỵ đến đỏ mắt. Mặc kệ hai người bọn họ có yêu nhau hay không thì việc quan tâm lẫn nhau chỉ cần không bị mù cũng thấy được là thật lòng, thứ mà ngay cả Niệm Y lẫn Sa Dực từng tự hào là tìm được tình yêu chân chính cũng không đủ tự tin để nói cũng được như vậy.


Phó Quân yêu Niệm Y sao? Yêu! Nhưng Phó Quân cũng sẽ không trị thương cho Niệm Y, dù cho Niệm Y là bầu bạn, là người mà hắn yêu. Bởi vì mau lành vết thương nên không hề quan tâm người mình yêu có bị thương hay không, lời này nói ở trước mạt thế thì đúng là chê cười, nhưng đáng buồn thay là sau mạt thế thì lại thành chuyện hiển nhiên. Chung quy tình cảm không đủ để thắng được tư tưởng, bởi vậy mới không suy xét đối phương bị thương cũng sẽ đau, bị bệnh cũng cần quan tâm, cũng sẽ không đi để ý cảm nhận của người kia, thế nên lúc tức giận mới có thể đem hay chữ "dị tộc" nói ra khỏi miệng mà không hề áy náy.


Lê Diệp Anh yêu Sa Dực với Sa Luân sao? Đương nhiên yêu! Nhưng so với yêu Sa Dực hay là Sa Luân, Lê Diệp Anh càng yêu sự sủng ái vô điều kiện của Sa Dực hơn, cũng yêu bản thân hắn hơn. Chính vì yêu bản thân hơn mới mặc kệ người nhà an nguy, chỉ biết tận sức đi thỏa mãn tâm thiện lương, an ủi tâm hồn yếu ớt của chính mình, không muốn bị thời thế thay đổi, không muốn bản thân bị vấy bẩn, cũng không nghĩ đi sửa đổi.


Nhưng mà giấc mộng đẹp tới mấy thì cũng đến lúc phải tỉnh.


Sa Dực chưa từng thấy bản thân thông suốt đến vậy. Nhớ lại một đường ngắn ngủi này xảy ra đủ loại chuyện, không thể không buồn cười tới cực điểm.


"Ngụy Nhã?" Lê Diệp Anh nghi hoặc, bất chợt hai mắt sáng ngời "Sa Dực, sao chúng ta lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ! Sa Luân có thể được cứu rồi! Thiên Ngọc chẳng phải cũng bị vậy nhưng Ngụy Nhã vẫn cứu sống được hắn đó sao, vậy thì Sa Luân nhất định cũng có thể cứu."


Sa Dực thu hồi mê mang, hai mắt đầy tơ máu thắp lên một tia sáng. Đúng rồi, hắn đã quên mất còn chưa hết hy vọng.


"Đúng! Sa Luân nhất định có thể cứu, nhất định sẽ không có chuyện gì. Mau, ngươi mau đi tìm Phó......" Sa Dực còn chưa nói hết câu, Lê Diệp Anh đã hấp tấp đứng lên nói "Ta lập tức đi tìm Ngụy Nhã!!!"


"Hả? Đợi đã!!!" Sa Dực nhanh chóng giữ người lại, sửa đúng nói "Đi tìm Phó Quân."


Cái này đến phiên Lê Diệp Anh không hiểu "Tìm Phó Quân làm gì? Chỉ có Ngụy Nhã mới cứu được Sa Luân a."


"Tới chỗ Phó Quân mới đổi ba loại dược hàn tính được. Ngươi tìm Ngụy Nhã thì có ích gì."


Bên ngoài, mọi người còn đang thảo luận giải quyết Phó Quân, bỗng dưng từ trên trời rơi xuống mấy vật thể lạ, phanh phanh phanh mấy tiếng, khiến bụi đất bay đầy trời.


Đợi khi tất cả nhìn thấy một đống người chồng chất nhau thành một tòa núi nhỏ xuất hiện trước mắt thì đều có chút há hốc mồm. Nếu như không phải có canh gác, biết không có khả năng là thú biến dị tập kích thì xung quanh sớm đã loạn thành một đoạn.


La Hải đem một tên cuối cùng ném xuống thuyền mới thong thả đi xuống, bình tĩnh như thể một tòa núi thịt bắt mắt kia hoàn toàn chẳng liên quan tới hắn.


"Đây là thế nào?" Vu Xuyên còn chưa đợi La Hải đạp chân xuống mặt đất đã truy vấn, ngữ khí ra lệnh không thể xem nhẹ, hiển nhiên là muốn ra oai phủ đầu.


Mặc dù hiện tại đội thu lương vẫn còn bài xích, nhưng chuyện hợp nhất đội ngũ chỉ là sớm muộn, huống chi tất cả vốn cùng một căn cứ, vì vậy thủ lĩnh chỉ có thể là Vu Xuyên hắn, cũng chỉ có một mình hắn. Bởi vậy hắn nhất định phải gõ gõ những kẻ thừa dịp hắn vắng mặt muốn đoạt quyền một chút, để bọn họ biết ai mới là lãnh đạo, không cần tồn tại tâm tư không nên có.


La Hải làm lơ Vu Xuyên tra hỏi, chỉ vào đám người bị ném trước mặt "Mọi người nhìn kỹ xem có thấy quen mắt không? Ta thấy tất cả có lẽ nên đi kiểm tra khoang thuyền của mình một chuyến thì hơn. Nếu không phải ta may mắn phát hiện thì cũng không biết có một đám chuột nhắt lẻn lên thuyền, hơn nữa còn dám ăn trộm vật tư trên thuyền!"


"Không thể nào!" Một loạt tiếng kinh hô vang lên.


"Ta đã thấy hắn! Hắn là kẻ cầm đầu một đám bị vứt bỏ kia!" Không biết là ai lên tiếng trước, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, sau đó chợt nhớ tới trong thuyền của mình có lẽ cũng có người lẩn trốn, cũng không rãnh đi thảo luận, vội chạy lên thuyền kiểm tra một chuyến. Đi lậu không quan trọng, quan trọng là vật tư a, những thứ đó đều chuẩn bị để dùng trên đường.


"Nga~ Là bọn họ tự lẻn lên thuyền à?" Ngụy Nhã nhướn mày nhìn La Hải, thấy hắn rất nhỏ tạm dừng, tấm tắc bảo lạ nói "Chỗ dựng thuyền mỗi ngày đều có người ở, vì phòng ngừa có kẻ gây rối nên buổi tối cũng có người canh gác, như vậy mà cũng có kẻ lẻn lên được."


"Muốn lợi dụng sơ hở lẻn lên thuyền không khó, cho dù có canh gác thì ban đêm mọi thứ đều nhìn không rõ, cũng không phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm." La Hải sớm đã quyết định đem hết mọi việc đẩy lên người đám tặc. Dù sao kết cục cũng chỉ có chết, nhiều thêm tội danh cũng không như thế nào. Hắn mặc dù tức giận La Vân nhưng cũng sẽ không khai ra con hắn.


"Phải không?" Ngụy Nhã cười cười, đầy thâm ý nhìn hai mẹ con Chu Lệ Uyên ngoan ngoãn đi theo phía sau La Hải, lại không dám đứng quá gần.


Ám chỉ rõ ràng như vậy, La Hải còn không rõ Ngụy Nhã đoán ra chân tướng thì đúng là ngốc, nhưng mà hắn dĩ nhiên sẽ không thừa nhận. Làm bộ nhìn qua Niệm Y cùng Phó Quân vẫn đang bị hai người đứng canh giữ như tù binh, chân mày vừa động "Bọn họ làm sao vậy?"


Bị ngó lơ một bên, Vu Xuyên lập tức nhân cơ hội chen chân vào "Bọn họ phản bội căn cứ nên cần phải nhận lấy trừng phạt. Chúng ta đang thảo luận xem nên xử lý như thế nào đây."


"Ngươi ngậm máu phun người! Ta đã nói rồi, ta không có làm!" Phó Quân gào lên nói, Niệm Y trái lại chỉ an tĩnh chịu quỳ bên cạnh hắn. Nếu Niệm Y vẫn còn không nhận ra có người cố ý đổ tội lên đầu bọn họ thì hắn cũng thật sống uổng nhiều năm như vậy. Chỉ là không ngờ tới bị đẩy ra làm vật hy sinh lại là hắn. Vì cái gì? Nhiều người như vậy, tại sao lại là một nhà hắn?


"Các ngươi tốn thời gian tụ họp chỉ là vì chuyện này?" La Hải nhìn Vu Xuyên một bộ kẻ thượng vị, công chính liêm minh, tất cả đều vì đại gia suy nghĩ, mặt đã đen một nửa "Ngụy Nhã, ngươi cũng hùa theo bọn họ?"


Đang vui vẻ đứng xem diễn Ngụy Nhã "..." Uy, liên quan gì tới ta a?! Ta có chọc ngươi sao? Ngữ khí như thể ta đang dung túng người khác làm sai là thế nào?


Thiên Ân thật sâu nhìn La Hải một cái, không hiểu sao lại cảm thấy quỷ dị, còn có khó chịu. Theo bản năng kéo Ngụy Nhã ra sau, đem người che lại.


Thấy động tác của Thiên Ân, La Hải chỉ hừ một tiếng, nhưng không thu hồi ánh mắt.


Là nữ nhân, Chu Lệ Uyên mẫn cảm hơn so với nam nhân, thấy La Hải như vậy, rõ ràng là như trước đây thích khiêu khích đám người Thiên Ân, lại ẩn ẩn không giống nhau. Cụ thể không giống điểm nào thì cô không rõ, chỉ thấy tràn ngập bất an, dường như có thứ gì đó dần dần thay đổi.


~Tiểu kịch trường~


Ngụy Nhã: "Bọn họ có biết đang sống ở mạt thế không vậy? Thị phi cũng thật nhiều!"


Thiên Ân: "Cá mắc cạn nên muốn giãy giụa một chút."


Ngụy Nhã: "A, vậy nhường đất diễn cho bọn họ đi. Chúng ta đi ngủ!"


Thiên Ân: "Ngủ? Ân, ý không tồi."


Ngụy Nhã: "... Ta có thể rút lại lời vừa rồi không?"


~Tác giả có lời muốn nói~


Mọi người có thấy truyện bắt đầu dong dài, trở nên nhàm chán hay không? Ta thấy có bình luận bảo từ hồi rời khỏi căn cứ thì tình tiết khá lan man? Σ(T□T)


Bởi vì ta tự đọc không cảm nhận được gì, cho nên cầu góp ý a~!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play