Editor: Yang Hy.

Chương 8 - Sính lễ (2)

***

Hai giờ sau, Vương Lệ tới.

Không ngờ Đường Điềm vẫn còn sống, bà thở phào nhẹ nhõm trước, nhưng sau đấy nghe được dự tính của cô lại nhất quyết không chịu đồng ý, bà ta liên tục xua tay, "Chuyện này không được. Chị làm mai mối cho người chết, em vẫn chưa chết, chị không có lòng dạ hiểm độc cũng không dám hại chết em, càng không thể xuống núi tìm người. Không thể hại chết người sống vì người chết được."

Đường Điềm nghe được một cụm từ mới, "Xuống núi là có thể tìm được sao?"

Vương Lệ lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết còn có chút chán ghét, "Vùng khỉ ho cò gáy sẽ có điêu dân, người ở dưới núi vừa nghèo vừa dũng mãnh. Mấy năm nay thị trường minh hôn rộng lớn, người chết nhiều như vậy nhưng phụ nữ lại cực kỳ ít, giá cả cũng càng ngày càng cao. Xác khô đã chết mười mấy hai mươi năm cũng bị đào trộm lên để đem đi làm minh hôn. Thậm chí cả xác ướt[1] hay còn gọi là xác tươi ấy, cả chục trăm nghìn năm gì đấy cũng có người sẵn lòng lấy ra."

[1] Xác ướt (湿尸): loại xác ướp được bảo quản bằng cách ngâm trong dung dịch, cho vào quan tài phong kín, chôn thật sâu dưới lòng đất. Vì ngâm trong dung dịch nên bề mặt thi thể ẩm ướt, trên da có những nốt sần nhỏ rải rác, các bộ phận kể cả nội tạng đều được bảo tồn khá nguyên vẹn.

"Người của thôn đó bắt đầu đến tỉnh khác để bắt cóc phụ nữ, giết rồi đem đi làm minh hôn, đây chính là một vụ mua bán không cần vốn."

Trong lòng Đường Điềm chợt lạnh ngắt, "Không có ai báo cảnh sát sao? Đây là cố ý giết người mà."

Vương Lệ bật cười, "Ôi, chị cũng là nghe nói thôi. Chị không có làm loại chuyện này, nhưng hiện tại cũng không thể đặt nó lên bàn cân được, nếu thiệt thì mọi người đều phải chịu thiệt. Người trong cùng một giới cả, chẳng ai quản nhiều đâu."

Đường Điềm không nói gì, đôi mắt đen như mực nhìn bà chằm chằm không chớp mắt, con ngươi trắng nhợt vô cớ khiến lòng người thấy lạnh lẽo.

Vương Lệ ngồi nhích ra sau, "Ai da, nói chuyện này với em để làm gì cơ chứ. Dù sao em cũng yên tâm đi, chị sẽ không hại người đâu. Em cũng đừng nóng vội, cứ ở đây đi. Đúng rồi, vừa rồi chị nhận được điện thoại của ông chủ Trần nói ngày mai là bảy ngày cuối[2] của đại thiếu gia, cả nhà đều sẽ trở về đốt giấy cho cậu ấy. Ông ấy cũng muốn gặp em một lần."

[2] Tính từ ngày mất của người quá cố, cứ bảy ngày sẽ tổ chức đốt giấy tưởng niệm, tổng cộng là 7 lần, đây lad lần đốt giấy cuối cùng.

Nói xong lời này, Vương Lệ cảm thấy ở lại lâu không được tự nhiên nên vội vàng rời đi.

Đường Điềm nằm ở trên giường, trong đầu nghĩ đến những lời mà Vương Lệ nói, "Để minh hôn mà đào mồ quật thi, bắt giết người sống, vì tiền đám người này đúng là cái gì cũng làm được."

Sau đấy lại nghĩ tới nhiệm vụ, xem ra kết minh hôn lúc còn sống thất bại rồi.

Cô buồn rầu nghĩ, tiếp theo nên làm thế nào đây.

Mơ mơ màng màng không biết thời gian trôi qua bao lâu, bên tai truyền đến tiếng la hét, "Ai da, buổi tối còn nói chuyện rôm rả, sao bây giờ nói đi là đi thế này."

Đường Điềm phát hiện thân thể lại trở nên lạnh băng cứng đờ, cô không thể động đậy, lần này đến cả mắt cũng không mở ra được.

Bên cạnh có người khóc thút thít có người nói chuyện, mồm năm miệng mười, "Thật sự không còn hơi thở nữa, thân thể cũng lạnh rồi."

"Ông chủ Trần vừa mới xuống máy bay, thật trùng hợp..."

Đường Điềm tức khắc cảm thấy có gì đó không ổn. Cô rõ ràng còn có ý thức, vô cùng tỉnh táo!

Cô dùng hết sức bình sinh muốn cử động nhưng thân thể lại như hoàn toàn không phải của mình, nhắm nghiền hai mắt nên cũng chẳng nhìn thấy gì, cô chỉ cảm thấy bản thân bị người ta quay qua quay lại mặc hỉ phục, đội mành lên đầu rồi lại để cô tiếp tục nằm.

Đồ mai táng đã chuẩn bị xong từ lâu, tiếng kèn sona vui mừng lảnh lót réo rắt mà thê lương, buồn thảm.

Đường Điềm ngẩn ra, trong đầu mơ hồ, nhất thời nghĩ mình chết thật rồi sao? Nhưng ý thức vẫn còn đây, chẳng lẽ cô cũng biến thành quỷ rồi sao.

"Giờ lành đã đến!"

Có người cất cao giọng nói, cô bị người nâng dậy, từng bước từng bước đi ra ngoài.

"Cô gái, mời đi bên này, cẩn thận ngạch cửa." Bên tai có người nói, giọng nói sắc bén tựa như mũi nhọn khoan vào đầu, Đường Điềm bị đau mà thoáng chốc liền tỉnh táo, cô như bị một gáo nước lạnh dội xuống đầu, khắp người đều lạnh toát.

Không đúng, nếu đã chết thì cô bước đi kiểu gì?

Cô bước từng bước nhỏ đi ra ngoài.

Lúc này, mí mắt nặng trĩu như rót chì, cô cố sức cử động, cuối cùng cũng mở ra được một chút khe hở, chỉ có thể nhìn thấy bản thân đang mang một đôi giày thêu, mũi chân nhấc lên, cả người trôi nổi bị người vây quanh đưa về phía cửa.

Không biết lều tang đã được dựng lên trong sân từ khi nào, chữ tang thật lớn màu đen in trên tấm vải trắng tung bay, một cái quan tài đặt ở chính giữa, trái cây đặt trước tế đàn, tiền giấy bị đốt bay mịt mù khói bụi, ở trên bàn tế đàn đặt tấm di ảnh trắng đen.

Cô gái mặc hỉ phục, bị người dìu bước qua ngạch cửa - chẳng qua xung quanh cô đều là đám người giấy trắng bóc!

Có người khuôn mặt thoa son đỏ chót, ngoài miệng còn có vết son môi đã lau, còn có những đứa trẻ vừa đi vừa rải hoa trắng... bên môi là nụ cười toe toét đỏ như máu, mọi người đều vui mừng hớn hở.

Khăn voan che gần hết tầm mắt, Đường Điềm chỉ thấy được một khoảng nhỏ gần bên chân, nhìn thấy đám người giấy trắng toát bay bay, trong lòng giống như nuốt phải khối đá, ruột gan phèo phổi đều bốc ra khí lạnh. Đây không phải là cuộc minh hôn ở hiện thế như cô nghĩ.

- Đây thật sự là một cuộc minh hôn chân chính!

Với sự hỗ trợ của một tên người giấy, cô chậm rãi ngồi vào kiệu hoa đỏ thẫm.

Mành kiệu buông xuống, bà mối ra lệnh, "Khởi hành!"

Những tên người giấy khiêng kiệu mặc áo trắng quần đen vững vàng nâng kiệu hoa lên, phía trước nhất là nhóm nghệ sĩ thổi kéo đàn hát, ở sau cùng là một hàng người giấy đang xúm xụm lại chọn "Của hồi môn", "Xe Benz", "Vườn hoa biệt thự", những thỏi vàng ròng, mấy chục tỷ minh tệ... thậm chí còn có mớ điện thoại bọc giấy.

Ngồi ở trong kiệu, cô mang một đôi giày thêu, mũi giày điểm xuyết những viên ngọc trai cực lớn đang đong đưa theo chuyển động của kiệu hoa.

Sau nhiều lần chấn động, Đường Điềm đã có chút chết lặng, thậm chí còn đang suy nghĩ cái phương thức kết hôn này là từ triều đại nào mà quê mùa đến vậy.

Cô ngồi trong kiệu lắc lư đi về phía trước, không biết trôi qua bao lâu, rốt cuộc cũng hạ kiệu.

Tiếng đàn hát bỗng im bặt, sau đó mành kiệu bị xốc lên. Trong phạm vi tầm nhìn hạn hẹp của Đường Điềm, một bàn tay vươn đến trước mặt cô.

Mới thấy qua một lần nhưng Đường Điềm lại có ấn tượng khá khắc sâu với bàn tay này.

Lòng bàn tay hướng lên, những ngón tay với khớp xương rõ ràng, làn da trắng đến phiếm xanh, vừa nhìn liền biết là một bàn tay mạnh mẽ hữu lực.

Anh làm tư thế nâng, Đường Điềm nhướng mày, vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nội tâm cực kỳ lạnh nhạt.

Chẳng nói tiếng nào đã đưa cô tới đây, hù chết người ta rồi.

Tui không thèm động đậy đấy, anh tự nghĩ cách đi.

Người nọ cũng không giận, cầm lấy đôi tay đang đặt ở trước bụng của cô, hơi dùng sức nâng lên một chút, thân thể Đường Điềm liền tự mình di chuyển, chậm rãi chui ra khỏi kiệu.

Đường Điềm: "..." Lỗi của thân thể, không phải là cô chủ động nhé.

Trên tay quấn một dải lụa đỏ thẫm, cô bị người dẫn vào phòng, có người kéo dài giọng nói chói tai như thái giám mà tuyên bố, "Nhất bái thiên địa - "

Eo không chịu khống chế cong xuống, cô có thể cảm giác được xương cốt kêu răng rắc như rỉ sắt lúc đứng thẳng dậy.

"Nhị bái cao đường - "

Lại cúc một cung. Đường Điềm bỗng nhiên nổi lên cơn xúc động muốn xốc khăn voan lên xem người ngồi ở chủ vị có phải là cha mẹ mà đời này cô chưa từng có duyên nhìn thấy hay không.

Cô muốn khóc nhưng đáng tiếc thân thể này lại không thể rơi nước mắt.

"Phu thê giao bái - "

Thân thể xoay hướng, dưới mắt Đường Điềm xuất hiện một đôi giày vải màu đen cùng áo choàng dài, chỉ nhìn được dưới đầu gối, phía trên thì không nhìn thấy.

Sau khi giao bái, giọng hô kia lại tuyên bố, "Lễ đã hoàn tất - đưa vào động phòng -"

Eh eh eh? Đường Điềm căng thẳng, cô cho rằng bái thiên địa xong là hết nghi thức rồi, không thể nào, thật sự phải tả thực vậy sao?!

Thân thể mất kiểm soát từng bước chuyển động theo đối phương, lúc này Đường Điềm hận không thể ngất xỉu, động phòng với người chết, cô mười vạn lần cự tuyệt!

Đi được hai bước, lực kéo ở tay bỗng nhiên dừng lại. Đối phương tựa như nhận thấy được sự kháng cự, anh đi đến trước mặt cô, bàn tay đẹp đẽ nhẹ nhàng nắm lấy cổ cô.

Xúc cảm lạnh lẽo mang theo ướt át, Đường Điềm ngửi được mùi tanh như có như không của nước sông.

Những ngón tay xanh mét trở nên trắng bệch bỗng chốc dùng sức, mọi thứ xung quanh lập tức đều mơ hồ, cảm giác hít thở không thông như bị chết đuối chợt đánh úp, cô liều mạng giãy giụa rồi đột nhiên mở bừng mắt, thở dốc từng hơi một, ngực kịch liệt phập phồng.

Mấy người phụ nữ đang mặc áo liệm đỏ cho cô liền sửng sốt, ngay sau đó hét ầm lên, "Má ơi quỷ kìa!"

"Á á á!"

Một đám người thét chói tai chạy tán loạn, Vương Lệ mềm nhũn hai chân ngồi bệt trên mặt đất, hoảng sợ nhìn cô gái vừa rồi đã dứt hơi thở đang chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nhìn trang phục hiện tại của mình, da trắng môi đỏ tựa như lệ quỷ, khóe môi nhếch cười với bà ta, "Thì ra tôi còn chưa chết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play