“Cháu muốn thay mặt nhà Nguyễn Hữu trở thành đối tác của bác.” Tôi nhìn bà Diêu, nhấn mạnh “Ngang hàng.”
“A, gan lớn nhỉ?” Bà Diêu hừ cười, thuộc hạ của bà dần tiến lên vòng quanh tôi.
Tôi nhìn sang ông Lâm, thấy ông ấy cũng cười rất tươi, sau đó đặt cốc trà xuống, rút điếu xì gà ra xoay trên tay.
“Đó là cháu gái tôi, chị Diêu à.”
“Ý anh là tôi nên nhún nhường?” Bà gõ mạnh những móng tay giả xuống mặt bàn, vô tình tạo thành từng hố nhỏ “Nghe có lọt tai không?”
“Chà đúng là người không con không cháu thì làm gì biết hai chữ thân tình.”
Ông Lâm châm lửa, điếu xì gà bùng cháy cùng lúc với cơn giận của bà Diêu. Tôi mẹ nó đã bắt đầu run chân, may là đang ngồi chứ không phải đang đứng
“Bác Diêu, bác cứ nêu điều kiện trong phạm vi cháu có thể đáp ứng, rồi cho cháu cơ hội được hợp tác với bác thì có mất gì đâu.”
Tôi vội chen vào giữa hai vị trưởng bối, cố tránh để xảy ra tình cảnh trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết. Trong thâm tâm tôi vuốt ngực thầm than, hình như hôm nay vừa ăn phải bánh bao gan hổ mới liều lĩnh thế này.
Nói chung bà Diêu cũng chẳng phải hạng không hiểu lý lẽ, có thể do nể mặt ông Lâm, cũng có thể nể cả mặt nhà nội tôi, bà đã đồng ý. Chúng tôi ký hợp đồng hẳn hoi, với ông Lâm làm chứng, rốt cuộc tên của tôi đã được rời khỏi chức danh con chó.
Bây giờ bàn đến điều kiện, tôi phải trình bày tư bản của mình trước. Ngoại trừ nắm trong tay cách thức liên hệ với Julie, tôi còn kể luôn về căn bệnh chỉ đường nửa mùa của mình. Chẳng ngờ cái việc mà tôi và sư béo dỏm cảm thấy hết sức phiền phức, lại gây được ấn tượng mạnh với ông Lâm và bà Diêu. Hai người đồng loạt liếc nhìn nhau, sau đó trao đổi bằng tiếng Hồng Kông.
“Cháu sẽ không dùng táo đỏ đâu!”
Tôi lau mồ hôi, từ chối thẳng thừng gợi ý của bà Diêu, sư béo dỏm nói cấm có sai, may là bây giờ tôi không ở bên yếu thế nữa.
“Táo dại thì sao?” Ông Lâm bỗng hỏi “Chỉ là một loại quả bình thường thôi, đảm bảo không gây nghiện.”
Bình thường? Chắc chắn không bình thường, nhưng đúng là nó không gây nghiện thật, tôi biết chính sư béo dỏm đã thử, chẳng qua mùi vị rất tệ nuốt không trôi.
Tôi để ngỏ khả năng này, để tìm sư béo dỏm bàn bạc đã.
Bà Diêu lại nói đã chuẩn bị cho tôi đầy đủ nhân lực và trang bị, tôi thoải mái khoanh tay lên đường hành hương, ích lợi lớn vậy đâu thể cho không?
“Tôi chỉ cần cậu lấy cho tôi ít nhất một món đồ tôi yêu cầu. Từ món thứ hai trở đi, tôi sẽ tính tiền cho cậu.”
Nghe hấp dẫn như thế, tôi có lý gì không đồng ý, đằng nào việc đi hành hương cũng là trách nhiệm không thể tránh của tôi. Coi như một công đôi việc.
“Cháu cũng có một yêu cầu.” Tôi chỉ vào siêu nhân đen đứng sau lưng bà Diêu “Cháu muốn anh bạn này.”
Siêu nhân đen hơi nghiêng đầu ‘nhìn’ tôi. Bà Diêu nhìn siêu nhân đen lại nhìn tôi. Ông Lâm nhìn bà Diêu lại nhìn xuống chân tôi.
“Không được.”
Bà Diêu quả quyết đáp khi thấy ông Lâm đá thùng đồ chơi tình thú ra giữa sàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT