Sống hơn hai mươi năm giời, Đường Điềm vẫn luôn là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, trước đó chưa từng gặp phải chuyện ma quái. Không ngờ sau khi bị quỷ mai mối giới thiệu làm mai, tam quan từ đây điên đảo rơi rụng.
Cô tưởng mình sắp chết nên mới gặp quỷ, kết quả là Trần Húc, đại thiếu gia Trần gia lúc còn sống chính là Thiên Sát Cô Tinh, còn có đôi mắt Âm Dương có thể nhìn thấy quỷ.
"Chẳng trách cái điện thoại kỳ quái kia lại tìm anh ta."
Cô không biết sau khi Trần Húc đi du học có mang theo điện thoại đi không nhưng hiện tại anh đã chết. Điều này có nghĩa là đôi mắt Âm Dương cũng không cứu được mạng anh.
Khép quyển sổ lại, Đường Điềm suy tư mục đích mà Trần Húc đưa cô đến căn thư phòng, đến khi về phòng, đập vào mắt chính là cốc nước rơi trên mặt đất, nước đổ tràn lan trên mặt bàn.
Vệt nước ướt trên mặt đất kéo dài từ bên cạnh bàn đến lu nước cạnh cửa, lần này vết nước rõ ràng hơn, là dấu chân của trẻ con.
"Lần trước chắc cũng là nó."
Tên quỷ nhỏ thích dọa người này hẳn là Trần Bảo. Một lần hai lần, cô cảm thấy lá gan của mình cũng bị dọa lớn hơn rồi.
Lỡ như cô chết biến thành quỷ, đến lúc đó cũng không biết là ai dọa ai.
Cô đi lấy giấy lau bàn, đột nhiên nghĩ đến, "Không đúng. Đã nhiều năm như vậy rồi, cậu ta còn làm gì ở đây?"
Quỷ mai mối nói, oán niệm chấp niệm lúc sinh thời của người chết khiến bọn họ lang thang ở chốn cũ.
Thật sự không thể không khiến người ta suy nghĩ sâu xa, rốt cuộc là chấp niệm nặng bao sâu mới có thể khiến Trần Bảo ở đây mười mấy năm còn chưa có giải thoát.
Đến khi đi nấu nước, ánh mắt lại vô tình đảo qua giường, khí lạnh thoáng chốc phả vào lưng.
- Cái điện thoại màu đen rõ ràng đã khóa ở trong ngăn tủ lại ở bên gối đầu!
Cô bỗng chốc quay đầu, cửa tủ đóng chặt, ổ khóa còn nguyên, chìa khóa rõ ràng còn ở trong túi áo của cô.
Cô đã trải nghiệm được sự kinh sợ và bất đắc dĩ của Trần Húc khi bị cái điện thoại này quấn lấy rồi.
Rốt cuộc thứ này là cái quái gì vậy, Trần Húc có phải bị nó hại chết hay không, nó xuất hiện ở bên người cô là lại muốn làm gì cơ chứ!
Nếu là sổ của Trần Húc cô còn lật xem nhưng cái điện thoại què này cô tuyệt đối không muốn dính vào chút nào.
Giữ vững ý nghĩ không xem-không cần-không chơi, Đường Điềm cẩn thận xách điện thoại lên, chuẩn bị khóa nó vào tủ lần nữa. Tuy biết có lẽ làm vậy cũng phí công nhưng ít nhất đêm nay sẽ mắt không thấy tâm không phiền.
Đột nhiên điện thoại rung lên.
Tay Đường Điềm cũng run theo, thiếu chút nữa đã hất tay ném văng nó xuống đất. Mà bởi vì đột nhiên rung lên nên màn hình cũng sáng lên, một hàng chữ đậm từ đỏ biến thành đen đập vào mắt cô.
【Ngài đã đăng ký hệ thống ràng buộc xác thực danh tính, nếu muốn hủy đăng ký, vui lòng trả lời TD để hủy đăng ký trong vòng một phút.】
Không hiển thị số người gửi, Đường Điềm cứng người không dám động.
Điện thoại lại rung lên.
【Ngài đã đăng ký hệ thống ràng buộc xác thực danh tính, nếu muốn hủy đăng ký, vui lòng trả lời TD để hủy đăng ký trong vòng 50 giây.】
Đây còn đếm ngược!
"Hủy hay không đây." Nội tâm của Đường Điềm giãy giụa kịch liệt, không biết phục vụ cái quái gì nhưng trực giác bảo cô tuyệt đối không được dính vào thứ này, vết xe đổ năm xưa vẫn còn đang ngay đây.
Nhưng nếu trả lời thì phải tiếp xúc với điện thoại.
【Ngài đã đăng ký hệ thống ràng buộc xác thực danh tính, nếu muốn hủy đăng ký, vui lòng trả lời TD để hủy đăng ký trong vòng 40 giây.】
Sắp không kịp rồi!
Đường Điềm cắn răng nhanh chóng ấn mở điện thoại. Ngoài dự kiến là cái điện thoại này không đặt mật mã hay khóa vân tay, tùy tiện quẹt một cái là bật được màn hình.
Vào cột tin nhắn, người gửi thư vẫn là một loạt 4444444444444, dãy số này nhìn cũng cảm thấy hoảng sợ.
Những ngón tay lạnh băng ấn điên cuồng trên màn hình.
Đường Điềm: TD
Gần như cùng lúc khi TD được nhấn gửi thì điện thoại nhận được trả lời,【Câu lệnh không hợp lệ.】
Đường Điềm:...
Không ngừng xuất hiện nhắc nhở đếm ngược, Đường Điềm rợn tóc gáy, nhanh chóng đọc lại tin nhắn nhận được trước đó.
【Ngài đã hết thời gian chờ, việc hủy đăng ký không hợp lệ.】
(Hy: Cái điện thoại này đáo để ghê:>)
Đường Điềm suýt nữa đã ném sml nó, "Tao tin mày cái quần què!"
Cô bỗng nhiên nhận ra cái thứ này căn bản không cho cô quyền lựa chọn. Cái gọi là hủy đăng ký đều là gạt người cả.
Lúc này, cô lại nhận được một tin nhắn không rõ là ai gửi.
【Đầu tiên xin chúc mừng ngươi trở thành người may mắn lần này. Tiếp theo ngươi sẽ trải qua một khoảng thời gian tuyệt vời khó có thể quên được, đoạn thời gian này dài hay ngắn được quyết định bởi việc ngươi còn bao nhiêu điểm sinh mệnh.】
Lần này? Chẳng lẽ còn có rất nhiều lần sao?
Đường Điềm nheo mắt, sau đó tin nhắn tiếp theo nhảy ra.
【Tên họ: Đường Điềm
Giới tính: Nữ
Tuổi: 22 tuổi
Nơi sinh: Cẩm Thành
Ngày sinh: Ngày 22 tháng 02 năm 1997
Qua đời: 4:03 sáng ngày 18 tháng 07 năm 2019】
Đường Điềm cảm thấy có chút nhói lòng, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, cô cũng không biết ngày sinh thật sự của mình.
Còn cả thời gian qua đời... cách hiện tại chưa đầy 48 giờ.
"Sao cái điện thoại này biết được chứ." Không chờ Đường Điềm nghĩ thêm, tin nhắn lại gửi tới.
【Muốn sống tiếp không? Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, ngươi liền có thể tiếp tục ở lại nhân gian.】
Cái lí do ở lại nhân gian này rất kỳ quái, Đường Điềm cầm điện thoại lẩm bẩm nói nhỏ, "Ta đương nhiên là muốn sống tiếp rồi."
Nhưng cô cần hoàn thành nhiệm vụ gì? Nguyên nhân cái chết của Trần Húc có phải liên quan đến nhiệm vụ này không?
Cô ôm một bụng nghi hoặc, điện thoại không cho cô thời gian suy nghĩ, trong tin nhắn hiện lên dòng chữ đỏ thẫm.
【Vị bằng hữu này, ngươi đã từng nghe nói đến minh hôn chưa?】
Đường Điềm: "... Ta còn nghe nói đến Amway rồi đấy."
(Hy: Khúc này cũng hong hiểu lắm, từ gốc là 'an lợi - 安利', một là chỉ công ty Amway của Mỹ, hai là mang nghĩa đề cử. Ở đây ý chỉ mời hàng chăng?? Online chờ cao nhân trợ giúp:3)
Cái điện thoại hỏng này chẳng thể tốt hơn được. Trong khoảng thời gian này cô nghe nhiều nhất chính là minh hôn, âm hôn, đã có bóng ma tâm lý rồi.
Tựa như nghe được cô chửi thầm, tin nhắn tiếp theo nhanh chóng nhảy ra.
【Trong vòng 48 giờ, tìm một oán quỷ để kết minh hôn, hoàn thành nghi thức. Nhiệm vụ thành công, thưởng 480 giờ sinh mệnh, thất bại... ngươi hiểu rồi đấy.】
"Ta không hiểu đấy," Lúc nhìn thấy con số sinh mệnh, tim Đường Điềm khẽ nhảy thót lên một cái, ngay sau đó nhìn chằm chằm di động, rất muốn hỏi nó có phải là bị vào nước không, "Trước tiên không cần đi tìm quỷ, có sẵn một con rồi. Vấn đề là người chết mới có thể kết minh hôn, ta chết rồi, mi còn có thể làm ta sống lại sao? Dọa người thế. Còn nếu thất bại, ta chết rồi, còn có thể chết lại hả?"
Điện thoại không trả lời tin nhắn, nằm yên giả chết.
"Mi mau nói đi! Không phải là có tính năng điều khiển bằng giọng nói rất giỏi sao." Đường Điềm xách điện thoại lên quơ qua quơ lại, lòng bàn tay bỗng nhiên rung lên,【Thời gian nhiệm vụ còn lại:47 giờ 59 giây.Sau đó sẽ báo số mỗi giờ, xin hãy nắm chắc thời gian. Quý trọng cơ hội cuối cùng.】
Con số màu đỏ thật chói mắt.
Sau đó, điện thoại hoàn toàn không còn động tĩnh nào nữa.
Đường Điềm cẩn thận nghiên cứu lại cái điện thoại. Vẻ ngoài trông không khác gì điện thoại bình thường, bên trong cài sẵn hệ điều hành Android, không có phần mềm APP được cài đặt sẵn, phần thông tin liên lạc trống rỗng, trong phần tin nhắn vẫn còn lưu lại những tin nhắn từ người vô danh gửi đến.
Cô bấm vào phần cài đặt cũng chỉ có thể thay đổi cỡ chữ, màu sắc này nọ, ngay cả phông nền đen đỏ mặc định có ghi "SSB" cũng không sửa đổi được.
Không có máy ảnh, thư viện, trình duyệt như những điện thoại thông thường, nhưng trừ những cái này ra thì vẫn có vài công cụ nhỏ tiện ích như đèn pin hay máy tính để tính toán gì đó.
Vứt cái điện thoại vô dụng đi, Đường Điềm ngồi ở mép giường suy tư, "Dựa theo kế hoạch, vốn là chết rồi mới kết minh hôn. Bên phía Vương Lệ cũng đã chuẩn bị xong đồ mai táng. Cái điện thoại này hoàn toàn không cần tuyên bố nhiệm vụ vào ngay lúc này, không có ý nghĩa."
"Nhưng nó đã tuyên bố, có nghĩa là mình có quyền lựa chọn. Lựa chọn của mình sẽ thay đổi kết cục của định mệnh..."
"Trần Húc chết rồi, mình không biết anh ta có sử dụng thứ này không. Nửa đêm hôm đó kêu mình đến thư phòng lấy quyển sổ, sự xuất hiện của Trần Húc vẫn luôn khiến mình không hiểu là anh ta muốn ngăn cản hay để mình lấy nó. Hiện tại xem ra anh ta không kiểm xoát được cái điện thoại này. Mình có nhận thứ này hay không thì hậu quả cũng có liên quan đến anh ta."
Sau khi chuẩn bị tâm lý, cô cầm điện thoại gọi cho Vương Lệ, "Chị Vương, chị mau tới đi, em sắp chết rồi."
"Hả? Nhanh vậy sao? Tiểu Đường, em..."
Giọng của Vương Lệ ở đầu kia có phần kinh ngạc lại chẳng biết làm sao. Bà ta chưa bao giờ gặp người nào bình tĩnh nói mình sắp chết như vậy nên nhất thời không biết là phải thương tiếc hay khuyên giải an ủi cho tốt.
"Vậy, vậy chị lập tức đến ngay."
Nếu Đường Điềm hấp hối, vậy phải nhanh chóng chuẩn bị đồ để kết âm hôn. Bà phải đến xem xét trước.
Sau khi cúp máy, Đường Điềm nằm thẳng xuống giường, hai tay đan lại đặt trên bụng rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô đánh cược một phen, nếu còn sống mà kết minh hôn với quỷ thì sẽ có hậu quả thế nào.
Đường Điềm vốn định chờ Vương Lệ đến rồi buộc cô phải làm nghi thức. Lúc trước cô có xem qua quá trình, nâng kiệu hoa lên núi sâu ở lại một đêm, thân thể ốm yếu này chịu gió lạnh trong núi thổi một đêm, ngày hôm sau bệnh tình sẽ càng thêm nguy kịch, nếu chết thì vừa lúc có thể đem chôn. Bọn họ cũng có thể nhận tiền sớm một chút, người trong nhà cũng được giải thoát, mọi người đều bớt việc. Cô từ trước đến nay đều không thích gây thêm phiền toái cho người khác.
Và nếu cô may mắn không chết và hoàn thành nghi thức thì theo như cái điện thoại kia cô còn có hai mươi ngày để sống.
Là sống sót chứ không phải để cô bình yên vô sự.
"Chỉ có 48 giờ, mình cũng muốn tranh thủ một chút." Thấy được thời gian sinh tử của chính mình, lưỡi hái tử thần đã kề sát bên cổ, cô muốn thử một lần, giống như điện thoại nói, nếu muốn sống sót, đây là cơ hội cuối cùng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT