Những người trong phòng đều bỏ chạy hết, chỉ còn lại Vương Lệ mềm oặt như sợi mì ngồi bệt ở dưới đất muốn ngất cũng không được. Tiếng kèn souna buồn thảm ở bên ngoài đột nhiên im bặt, ngay sau đó truyền đến tiếng ầm ĩ mồm năm miệng mười.
“Người phụ nữ kia ngồi dậy rồi!”
“Rõ ràng là đã chết rồi, sao có thể sống lại được?”
Đầu óc Đường Điềm vẫn còn có chút choáng váng, thừa dịp trong phòng không có người, cô nhanh chóng móc điện thoại ở dưới gối đầu ra xem, quả nhiên lại nhận được tin nhắn mới.
【Nhiệm vụ hiện tại: Kết minh hôn.
Độ khó của nhiệm vụ: Một sao rưỡi
Độ hoàn thành: Hoàn thành 100%.
Phần thưởng: 480 giờ sinh mệnh.
Sống chết có nhau, thề ước cùng người.
Chúc mừng chúc mừng.】
Đường Điềm: “…” Chậc chậc.
“Đường, Tiểu Đường,” Vương Lệ vịn tường đứng dậy, giọng nói run run, “Em vừa rồi, rõ ràng là đã ngừng thở.”
Buổi sáng Đường Điềm kêu bà tới, tuy không đồng ý yêu cầu làm trước nghi thức của đối phương, nhưng cô hiểu rõ tình trạng sức khoẻ của mình nên chắc là cũng nhanh. Vì thế bà gọi điện kêu người mang quần áo đến, sẵn sàng tiến hành cho cô bất cứ lúc nào.
Cũng là vài phút trước, bà không gọi điện cho Đường Điềm được, lúc đến xem thì phát hiện người đã trút bỏ hơi thở.
Lúc này mới vội vàng thu dọn, thừa dịp cơ thể còn mềm ấm, nếu không để đến lúc cứng đờ thì lại không dễ thay.
Ai ngờ vừa mới mặc hỉ phục vào thì người bỗng nhiên tỉnh lại, còn dọa cả đám người hoảng sợ.
“… Vừa rồi bị sặc, từ từ ổn lại rồi.” Đường Điềm sờ thấy phong bì đỏ ở bên gối đầu, “Đây là cái gì?”
Vương Lệ lo sợ bất an mà giải thích, “Là phong tục ở đây. Người kết âm hôn sẽ chuẩn bị một phong bì đỏ, bên trong không đặt tiền mà là tấm thiệp cưới có viết ngày giỗ của nhà trai cùng với một ít tóc xem như sính lễ. Nhà gái cầm phong bì này nghĩa là đồng ý. Sau đó cắt một phần tóc của cô gái buộc lại với chàng trai rồi bổ sung thêm ngày giỗ của nhà gái. Đó chính là một thiếp canh[1] hoàn chỉnh, cũng có ý là kết tóc. Cái này sẽ theo nhà gái cùng nhau hạ táng.”
[1] Thiếp canh (庚帖): là tờ thiếp mà hai bên trai gái đưa cho nhau lúc đính hôn (trước kia), bên trên có ghi tên, quê quán, ngày sinh tháng đẻ.
“Còn có nhiều phong tục vậy sao?” Đường Điềm nói.
Vương Lệ có chút kỳ quái mà đánh giá cô, “Em… không sợ sao?”
Loại cảm giác này quá quỷ dị, người còn chưa chết, đang ngồi ở mép giường bình tĩnh bàn chuyện âm hôn với bà.
“Gặp phải chuyện đáng sợ nhiều thì sẽ quen thôi.” Đường Điềm đã rõ, kết âm hôn không phải dùng thân thể người chết là xong, mà cần phải có linh hồn mới hoàn thành nghi thức được. Dù bản thân cô còn sống hay đã chết thì cũng không thể cử hành nghi thức thành công.
Quỷ hồn Trần Húc phải sẵn lòng hỗ trợ mới được… Trần Húc mới là mấu chốt của nhiệm vụ này!
Cô bỗng nhiên phát hiện ra bản chất quỷ quyệt của cái điện thoại, thái độ do dự không muốn cô lấy được quyển sổ của Trần Húc cho thấy anh thật sự không muốn bị cuốn vào vũng nước đục này.
Vậy có nghĩa là lúc sinh thời, Trần Húc không đồng ý ràng buộc với điện thoại.
Vì thế cái điện thoại kia trăm phương nghìn kế dùng mạng sống để dụ hoặc cô, lập ra nhiệm vụ này, nếu Trần Húc chỉ nhìn mà không ra tay, cô hẳn phải chết mà chẳng nghi ngờ gì thêm; nếu anh ra tay thì khi kết âm hôn hai người xem như hoàn toàn trói chặt vào nhau.
Điện thoại có thể nhân cơ hội đó để khống chế Trần Húc!
Cái đồ quỷ này thật sự thành tinh rồi.
(Hy: Quá đáo để __(:⁍ 」)_)
Đường Điềm cầm điện thoại, trong lòng cảm khái vạn phần. Cô cho rằng mình thiện tâm, dùng thời gian cuối cùng của sinh mệnh đi hoàn thành di nguyện của Trần Húc. Kết quả là anh lại phải hy sinh sự tự do mà bản thân lúc sinh thời chưa từng vứt bỏ để tới cứu cô.
Điện thoại rung lên, có tin nhắn tới.
【Nhiệm vụ hiện tại: Tìm ra sự thật về cái chết của Trần Húc.
Độ khó của nhiệm vụ: Một sao rưỡi
Phần thưởng: Có lẽ sẽ có một bất ngờ đặc biệt?】
Đường Điềm nhìn lướt qua rồi nhét điện thoại vào túi áo. Cô đỡ giường đứng lên, sức nặng của cơ thể như bị cuốn đi, trở thành sự uyển chuyển nhẹ nhàng mà đã lâu cô chưa có.
Phần thưởng kéo dài sự sống mà điện thoại tuyên bố thật sự có thể khiến cô sống sót.
Mới vừa đi tới cửa thì đoàn người vội vã tiến vào, người đi đầu suýt nữa đã đụng trúng cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông trung niên kinh ngạc mà mặt muốn bay màu, lảo đảo lùi về sau một bước, bên cạnh có người kịp thời đỡ ông ta.
“Ma!” Đôi nam nữ ở phía sau thét còn chói tai hơn, còn có người ngồi bệt xuống đất.
Đường Điềm chửi thầm, có cần phải khoa trương vậy không.
Dùng điện thoại để chụp ảnh mặt mình, mặt Đường Điềm vốn đã tái nhợt, bọn họ còn tô vẽ một lớp thật dày, miệng đỏ chót, cả áo cưới cũng chóe đỏ, ăn diện như người chết thế này mà đi ra ngoài thì thật là dọa chết người.
Người đàn ông trung niên bụng phệ được thư ký đỡ lấy dù sao cũng đã nhìn quen sóng to gió lớn, sau khi kinh hãi đã phục hồi lại tinh thần, “Cháu là Tiểu Đường đúng không, tình huống này là thế nào? Vương Lệ nói cháu đã đi rồi.”
Ánh mắt đảo qua phía sau cô, như lưỡi dao sắc lẻm chém về phía Vương Lệ còn ngồi dưới đất, người sau nhận ra kim chủ tức giận, vội vàng bò dậy muốn giải thích, nhưng thấy Đường Điềm vẫn êm đẹp đứng đó lại không biết nên nói thế nào, “Ông chủ Trần, chúng tôi đều sờ mạch rồi, thật sự không có hơi thở…” Bà lén nhìn Đường Điềm, trong lòng vẫn bất ổn.
Đường Điềm nhìn người đàn ông mặc tây trang mang giày da ở trước mặt, nở nụ cười thân thiết, “Chào ông chủ Trần, lần đầu gặp mặt, cháu là Tiểu Đường.”
“Tiểu Đường à, chuyện này là sao?” Ông chủ Trần gật đầu, cảnh tượng hiện tại vô cùng xấu hổ, ông ta lại lườm Vương Lệ, cực kỳ không vui với việc bà làm không tốt.
Đường Điềm còn chưa nói gì thì giọng một người đàn ông chen vào, “Ông chủ Trần,” thầy phong thủy đi theo phía sau không muốn đắc tội với cái cây rụng tiền này liền vội vàng tiến lên nói, “Tôi cũng từng nghe người xưa nói đến chuyện này. Một người không còn hơi thở, người ta đều cho rằng người này đã chết mà đưa vào trong quan tài, không ngờ khi nâng quan tài lại có rung động kịch liệt, người kia tỉnh lại hít thở bình thường.”
Thực ra hắn nói vậy chỉ để ổn định lại tâm tình của ông chủ Trần trước. Tình huống kia cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa người ta cũng chỉ là trúng độc, không phải bị bệnh nặng như Đường Điềm.
Nhưng dù thế nào thì nghe được lời này ông chủ Trần đã dịu lại đôi chút, tuy vẫn còn xụ mặt, hiện tại đội làm tang lễ đã đến, những chuyện cần sắp xếp cũng đã tiến hành, người này sống lại, quả thực là làm khó người ta.
Cảnh tượng nhất thời cứng đờ, hai bên đứng ở cửa đưa mắt nhìn nhau.
Đường Điềm rất hiểu lòng người mà mở miệng trước, “Ông chủ Trần, có thể nói chuyện riêng một chút không.”
Trần Vân Chí đang định mở miệng thì phía sau có một người phụ nữ ăn mặc cực kỳ thời thượng chen vào nói, “Có gì không thể nói trực tiếp chứ? Mọi người đều ở đây.”
Một người đàn ông trẻ tuổi khác tức giận kêu la, “Bây giờ cô còn sống, chuyện này phải tính sao đây, chúng tôi đã đưa tiền cho cô rồi, lễ tang cũng đang cử hành, khắp nơi đều biết, thể diện của Trần gia chúng tôi phải để đâu đây!”
“Đủ rồi!”
Trần Vân Chí mất kiên nhẫn quát khẽ một tiếng, không giận mà tự uy. Lúc này đám người mới sắc mặt không vui mà im miệng.
Ông ra hiệu cho thư ký, thư ký hiểu ý, vội vàng ra ngoài sân tiễn đám người mai táng rời đi, những người đó cũng không sợ ông chủ quỵt nợ, thu dọn đồ đạc rồi rời đi ngay.
Quản gia Trần cũng cho người mời mọi người ra rồi pha trà ở sảnh chính, Đường Điềm nhân lúc này về phòng mình, vội vàng lau sạch mặt, thay lại quần áo rồi trở ra, đám người vây quanh bàn tròn kẻ ngồi người đứng thấy cô đều không hẹn mà cùng ngẩn ra.
Vóc dáng của người phương Bắc đều cao, người phương Nam cao 1m65 như Đường Điềm cũng được tính là khá cao rồi nhưng trong mắt bọn họ lại là nhỏ xinh đáng yêu. Hơn nữa hiện tại đã lau sạch mặt, so với dáng vẻ kỳ quái phủ một lớp phấn trắng dày cộp thì quả thật là thanh thủy xuất phù dung[2], tuy bệnh trạng gầy yếu nhưng vẫn có vài phần khiến người trìu mến.
[2] Thanh thủy xuất phù dung: Hoa sen mọc lên từ nước trong, ý chỉ vẻ đẹp tự nhiên.
Ông chủ Trần đảo mắt qua, “Cháu muốn nói gì thì cứ nói ở đây đi, đây là vợ và con trai tôi, đều là người trong nhà, không sao cả.”
Đường Điềm cười nhàn nhạt, “Nếu ông chủ Trần đã nói không sao thì cháu xin nói thẳng.”
“Vừa rồi cháu không thở nổi, suýt chút nữa đã đi rồi. Nói ra có thể mọi người không tin, khi người ta sắp chết có thể nhìn thấy một vài cảnh tượng kỳ quái. Cháu nhìn thấy mình mặc hỉ phục đỏ thẫm, được nâng lên kiệu hoa đi đến một nơi rất giống sảnh chính của nhà bác, sau đó bái đường kết hôn với một người đàn ông…”
Mọi người đều mang dáng vẻ nghe cô nói bừa.
Đường Điềm mặt không đổi sắc nói bừa tiếp, “Người nọ đã nâng khăn voan của cháu lên, cháu nhìn thấy anh ấy là Trần Húc!”
Sắc mặt của người phụ nữ xinh đẹp thời thượng trắng bệch, vội nắm lấy cánh tay của con trai ở bên cạnh.
Trần Bằng bị níu lấy liền nhíu mày, mất kiên nhẫn gạt tay người phụ nữ ra rồi kêu lên, “Nói hươu nói vượn!” Sau đó quay sang oán giận Trần Vân Chí, “Ba đừng tin cô ta, căn bản chính là kẻ lừa đảo, đến nhà chúng ta để lừa tiền.”
Trần Vân Chí căng da mặt, sắc mặt lạnh tanh, vung tay lên ngăn con trai, “Nói tiếp đi.”
Đường Điềm nói, “Cậu hai, ông chủ Trần đã tận mắt xem báo cáo bệnh tình của tôi, tình huống thế nào ông ấy hiểu rõ hơn anh. Tôi đã sắp chết rồi, lừa tiền thì có ích gì”, giọng nói trầm trầm, “Nói lừa mạng còn có lý hơn.”
Nghe thấy sự lạnh lẽo trong giọng nói kia, Trần Bằng tức khắc nổi da gà.
Đường Điềm chậm rãi đảo ánh mắt qua mọi người, nói rõ từng chữ một, “Tóm lại, cháu chỉ nói giúp Trần Húc một câu, anh ấy muốn biết mình chết thế nào.”
Sắc mặt Trần Bằng đỏ lên như màu gan heo, ngay sau đó lại thành trắng bệch, hướng về phía Đường Điềm cười lạnh, “Nói hươu nói vượn! Anh ta lái xe lao xuống sông trong lúc say xỉn, là tự mình tìm chết!”
“Tiểu Bằng!” Lâm Lạc Nhạn nắm lấy cánh tay Trần Bằng ngăn hắn nổi giận, bà cắn môi cực lực che dấu nỗi kinh sợ, ngón tay nắm thật chặt.
Ở trên thương trường chìm nổi nhiều năm, người đàn ông trung niên dù gặp chuyện cũng không dễ dàng để lộ biểu cảm lúc này sắc mặt lại đen như đáy nồi, đóng cửa lại, Trần Vân Chí ra hiệu cho Đường Điềm, “Tiểu Đường, ngồi xuống hãy nói.”
Sau khi cô ngồi xuống, Trần Vân Chí cầm tách trà chậm rãi nói, “Tiểu Đường, nếu cháu còn sống, chúng tôi cũng sẽ không thúc giục cháu, cháu cứ ở đây an tâm dưỡng bệnh. Coi như là nhà mình, ăn ngon uống tốt, tôi cũng sẽ không bạc đãi cháu.” Ngụ ý là tiền đã cho, người nhất định phải ở lại đây.
Lời nói như gió thoảng mây bay mang theo bốn lạng đẩy ngàn cân, Trần Bằng kịch liệt phản đối, “Ba! Cô ta ở đây giả thần giả quỷ bịa đặt, đồn đãi vớ vẩn truyền ra ngoài thì người khác nghĩ gì về Trần gia chúng ta!“
Trần Vân Chí xua tay, đôi mắt cơ trí trầm tĩnh nhìn chằm chằm Đường Điềm, “Cháu còn trẻ, chưa có kinh nghiệm nên rất dễ bị người ta lừa gạt đi vào sai đường. Tôi nghĩ giá như vậy không thấp, cũng đã nhận lời khi cháu qua đời sẽ chôn cất tử tế, ngày lễ ngày tết sẽ hưởng hương khói như con trai cả của tôi… Còn cần gì cháu có thể trực tiếp nói với tôi, nhưng việc đi theo bà mối Vương làm chuyện như vậy thì thật sự không nên.”
Ông vẫn hoài nghi Đường Điềm thông đồng với vợ chồng Vương Lệ để tìm cách bòn rút thêm một số tiền lớn của mình. Người này một khi nổi lên lòng nghi ngờ thì ngay cả căn bệnh của cô cũng bắt đầu hoài nghi là giả tạo.
Trong lòng đã hạ quyết tâm, vẻ mặt của Trần Vân Chí càng thêm hòa ái, giọng điệu mang theo sự cảnh báo nhàn nhạt, “Có một điều mà có thể cháu không biết, ô tô từ trên vách núi rơi xuống sông, hiện tại là mùa lũ, nước nhiều lại chảy xiết, tôi cho đội cứu hộ chuyên nghiệp tìm một tuần, tốn mười mấy vạn mới vớt được xe lên, nhưng Trần Húc không có ở trong xe. Sau đó cũng không thể tìm được.”
Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh cúi đầu chắp tay không nói lời nào.
Trần Bằng đập bàn một cái bốp, liên tục cười lạnh, “Nghe hiểu không, cho nên lời cô nói, một chữ chúng tôi cũng không tin. Nếu thật sự có quỷ, thi thể của anh ta cũng không có ở đây, cô kết âm hôn với ai hả? Cô có nói bừa thì cũng phải đáng tin một chút chứ.”
Đường Điềm chống cằm suy nghĩ, hỏi Trần Vân Chí, “Vậy lúc trước mọi người chôn cất quan tài rỗng sao?”
“Này, cô có nghe tôi nói không!”
Trần Bằng hét lên, Đường Điềm không để ý đến hắn.
Trần Vân Chí cẩn thận nhìn thái độ của cô, khẽ gật đầu, “Đặt vào một số đồ vật thường dùng của thằng bé. Người đã chết thi thể cũng không tìm thấy, không thể xuống mồ bình an, lòng tôi cũng áy náy. Hơn nữa mấy ngày trước khi chôn cất đã xảy ra chút việc lạ, tôi liền nghĩ noi theo phong tục của nơi này, giúp thằng bé kết âm hôn, cũng xem như trấn an một chút.”
Ông trầm giọng, lộ ra vài phần uy nghiêm của người đứng đầu đã lâu, “Tiểu Đường, cháu có thể giả vờ bệnh một ngày, nhưng có thể giả vờ cả đời không? Lạc đường thì nên biết quay lại. Nếu bây giờ cháu thừa nhận thì tôi cũng không truy cứu trách nhiệm, cháu đi ra ngoài làm sáng tỏ một chút là được. Còn số tiền lúc trước thì cháu viết giấy vay nợ, trả từ từ là được.”
Vốn định kết minh hôn để trấn an con trai, không ngờ lại dẫn sói vào nhà làm cho lời đồn đãi nổi lên bốn phía, là một thương nhân đã ở lâu trên thương trường quyết đoán ngăn chặn tổn hại, trên mặt là sự trấn an hiền lành nhưng trong lòng lại nghĩ đến cách thức trả thù đối phương.
Ánh mắt Đường Điềm xẹt qua vai người đàn ông, lập tức nhìn về phía sau ông, cười cười, “Ông chủ Trần là người làm ăn, cháu nói không lại bác. Nếu không thì thế này đi, nếu cháu có thể nói ra thi thể của Trần Húc ở đâu, bác nhất định phải truy ra sự thật về cái chết của anh ấy. Được không?”
Cô mỉm cười với mọi người phía sau, như là đang nói chuyện với những người khác.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Cô gái, tên của cô phải gọi là nói lung tung mới đúng XD
Chúc mừng thắp sáng kỹ năng “Bà cốt”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT