“Julie đâu?” Ông Lâm nhíu mày, hỏi tôi.

“Trốn rồi.”

Tôi buông tay, người anh em dưới thân lập tức ngồi dậy, thoăn thoắt tháo dây xích đang quấn chân chúng tôi. Giờ mới thấy siêu nhân xấu hoàn toàn đối lập với từ xấu, hắn trổ mã vô cùng, khí chất lại cực kỳ nổi bật. Mỗi tội hình như trí tuệ có vấn đề, không hiểu sao lại dùng khăn lụa đen buộc quanh đầu bịt mắt che tai, trông hãm bỏ xừ.

“Sanh tử.” Bà Diêu đanh giọng, thoạt nhìn có vẻ nghiến răng nghiến lợi. “Giải thích đi.”

“Cháu giúp Julie chạy.”

Tôi chống tay, gắng gượng ngồi dậy, thực lòng thì tôi muốn nằm hơn, nhưng giờ là lúc đua về khí thế, không thể thua được.

“Chỉ mỗi cháu biết cách liên lạc với cô ấy.”

Bà Diêu cười lạnh:

“Cậu doạ ai? Đấy là cháu nội Lâm Cẩu, không phải cháu nội tôi.”

“Nhưng thuộc trách nhiệm của bác phải không?”

Nét mặt của bà Diêu và ông Lâm hơi đổi sắc, đúng là người thông minh nói chuyện không cần nhiều lời.

“Chà thú vị rồi đây chị Diêu nhỉ.”

Ông Lâm vỗ tay, ngồi xuống chiếc ghế giữa phòng, bày bộ dáng nghe kịch vui.

“Ai nói cho cậu?” Bà Diêu hỏi thẳng.

“Cháu đoán.” Tôi đáp, bắt đầu kể lại suy đoán của mình.

Mấu chốt trong suy đoán của tôi là giới hạn khả năng của băng điểm chỉ đỏ. Băng điểm chỉ đỏ về cơ bản chỉ là một nhóm đầu trộm đuôi cướp giấu mặt trong bóng tối, dùng mánh khóe đánh du kích. Chúng có thể nhân lúc hai nhà Lâm Nguyễn không ngờ nhất bắt đi con cháu của họ hay trộm mất báu vật của bà Diêu, nhưng nhất định không có bản lĩnh đưa Sarah và Julie vượt biên ra khỏi nước Pháp.

Vậy nên chúng phải tìm cách chơi thế kiềng ba chân bằng con bài có sẵn.

Từ đây dựa vào lời của Julie và Nam tôi nghĩ đến trường hợp như sau: Băng điểm chỉ đỏ đã trộm một thứ rất quan trọng của bà Diêu, lấy thứ này làm lợi thế yêu cầu bà Diêu giữ Sarah và Julie hộ chúng, sau đó đưa hai người này đến Tam giác vàng.

Bà Diêu không thể làm gì băng điểm chỉ đỏ, nhà Lâm Nguyễn không thể làm gì bà Diêu, băng điểm chỉ đỏ không thể làm gì nhà Lâm Nguyễn.

Cái thế giằng co kiềng ba chân duy trì đến hôm nay mới bị tôi phá vỡ, bằng một cách rất bất lợi cho bà Diêu.

“Chị Diêu à, đúng là ác giả ác báo nhỉ.”

Ông Lâm thổi ngụm trà nóng, bắt chước điệu bộ nhìn người bằng con mắt nhìn chó của bà Diêu.

“Thà đừng có khủng hoảng tinh thần cháu gái tôi, thì bây giờ đâu có móm phải không?”

Bà Diêu hừ lạnh, ngồi mạnh xuống ghế thuộc hạ vừa đưa đến.

“Lâm Cẩu, mọi chuyện đã định rồi, giờ còn muốn rút sao?”

Ông Lâm lắc đầu, quay sang tôi nói:

“Này chàng trai, có thứ cậu đoán sai rồi.”

Tôi vâng dạ chờ lắng nghe.

“Là chúng tôi dụ băng điểm chỉ đỏ đến đây.”

Tôi giật mình, đúng là không thể ngờ nổi.

“Tôi và bác ba cậu thoả thuận với bên đó. Hoặc là đưa con tin cho chị Diêu, và chúng tao sẽ cho người làm theo kế hoạch của bọn mày. Hoặc là bọn mày cứ giết hai con tin đi, và chúng tao sẽ đảm bảo đứa trẻ sơ sinh nhà bọn mày cũng không thể thoát chết.”

Ông Lâm khà khà cười, lộ cặp răng như nanh hổ. Thái độ của ông có bao nhiêu hời hợt, thì lời ông nói có bấy nhiêu chân thực. Có lẽ đối với những dân hành hương số má, trong tim họ đã từ lâu không chảy máu người nữa.

Tôi hiểu chỉ với hành động như thế băng điểm chỉ đỏ nhất định phải theo sát hành trình của chúng tôi. Lần hành hương đến thánh địa vùi thây này, chúng tôi nguy hiểm, chúng cũng nguy hiểm.

Nhưng gạt chuyện đau đầu sang một bên, lợi thế của tôi đối với bà Diêu vẫn y nguyên. Giờ là lượt của tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play