Một hàng mười người bị dồn vào một góc, sắc mặt cảnh giác, sợ hãi cùng dữ tợn nhìn vài người trước mắt. Bọn họ đều gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, làn da vàng như nến, trong đó có bảy người là dị tộc, còn lại là nam tính nhân loại.


La Hải chỉ thấy một cỗ hỏa khí cọ cọ tăng vọt, gân xanh ở thái dương giật nảy, trừng mắt nhìn kẻ đang chui rúc vào trong lòng Chu Lệ Uyên giả làm đà điểu, âm trầm đáng sợ nói "Trốn cái gì trốn, còn không mau giải thích cho ta ngươi đã làm chuyện tốt gì đây."


Chu Lệ Uyên sợ tới mức nhất thời không biết nói gì cho phải, thầm hận La Vân quá mức tùy hứng, từ khi sinh ra đến nay chỉ toàn biết gây họa, mỗi lần đều bắt cô phải vắt óc cứu vãn. Tại sao nó không chết luôn ở trên đường cho đỡ vướng bận, trong đầu chợt lóe qua một ý nghĩ như vậy.


Không tốt, mặc dù La Vân là nhân loại vô dụng, nhưng nếu La Vân không còn nữa thì sẽ thành cái cớ để kẻ khác đeo bám La Hải, muốn sinh ấu tể cho La Hải! Phải biết là lúc trước La Hải đã rất nổi bật, huống chi là hiện tại, nhân loại đều đang đỏ mắt muốn tiếp cận a!


"La Hải, ngươi từ từ, trước bình tĩnh đã. Có lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình." Chu Lệ Uyên cố hòa hoãn bầu không khí, đáng tiếc lần này không có hiệu quả.


"Im miệng! Ta đang hỏi hắn, còn chưa tới lượt ngươi!" La Hải táo bạo nói.


Chu Lệ Uyên còn chưa thấy qua La Hải tức giận, lại còn lớn tiếng như vậy, không khỏi ủy khuất, hai mắt rưng rưng tựa như muốn khóc lại không khóc.


La Hải chỉ thấy phiền chán, cực kỳ phiền chán. Hở chút là khóc, chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt, ngoài ra còn làm được gì? Hắn còn chưa hỏi tội đâu!


"La Vân, điếc sao? Cha ngươi nói chuyện cũng dám không nghe? Lá gan lớn rồi?" La Hải lười tốn thời gian an ủi Chu Lệ Uyên, bao hàm uy hiếp nói.


Bởi vì chuyện này mà La Hải bị giữ chân ở đây, thay vì ra ngoài tập họp cùng mọi người thảo luận kế hoạch.


Không nghĩ tới đứa con ngu xuẩn của hắn chẳng những không biết phụ giúp, lại còn dám đem một đám trói buộc trốn lên thuyền, một đám phế vật bị vứt bỏ ở căn cứ nhỏ kia.


Khoang thuyền vốn dĩ để cất vật tư, hiện tại bị một đám người chiếm không nói, lương thực cũng y như châu chấu ghé thăm, bị ăn sạch hơn một nửa. Rác rưởi vứt lung tung khắp nơi, trong không gian nhỏ hẹp còn trộn lẫn mùi máu, mồ hôi, da thịt bị thối rửa, còn có bài tiết. Thật sự là ghê tởm, dơ bẩn cực kỳ. Làm một người có thói ở sạch, lại thêm ngũ cảm nhạy bén như La Hải chỉ hận không thể đem tất cả đều hủy diệt. Đáng giận là hắn hiện tại lại phải đứng ở chỗ dơ bẩn này, chịu đựng buồn nôn để xử lý mọi chuyện.


Chưa kể bởi vì trước mắt chỉ có một nhà bọn họ biết chuyện này, La Hải buộc phải độc thân trấn áp mười người. Cho dù tất cả đều tàn phế, thân hình gầy yếu, nhưng mà vừa rồi mới ăn trộm một đốn no, trong đó còn có bảy cái là dị tộc, một mình La Hải giải quyết cũng có chút cố hết sức. Nếu không phải hắn thực lực cũng nhất nhì căn cứ thì đã sớm bỏ mạng tại đây, phải biết là người bị dồn tới đường cùng thì chuyện điên cuồng liều mạng nào cũng có thể làm.


Mặc dù vậy, La Hải cũng không tránh khỏi thương tích đầy mình, thế nhưng... Hắn quét mắt nhìn hai người ôm nhau, cho nhau an ủi ở trước mặt, một bộ sợ hãi ủy khuất, lại một chút cũng không nhìn thấy, không nghe thấy một câu quan tâm từ cả hai. Dường như việc hắn vì sai lầm của bọn họ mà bị thương hoàn toàn không đáng để quan tâm, ngay cả giả vờ một chút cũng lười diễn.


"Một chút cũng không giống..." La Hải thất thần lẩm bẩm. Bất quá, không giống cái gì, hắn lại không nói tiếp.


Nói vậy hắn nếu chẳng may chết, có lẽ hai người này cũng giống như những người khác, vội vàng tìm một người khác che chở đi? Kì thực loại chuyện này mỗi người trong lòng đều biết, chỉ là không muốn nghĩ tới mà thôi. Hiện tại ngẫm lại, cảm thấy tâm đều lạnh một nửa.


Bỏ ra nhiều như vậy, rốt cuộc đổi lại được cái gì? Có thật là xứng đáng không? Đáng để trả giá nhiều như vậy sao?


"Cha..." La Vân tái mét, cả người cứng còng, bị Chu Lệ Uyên đẩy ra theo bản năng bám dính cánh tay cô không buông. Đảo mắt nhìn một đám người vẫn còn núp trong một góc, lộ ra oán độc, quay đầu lại tràn ngập ủy khuất cùng sợ hãi tố giác "Cha... là đám người ác độc này uy hiếp ta. Ta bị bọn họ bắt được, nói nếu không dẫn họ lên thuyền thì sẽ giết ta ăn luôn. Cha, ngươi phải trả thù cho ta a!"


"Nhiều người như vậy sao chỉ uy hiếp một mình ngươi?" La Hải hỏi.


La Vân run lên một chút, trợn trắng mắt nói dối "Có thể là bọn họ thấy ta nhỏ yếu, dễ dàng bắt nạt. Lúc đó ta cũng chỉ có một mình, càng thuận lợi cho bọn họ ra tay." Chết cũng không thừa nhận là vì nó thường xuyên tìm bọn phế vật này trút giận, mới bị bọn họ giăng bẫy uy hiếp a! Nghĩ tới cũng thật đáng giận, những người khác thấy nó đi một mình cũng không biết đi theo bảo hộ, thế nên mới bị khi dễ như vậy. Rõ ràng trước đây dù trong căn cứ an toàn thì ấu tể cũng luôn vây quanh che chở, làm tùy tùng của nó a!


Chỉ lo tìm lấy cớ rũ bỏ mọi sai lầm, La Vân lại không nghe ra một câu nghi vấn này của La Hải có chút kì quái, hoặc là nói ngay từ đầu, La Hải đã không tin tưởng mọi chuyện đều không có phần của La Vân. Bằng không thì một khi đã muốn trốn lên thuyền, tùy tiện uy hiếp một ai thì chỉ trách kẻ đó xui xẻo, còn cần phải hỏi lý do hay sao?


Đây không phải là lần đầu La Hải hoài nghi đứa con này không phải con ruột của hắn. Một người như hắn sao lại có đứa con vừa gen yếu, vừa ngu xuẩn tới mức này chứ?


...


Niệm Y khó tin nhìn Ngụy Nhã, âm thầm có so đo, nhưng ngoài miệng vẫn nói "Ngụy Nhã, hiện tại không phải lúc tính toán chuyện nhỏ nhặt. Bằng hữu lại bỏ đá xuống giếng như vậy thì......"


"Ngụy Nhã, lúc trước ngươi bị cả căn cứ xa lánh, là ta với Lê Diệp Anh chủ động làm bằng hữu với ngươi, giúp đỡ ngươi nhiều như vậy. Cho dù Lê Diệp Anh có làm gì trái ý ngươi, khiến ngươi bất mãn đi nữa thì cũng không thể máu lạnh vô tình, thấy chết mà không cứu, vong ân phụ nghĩa như thế chứ." Nếu không phải sợ cách quá xa Niệm Y sẽ bị người ta đánh lén thì chắc chắn Phó Quân đã nhảy tới trước mặt Ngụy Nhã mắng cậu bất nhân bất nghĩa. Đã là tình huống này rồi mà Ngụy Nhã còn có thể chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt phía trước mà thấy chết không cứu, đã vậy còn lôi kéo cả Thiên Ân không ra tay giúp bọn họ.


Hai người không nói ra còn đỡ, ít ra Ngụy Nhã còn sẽ niệm tình trước đây mà nghĩ cách cứu cả hai, bởi vì dù sao thì cậu biết tính thiên vị mỗi người đều có, huống hồ cậu cùng Thiên Ân thật sự cũng không thân với bọn họ bằng một nhà Sa Dực, bênh vực cũng là bình thường. Ân oán phân minh, Ngụy Nhã cũng không nhỏ nhen tới mức giận lây cả nhà Niệm Y.


Bất quá, Ngụy Nhã vẫn còn chưa biết Phó Quân vì bảo vệ tính mạng cho Lê Diệp Anh mà hùa theo bán đứng cậu, hoặc là nói bán đứng toàn bộ nhân loại. Không hay biết, cũng không tưởng tượng nổi bọn họ sẽ ngu xuẩn tới mức độ đó.


Thế nhưng như đã nói, Niệm Y cùng Phó Quân nếu không kể công, còn mang theo oán trách như vậy để nói chuyện thì Ngụy Nhã có lẽ sẽ nghĩ cách. Nhưng dùng ngữ khí như vậy để cầu cứu người khác, coi đó là lẽ hiển nhiên, một chút thành ý cũng chẳng có thì nằm mơ đi!


"Ta bất quá chỉ mới nói một câu, có gì không đúng à?" Ngụy Nhã nghi hoặc hỏi Phỉ Tư, không quên cho Thiên Ân một ánh mắt trấn an. Cậu mới không thèm để ý mấy lời khó nghe đó, lúc này vẫn là đừng gây chú ý thì tốt hơn. Hiển nhiên là đám người kia ngày hôm nay đối tượng muốn kéo xuống đài là Thiên Ân, Niệm Y thì chỉ là kẻ xui xẻo bị đẩy xuống sớm một bước thôi.


Thiên Ân nhàn nhạt nhìn cậu một cái, cúi đầu trấn an Thiên Ngọc đang tạc mao, như chỉ tiểu thú chuẩn bị nhào qua cắn tất cả một ngụm. Ô... ô... Hết người này tới người khác đều chỉ biết ức hiếp cha cùng mẫu phụ của nhóc! Tất cả đều là người xấu a!


Thiên Ngọc càng nghĩ càng ủy khuất, càng ủy khuất lại càng tức giận chính mình trưởng thành quá chậm, không có năng lực bảo hộ ai cả, chỉ biết nhìn người ta năm lần bảy lượt chèn ép hai người thân yêu nhất của nhóc.


"Ngoan." Thiên Ân nhẹ giọng nói, đem tiểu gia hỏa hai mắt đã hồng giống con thỏ bế lên, đều đều vỗ về lưng nhóc. Cứ để họ tự đắc một hồi đi, hiện tại còn chưa tới lúc.


"Không có, Ngụy ca nói không sai nha. Thiên ca tiếp xúc với Phó Quân cũng không nhiều, cũng không có khả năng nhìn thấu nội tâm người khác, làm sao biết được Phó Quân làm người ra sao chứ! Chuyện này không phải nên hỏi người khác mới đúng à?" Phỉ Tư lén cười xấu xa, hiểu ý đem rắc rối nhẹ nhàng đá sang cho "người khác". Hừ, hắn hôm nay xem như kiến thức được mức độ trơ trẽn của những người này rồi. Một bên thiên vị tới bất công, một bên lại coi việc người khác giúp đỡ là chuyện đương nhiên, lại còn muốn kể công! Có ai muốn kết giao bằng hữu thực lòng mà lại coi đó là một sự ban ân hay không?!


"Đúng rồi, Lê Diệp Anh! Lê Diệp Anh hắn có thể giúp ta làm chứng! Ngày hôm qua ta còn cùng hắn đi khám bệnh, hắn nhất định biết trong túi có những gì!" Phó Quân nháy mắt phấn chấn nói.


"Buồn cười, ai chẳng biết các ngươi thân nhau. Hắn nhất định sẽ nói dối để bao che cho ngươi." Bách Thụy nói.


"Sa Dực làm người chính trực như thế nào, mọi người ở đây đều biết. Hắn sẽ không làm chuyện như vậy." Niệm Y nói nói lại cảm thấy tự tin không đủ dùng.


"Sa Dực hắn chính trực?" Bách Thụy bỗng dưng cười lớn, không che lấp vui sướng khi người gặp họa, lại vẫn làm ra vẻ tốt bụng giải thích "Niệm Y, uổng cho ngươi được coi như một trong những đầu não của căn cứ, hóa ra cũng chỉ là gạt người. Đầu óc ngươi bị nước vào đúng không? Một kẻ đúng sai chẳng phân biệt đã lao vào đánh bầu - bạn - của - bằng - hữu, còn là một nhân loại, vậy mà còn có tư cách nói là chính trực?" Mấy chữ bầu bạn của bằng hữu cố tình kéo dài ra, ngữ khí châm chọc mười phần.


Gia Ngọc Vy đi theo chế nhạo "Cả căn cứ ai chẳng biết Sa Dực coi Lê Diệp Anh là bảo, hắn nói sai cũng là đúng. Hắn nếu muốn bao che cho Phó Quân dĩ nhiên Sa Dực liền hùa theo hắn rồi. Huống chi Sa Dực còn là bằng hữu của Niệm Y ngươi."


Được người nhớ thương, Sa Dực lúc này cơ bắp căng thẳng, tay có chút run đẩy đẩy thân thể nhỏ bé lạnh ngắt đang ôm trong lòng, lại tăng lực độ một chút, lại một chút. Nhưng mặc kệ hắn lay động thế nào, đứa nhỏ vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.


"Sa Dực, hắn có phải là đã..." Lê Diệp Anh quỳ gối bên cạnh, hai mắt sưng vù vì khóc quá nhiều, mặt đã rút hết huyết sắc. Tay không dám chạm vào Sa Luân, chỉ có thể cẩn thận dò hỏi dị tộc, ôm tâm lý may mắn có lẽ chính mình đã lầm.


Chỉ ít ỏi mấy ngày, Sa Dực đều hốc hác thấy rõ. Bởi vì Lê Diệp Anh tay chân quá vụng về, lại không biết chiếu cố người, cho nên việc chăm sóc Sa Luân cũng rơi vào tay hắn, mặc dù trên người hắn vẫn còn có thương tích. Trước đó không hề có vấn đề, chỉ là ban ngày hắn bận phải che chở Lê Diệp Anh chạy trốn, còn phải phân công nhiệm vụ, bảo hộ thuyền,... bất đắc dĩ mới phải giao cho đối phương trông chừng một chút, ai ngờ lại xảy ra chuyện!


Trời biết Sa Dực lúc phát hiện ra thân thể Sa Luân lạnh ngắt thì đã hoảng loạn tới mức nào, vậy mà Lê Diệp Anh ngay lúc đó một chút cũng chưa nhìn ra không thích hợp, còn đi lo lắng cứu người! Tích cực thúc giục người khác leo lên thuyền của bọn họ tránh nạn!


~Tác giả có lời muốn nói~


Không phải ta cố tình hạ thấp IQ EQ của nhân vật để tôn nhân vật chính, mà là thật sự có nhiều người não tàn tới mức khó tin như vậy a! Ghét nhất là đa số toàn may mắn làm nhân vật chính, có bàn tay vàng, cho nên não tàn được ngụy biện thành tiểu bạch, thánh mẫu, ngốc manh,... Đã thể loại mạt thế mà còn ngốc manh, ta thật không hiểu nổi. Chưa kể thường gặp nhất là một kiếp làm thánh mẫu hại chết cả hai, trọng sinh xong có bàn tay vàng lại tiếp tục làm thánh mẫu??? (; ̄д ̄)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play