Editor: Zittrasua (Wattpad).

Tại Cảnh Viên.

Hai người bọn họ được thu xếp tương đối ổn thoả.

Bởi vì Trần Đức đột nhiên đưa hai người đến, đối với việc sắp xếp cho hai đứa nhỏ cũng không nói rõ, vì vậy Phúc bá cũng không thể tự tiện quyết định hết được, chỉ có thể tạm thời đem hai người Tô Bối đưa tới rồi một gian phòng dành cho khách ở lầu hai ở tạm.

Phòng không tính là lớn, nhưng đón ánh sáng rất tốt, cũng tương đối thông thoáng, vật dụng cơ bản trong nhà, đồ dùng sinh hoạt đều đầy đủ.

Đi vào phòng, đem bố cục và cách bài trí căn phòng đánh giá qua một lượt, Tô Bối trong lòng nảy lên một tia kiên định.

Trái lại Tô Tiểu Bảo ngược lại cảm thấy dường như bản thân vừa bước vào một lãnh địa không thuộc về bản thân vậy, chỗ nào chỗ nấy đều không được tự nhiên, vẫn luôn đứng như trời trồng ở cửa không nhúc nhích.

"Làm gì mà đứng ngốc ở đó." Tô Bối buông cặp sách, lại bước đến lấy cặp xách sau lưng Tô Tiểu Bảo rồi treo lên.

Đây là ít hành lý bọn họ mang đến từ trong nhà.

Đầu tiên Tô Bối lấy chồng sách bài tập ta, còn có mấy quyển sách giáo khoa xếp xen kẽ ở bên trong đặt chỉnh tề ở trên chiếc bàn duy nhất trong phòng, từ cặp sách lấy ra một ít chai lọ bình nước, còn có thêm vật dụng sinh hoạt hàng ngày của hai người, sắp xếp ở những vị trí cho phù hợp.

Trước đó hai người không mang quá nhiều thứ từ trong nhà đến, chẳng qua mấy thứ này sau khi được Tô Bối bài trí xong, toàn bộ căn phòng tựa như có thêm hơi thở sống động giống với căn nhà ngày trước của bọn họ vậy.

Cuối cùng là quần áo.

Tuy rằng chỉ có vài bộ, nhưng Tô Bối vẫn phân loại ra từng bộ quần áo rồi sửa sang lại, cất vào tủ quần áo, xoay đầu nói với Tô Tiểu Bảo: "Tô Tiểu Bảo, tủ quần áo có hai ngăn, chị dùng bên phải, quần áo của em chị cất ở bên trái."

"Còn có cái này, chị đặt phía dưới giường, em muốn dùng thì lấy ở đây." Tô Bối quơ quơ hộp sắt trong tay.

Đó là cái hộp lúc đựng tiền lúc trước bọn họ cất giấu rất kĩ trong nhà, hiện tại bên trong còn khoảng 2000 tệ lộ phí dư lại.

Tô Tiểu Bảo: "......"

Người này thật sự xem nơi này là nhà của mình sao?

Những thứ được Tô Bối đem đến đều được cô cất giữ tỉ mỉ, còn phân ra từng loại khác nhau đặt vào, trong lòng Tô Tiểu Bảo có cảm giác kỳ quái, cũng không mấy được thoải mái.

"Chị tính toán sẽ ở đây luôn sao?" Tô Tiểu Bảo nhịn không được đen mặt hỏi.

"Đúng vậy", Tô Bối trả lời, nhìn thiếu niên nọ đang giương mắt nhìn, trên mặt thậm chí còn viết rõ dòng chữ【 không được tự nhiên 】, ngữ khí nghiêm túc nói: "Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta sẽ luôn sống ở đây, có lẽ là cả một thời gian dài."

Mà chuyện ngoài ý muốn đó, chính là chuyện Tần Thiệu bị nam chủ PK đánh rớt, bọn họ sẽ phải theo hắn cùng nhau lưu lạc đầu đường xó chợ.

----Editor: Zittrasua----

"Tôi không thích nơi này." Chính xác mà nói, hắn không thích nghi được với loại cảm giác ăn nhờ ở đậu này.

"Hơn nữa, chị cũng không thích." Tô Tiểu Bảo lại nhìn chằm chằm Tô Bối, nói rõ từng câu từng chữ.

Bởi vì là song bào thai, Tô Bối cảm thấy rất khẩn trương, đối với hoàn cảnh xa lạ cũng có chút bất an, hắn hẳn là cũng cảm nhận được.

Nghe vậy, Tô Bối bắt đầu động tác giũ chăn, cũng không phủ nhận.

Buông tấm chăn trong tay, Tô Bối bước qua ôm lấy Tô Tiểu Bảo, chôn mặt ở trên người đối phương cọ cọ, rầu rĩ nói một câu: "Chị chỉ muốn em sống tốt hơn một chút."

Không phải thôi học, không cần đi làm công, không phải bị thương, càng không phải bị nhốt vào ngục giam......

Tô Tiểu Bảo không biết sự sợ hãi chớm nở trong lòng Tô Bối.

Vậy thì thôi, bỏ đi, nếu Tô Bối muốn sống ở nơi này như vậy, vậy bọn họ cứ nán lại đây đi.

Hắn sẽ bảo vệ cô.

"Chị không cần sợ, có em ở đây, em......"

Tô Tiểu Bảo hơi hé miệng, đang muốn nói hai ba câu cho Tô Bối an tâm, nhưng lúc này, Tô Bối lại buông hắn ra, đồng thời bày ra vẻ mặt ghét bỏ hề hề mà bịt mũi.

"Tô Tiểu Bảo, em thúi..."

Tô Tiểu Bảo: Tôi...... Tôi có bắt chị lại đây cọ vào người tôi sao?

"Nói cứ như chị thơm lắm ấy." Tô Tiểu Bảo trợn mắt liếc Tô Bối.

Hai người từ huyện N đến thành phố B, chen chúc trên xe buýt, lại vội vã đuổi theo chuyến xe lửa, trên đường lại không có nơi nào để tắm rửa. Cả quãng đường như vậy, không có mùi mới là lạ.

Tô Bối giống như có điểm lý giải được ánh mắt ghét bỏ kia của Tần Thiệu là vì cái gì.

Đặc biệt hiện tại hai người nhìn rất bẩn.

Nhìn một mặt Tô Tiểu Bảo chỉ toàn là bụi bặm, Tô Bối phải cực kỳ kiềm nén bản thân mới không bật cười thành tiếng.

Vết bẩn trên mặt Tô Bối và Tô Tiểu Bảo là do Tô Bối lúc đợi xe lửa cố ý bôi lên đi, lo sợ việc ngay cả cha còn chưa tìm được, đã phải gặp loại người đáng khinh như tên đạo diễn giả mạo trên xe.

Trong tiểu thuyết có nhắc qua Tần tiên sinh có thói quen sạch sẽ.

Tô Bối vốn không nghĩ tới sẽ dùng bộ dáng này để đi gặp ba ba vai ác nhà mình, đáng tiếc kế hoạch còn chưa bắt đầu, sự tình đã phát sinh nhanh đến mức không theo kịp như vậy, còn chưa kịp ra khỏi trạm, bọn họ đã để cho cảnh sát tại trạm ga bắt được, sau đó bị Trần Đức lãnh về rồi trực tiếp đưa đến trước mặt Tần Thiệu.

Xem ra, đợt gặp mặt Tần tiên sinh lần này có vẻ diễn biến không được tốt cho lắm--Tô Bối lắc đầu, trong lòng thầm than.

"Ở bên kia chắc là nhà vệ sinh, Tô Tiểu Bảo, em mau vào đó tắm rửa sạch sẽ đi."

"Ừm." Tô Tiểu Bảo nhận quần áo sạch Tô Bối đưa qua, rất phối hợp vào trong WC.

Đúng rồi, Tô Tiểu Bảo cũng có thói quen ở sạch, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.

----Editor: Zittrasua----

Thời điểm dùng cơm chiều, Phúc bá đưa Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo vào trong phòng phía trước tại toà biệt thự chính.

Đây là nơi Phúc bá dùng cơm mỗi ngày.

Lúc này, trên bàn đã chuẩn bị 3 mặn 1 canh, còn có hai bộ chén đũa mới.

"Tiên sinh thích yên tĩnh, người làm ở đây sau khi hoàn thành công việc liền rời đi, cho nên, trong nhà này trừ bỏ tiên sinh, ngày thường chỉ có một mình ta ở đây." Phúc bá đi ở phía trước chậm rãi nói, cũng coi như là đang dặn dò hai chị em: "Hai chị em những ngày sau sẽ dùng cơm với ta ở phòng này, cạnh phòng là đại sảnh, kế tiếp là nhà ăn......"

"Hai đứa......"

"Cháu tên Tô Bối, còn đây là em trai song sinh của cháu, gọi hắn là Tô Tiểu Bảo." Thấy Phúc bá tựa hồ không biết nên gọi bọn họ như thế nào, Tô Bối chủ động đứng ra giới thiệu.

"Tiểu Bảo Bối sao?" Phúc bá cười cười. Âm thầm cân nhắc một chút: Họ "Tô"? Những người từng qua lại với tiên sinh, dường như không có ai họ Tô.

"Ai đặt tên cho cả hai?"

"Bà ngoại Vương ạ", dừng một chút, Tô Bối lại bổ sung một câu: "Là người đã nuôi sống chúng cháu."

Vì đã xem qua tiểu thuyết, nên Tô Bối cũng biết, Cảnh Viên là nơi mà Tần Thiệu hay ở lại nhất, mà quản gia trong nhà này cũng chính là người được Tần Thiệu tin tưởng.

Cho nên, ở thời điểm mặt đối mặt với gương mặt hiền từ của lão nhân này, Tô Bối không có ý định giấu giếm.

"Trước tiên ăn cơm đã."

----Editor: Zittrasua----

Ba người ngồi xuống trước bàn ăn.

Mắt của Phúc bá không được tốt lắm, Vì vậy lúc này nương theo ánh đèn, khoảng cách tương đối gần, mới cẩn thận đánh giá hai đứa nhỏ vừa được Trần Đức đưa tới chiều nay.

Cái nhìn này thật ra cũng không có ác ý.

Nhìn xem hai chị em nhỏ đã được mình thu thập ổn thoả một chút, đầu tiên ánh mắt Phúc bá lộ ra với tia sáng, giây tiếp theo, dường như nhận ra được điều gì, Phúc bá lập tức trợn tròn hai mắt.

Điều khiến cho Phúc bá kinh ngạc như vậy chính là: Hai đứa nhỏ này lớn lên dáng vóc cùng Tần tiên tựa hồ có chút giống giống.

"Các cháu là tới tìm Tần tiên sinh?" Phúc bá từ trong túi móc ra mắt kiếng có gọng màu hổ phách, một mặt hỏi, trong giọng nói cũng không mang theo vẻ ác ý và dò hỏi.

Vừa xới cơm, Tô Bối vừa gật gật đầu: "Chúng cháu tới để tìm ba ba."

Trong lòng có chút suy đoán, nhưng khi nghe được hai chữ "Ba ba" kia thốt lên từ trong miệng Tô Bối, Phúc bá cả kinh.

Ít nhất cũng không phản ứng như Trần Đức.

Phúc bá mang mắt kính lên rồi lại nhìn chằm chằm về phía này hai đứa nhỏ.

Giống! Quá giống!

Đặc biệt là Tô Tiểu Bảo, bộ dáng này cùng với thời điểm Tần tiên sinh còn trong thuở niên thiếu cứ như từ một khuôn mẫu đúc ra.

Tô Bối ngũ quan đại khái lớn lên giống với mẹ đẻ của bọn họ hơn, nhưng đôi mắt của cô và tiên sinh phi thường giống, đặc biệt là hai con ngươi sắc xảo, quả thực giống nhau như đúc.

Có một chút màu bị trà trộn vào nhưng chung quy màu sắc của màng không bị phai nhạt mấy.*

*Cái này tớ edit theo cách hiểu của tớ, có gì sẽ cập nhật lại OwO.

Trách không được lúc Trần Đức đem hai đứa nhỏ đến đây, nhắc tới nguyên nhân lại cứ ấp a ấp úng, không ngờ nguyên nhân thật sự là như vậy!

Tiên sinh vậy mà có tận hai đứa nhỏ lớn như thế!

Nếu không phải tận mắt trông thấy, Phúc bá thật ra cũng không quá tin tưởng.

"Nói như vậy, ba ba cả hai muốn tìm là Tần tiên sinh, đúng không?"

"Vâng", Tô Bối gật gật đầu: "Tuy rằng rất khó giải thích, nhưng Tần tiên sinh xác thật là ba ba của chúng cháu."

Ngược lại với những nghi kỵ của Tần Thiệu và Trần Đức, Phúc bá không trải qua những mưu tính thâm sâu trong giới thương trường, cho nên, không cần chờ Trần Đức đi điều tra cái gì, Phúc bá trong lòng không sai biệt lắm đã tin Tô Bối nói.

Đương nhiên, xuất phát từ những suy xét tỉ mỉ, Phúc bá quyết định vẫn nên chờ sau khi Tần tiên sinh trở về rồi hỏi.

Bất quá, khi nhìn về phía hai người Tô Bối, biểu tình Phúc bá liền thay đổi.

Trước đó mặc dù ông cảm thấy hai đứa trẻ này thật đáng thương, tuy nhiên cũng chỉ coi như là đồng tình với hoàn cảnh của chúng mà thôi.

Nhưng khi biết hai đứa trẻ có khả năng chính là cốt nhục thân sinh của tiên sinh, ánh mắt của Phúc bá nhìn về phía Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo trong mắt rõ ràng thập phần yêu thương như xuất phát từ trưởng bối.

----Editor: Zittrasua----

Phúc bá lại hỏi đến hoàn cảnh của Tô Bối bọn họ.

Trừ bỏ giấc mộng kia, còn có nguyên nhân chân chính vì sao lại mang theo Tô Tiểu Bảo đi tìm ba ba, mặt khác, còn lại Tô Bối hoàn toàn không giấu giếm.

Nghe xong hoàn cảnh của hai chị em, trong lòng Phúc bá không khỏi đau lòng.

"Những lời hai đứa nói với ta, tiên sinh cũng biết sao?" Phúc bá hỏi.

"Biết ạ." Những việc này, trước đó bên đồn cảnh sát đã từng nói qua với Trần Đức.

"Tiên sinh nói như thế nào?"

"Tần, ba ba hắn không giống như tin tưởng lời cháu nói." Tô Bối rũ con ngươi xuống, thấp giọng nói.

Tần Thiệu người này, làm người khác rất khó nhìn thấu được.

Chỉ đơn giản nhìn vào biểu tình của Tần Thiệu hôm nay cũng có chút khó nói, kỳ thật rất khó phán đoán được rốt cuộc tâm đối phương khi phải đối diện với việc đột nhiên xuất hiện hai đứa nhỏ là loại tâm tình gì.

Chẳng qua, Tô Bối vẫn có thể nhìn ra một chút biểu tình rất nhỏ từ Tần Thiệu và trong lời nói của hắn cảm nhận được, đối phương đối với sự xuất hiện của các nàng không cao hứng muốn tiếp nhận.

Hơn nữa, còn không có tin tưởng lời cô nói.

Bất quá, không tin cũng chẳng sao.

Xem qua tiểu thuyết, Tô Bối đối thiết lập của Tần Thiệu cũng tính là hiểu biết: Nếu nói lục thân cũng không nhận thì có hơi khoa trương, chẳng qua, bên người hắn xác thực cũng không cái gì gọi là tình người* còn tồn đọng.

*Bản gốc để là "Nhân tình vị", nhưng tớ đổi thành tình người thấy có vẻ phù hợp hơn.

Cho nên, Tô Bối ngay từ đầu cũng không trông mong trên người đối phương có chút tình thương của cha, chỉ cần chờ kết quả xét nghiệm ADN ra tới, hắn nguyện ý cung cấp chút tài nguyên cơ bản cần thiết cho bọn họ trưởng thành là được.

Tô Bối rũ mắt nghĩ, bộ dáng này rơi xuống trong mắt Phúc bá có vẻ có chút đáng thương.

"Đừng lo lắng, chờ tiên sinh trở về, các cháu lại cùng tiên sinh giải thích cho tốt là được."

Nghe vậy, Tô Bối trong mắt sáng lên một chút: "Ba ba khi nào trở về ạ?"

"Cái này...... Tiên sinh có chút công tác cần xử lý, đêm nay hẳn là không trở lại." Không chỉ là đêm nay, tiên sinh kế tiếp hình như còn muốn đi thêm những nơi khác xử lý công việc.

Phúc bá nói xong, thấy được trên mặt Tô Bối một mạt thất vọng.

"Tiên sinh rất nhanh sẽ xong việc rồi trở về, các cháu cứ an tâm ở lại đây, có chuyện gì thì tìm ta, hoặc là tìm tới Tiểu Trần vừa đưa các cháu đến vào hôm nay đều được." Phúc bá nhìn Tô Bối an ủi nói, nhìn về Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh vẫn luôn cúi đầu trầm mặc không lên tiếng, lại giơ tay đi xoa xoa hắn đầu.

Ngày thường thiếu niên ở bên ngoài ngạo khí bừng bừng, lúc này hiếm khi lại đỏ mặt.

----Editor: Zittrasua----

Lời của editor Zịt:

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ OwOb.

Bắt đầu từ chương 10, lịch đăng là 1-2 chương/ tuần nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play