Editor: Zittrasua (Wattpad).
Công nhận mấy trang re-up nhanh ghê, nên update chương mới cho các nàng luôn nhé =)).
.......
Ban đầu Tần tiên sinh không định sẽ quay về Cảnh Viên.
Chỉ là trước khi đi mới phát hiện ra còn một ít hành lý quan trọng vẫn để trong nhà, vậy nên, vào thời điểm lúc sáng sớm Tần Thiệu vẫn quyết định trở về Cảnh Viên một chuyến.
Tần Thiệu quay về sớm, nên cũng không khiến người trong nhà kinh động.
Sau khi lấy hành lý cần thiết, Tần Thiệu đang chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, một trận âm thanh “cộp cộp cộp……” rất có tiết tấu từ trong phòng bếp truyền ra, khiến cho hắn chú ý.
Thanh âm này tựa hồ rất quen thuộc.
Tần tiên sinh ngày thường không thích dùng bữa sớm, cho nên trong nhà cũng không sắp xếp cho đầu bếp đến làm cơm sáng.
Rũ mắt nhìn thời gian trên đồng hồ: 【6:15】, Tần Thiệu khẽ nhíu mày.
Lúc này, Tô Bối bưng hai dĩa bánh nướng áp chảo từ phòng bếp bước ra, thời điểm thấy Tần Thiệu đang đứng đó, Tô Bối theo bản năng bị doạ sợ.
Là người sống thật kìa!
Tần Thiệu trở về từ khi nào? Bộ dáng này của hắn là từ bên ngoài trở về? Cô có nên chạy không?
Trong lòng Tô Bối hơi bối rối. Không biết nên nói “Ba ba đã về rồi”, hay là "Mừng ba ba đã về”.
Bất quá thời điểm Tần Thiệu nhìn qua, Tô Bối đã thu hồi hết sự kinh ngạc và rối rắm trên gương mặt, hướng tới đối phương nở một nụ cười đặc biệt xán lạn.
“Ba ba, chào buổi sáng!”
Biểu tình khi Tô Bối chào hỏi rất tự nhiên, ngữ khí thân thiết, lễ phép lại không thiếu mấy phần ngoan ngoãn.
Chỉ là, âm thanh “ba ba” này Tần Thiệu nghe qua vẫn thấy lỗ tai hơi ngứa ngáy, rõ ràng vẫn không thể thích ứng.
Cơ hồ sửng sốt được mấy giây, Tần Thiệu mới phản ứng lại hoá ra đây, đây là kêu hắn.
Ánh mắt Tần Thiệu dừng trên người Tô Bối một lát, đáy mắt nảy lên tia kinh ngạc.
——đây là đứa bé ngày hôm qua?
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thật ra nhìn cũng không khó coi, chỉ là quá gầy, nhìn như chỉ cần một ngọn gió thổi qua sẽ bay đi mất.
Ánh mắt Tần tiên sinh chính là khiến đối thủ đều không rét mà run, bị Tần Thiệu đánh giá, Tô Bối dù không sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Ba ba chưa ăn sáng sao? Cùng nhau ăn được không?” Tô Bối nâng nâng dĩa trong tay, hỏi Tần Thiệu.
“Con làm bánh nướng áp chảo, ngoài ra trong bếp vẫn còn có cháo, dưa chuột và trứng gà.”
Khoảng thời gian ở nông thôn, nơi ở của bọn họ cách trường học hơi xa, thành ra Tô Bối đã bắt đầu quen với việc ăn sáng cùng Tô Tiểu Bảo vào thời điểm này.
Chẳng qua hôm nay Tô Bối còn làm hơn một phần cho Phúc bá.
Tần Thiệu: “……”
Nghe Tô Bối kêu mình cùng ăn cơm, Tần tiên sinh biểu tình có chút gợn sóng, hiển nhiên nảy lên một tia cổ quái.
Ta không phải ba ba của ngươi.
Tần tiên sinh ở trong lòng tự bổ sung một câu.
“Không cần.” Tần Thiệu trầm giọng đáp.
"Cứ ăn nhiều một chút.” Ném xuống một câu, Tần Thiệu liền rời đi.
Nghe Tần Thiệu mặt vô biểu tình nói ra những lời này, Tô Bối khóe mắt giật giật, đột nhiên nghĩ đến một câu thoại thường hay xuất hiện trong phim truyền hình: Ăn nhiều một chút, ăn no rồi thì lên đường……
————Editor: Zittrasua————
Hai ngày sau đó Tô Bối cũng chưa được gặp lại Tần Thiệu thêm lần nào nữa.
Trong tiểu thuyết đã nói qua, là chủ tịch của tập đoàn Tần thị, Tần Thiệu kỳ thực rất bận, vào thời điểm bận rộn sẽ trực tiếp nghỉ ngơi qua đêm tại công ty.
Vậy nên, hai ngày này không được nhìn thấy Tần Thiệu, Tô Bối cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ là trong lòng nghĩ nếu như gặp lại một lần nữa, nhất định phải tận dụng cơ hội đem những sự tình bản thân đang suy nghĩ nói một chút cho đối phương.
Giữa trưa hôm nay, Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo đang ở nhà ăn ăn cơm.
Từ khi biết tin này hai đứa nhỏ rất có khả năng là thân sinh cốt nhục của tiên sinh, cho dù nói gì thì Phúc bá cũng không cho hai đứa nhỏ cùng ông ăn cơm ở phòng bếp, luôn bắt hai đứa nhỏ phải đến nhà ăn để dùng bữa.
Nghe được động tĩnh ngoài cửa, Tô Bối tưởng Tần Thiệu đã trở lại, mắt sáng lên.
Trong ánh mắt Tô Tiểu Bảo tỏ ra vẻ “khinh bỉ”, Tô Bối buông chén đũa, đứng vọt người dậy chạy như bay ra hướng của mở.
Kết quả, Tô Bối phát hiện người tới không phải Tần Thiệu, mà là Trần Đức.
————Editor: Zittrasua————
Ngoài cửa.
Nhìn tiểu cô nương đầu tiên là vẻ mặt kinh hỉ chạy ra, dường như đang muốn nghênh đón anh, thế giới nội tâm của Trần Đức như được thắp sáng.
Chẳng qua, vào giây tiếp theo, khi thấy Tô Bối nhận ra người đến là hắn, dùng mắt thường cũng thấy được mọi kinh hỉ trên mặt nhanh chóng vụt tắt.
Sau đó chỉ vỏn vẹn chào một câu “Trần thúc thúc”, Tô Bối ủ rũ xoay người rời đi.
Trần Đức: Cảm giác bị vứt bỏ? (QAQ!)
"Vậy là sao, thấy chú làm cháu ghét bỏ như vậy?” Ngoắc Tô Bối lại, Trần Đức không nhịn được cợt nhả nói.
“Không phải, cháu còn tưởng rằng ba ba đã trở lại.”
Trần Đức: “……”
Hoá ra tôi và ba ba của cô, phi, tôi cùng tiên sinh chênh lệch lớn như vậy?!
Tuy rằng vẫn chưa thể nói được rốt cuộc hai đứa nhỏ này cùng tiên sinh có quan hệ huyết thống hay không, bất quá, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Tô Bối, Trần Đức trong lòng đột nhiên có chút cảm khái.
Nếu hắn cũng có một cô công chúa nhỏ, mỗi ngày hắn tan tầm về nhà đều mang vẻ mặt kinh hỉ giống Tô Bối như vậy, nhảy nhót chạy tới rúc vào lồng ngực hắn, thủ thì với hắn “Ba ba đã về rồi”……
Hình ảnh đó, chỉ nghĩ thôi đã đủ khiến người ta cảm thấy mãn nguyện.
“Tiên sinh đi thành phố S, trong vòng hai tuần tới cũng chắc sẽ về, như thế nào, không biết?” Trần Đức hỏi.
Tô Bối lắc lắc đầu.
Cô còn tưởng rằng ngày đó Tần Thiệu rời đi chỉ là đến Tần thị làm việc.
Sớm biết sẽ có chuyện này, ngày đó cô đã lôi kéo Tần Thiệu đem sự tình kia nói ra, bây giờ phải chờ đến khi Tần Thiệu trở về, còn không biết phải đợi bao lâu.
Tô Bối mím môi, âm thầm hối hận.
Ngày đó tiên sinh đặc biệt trở về thu gom đồ, thế nhưng cũng không thèm báo cho hai đứa nhỏ một câu?
Cũng đúng thôi, tiên sinh cũng chưa thừa nhận hai đứa nhỏ này là của mình, xác thực không cần thiết tiết lộ hành trình của mình cho đối phương.
Trần Đức thầm nghĩ trong lòng.
Chẳng qua là, nhìn Tô Bối mang một bộ dáng của đứa nhỏ đáng thương, biểu tình vừa mất mát lại vừa bất lực như vậy, Trần Đức không đành lòng, vẫn giải thích cho cô một câu đơn giản: “Chi nhánh ở thành phố S xuất hiện một vài vấn đề hơi khó giải quyết, tiên sinh phải nhanh chóng đến đó xử lý.”
Thành phố S, chi nhánh công ty……
Hai thứ này làm Tô Bối biến động.
“Chi nhánh công ty có kẻ phản bội sao?” Lời này của Tô Bối hỏi rất qua nghe rất hàm hồ, nhưng ánh mắt trái lại rất nghiêm túc.
Nghe Tô Bối hỏi, Trần Đức nhịn không được liếc nhìn đối phương nhiều hơn một cái.
——hai đứa nhóc này xác thực không phải gián điệp do Tống Ngạn Thành sắp xếp đến đây? Làm thế nào lại nhạy bén như vậy? Hắn mới nói ra vài câu, cô nương nhỏ này cư nhiên đã đoán ra được đại khái.
Nhìn chằm chằm biểu tình của Trần Đức biến đổi, Tô Bối biết mình đoán đúng rồi, trong lòng càng thêm nghiêm túc.
Trong tiểu thuyết từng có một đoạn.
Nam chủ sau khi yên ắng được vài năm, rốt cuộc ra tay đối đầu với đại vai ác, mà đứng mũi chịu sào chính là nơi có khả năng cho ra lợi nhuận cao nhất cho Tần thị, chi nhánh Công ty sản xuất dược phẩm——Thiên Lam.
Nam chủ lợi dụng những người đã cài vào Công ty Thiên Lam, biết được Thiên Lam nghiên cứu phát minh ra được dược phẩm mới, liền động tay động chân với sản phẩm, sau đó bị điều tra ra dược phẩm sau khi sản xuất có vấn đề, không chỉ Công ty sản xuất dược phẩm Thiên Lam muốn sụp đổ, mà ngay cả Tần thị cũng phải gánh chịu tổn thất không nhỏ.
Tuy rằng Tần Thiệu kịp thời chạy tới thành phố S diệt trừ nguy hại, nhưng bản thân hắn cũng bị một đám người lai lịch không rõ tập kích đánh đến trọng thương ở thành phố S.
Tần Thiệu trọng thương nên phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng suốt nửa năm, mà nam chủ cũng lợi dụng khoảng thời gian nửa năm này phản kích, đưa Tống thị lên đứng ngang tầm với Tần thị.
Sự kiện này trong tiểu thuyết trở thành một bước ngoặt lớn đối với những mâu thuẫn giữa nam chính và đại vai ác.
————Editor: Zittrasua————
“Trần thúc thúc.”
Trần Đức bị biểu tình đột ngột của tiểu cô nương này doạ sợ, sau đó lại nghe Tô Bối hỏi: "Lần này cha của cháu đến thành phố S có thể gặp nguy hiểm gì không ạ?”
Nghe vậy, Trần Đức biểu tình sửng sốt, có chút ngoài ý muốn.
“Yên tâm đi, không phải cháu đã nói rồi sao, tiên sinh rất lợi hại, hơn nữa bên người còn có vệ sĩ đi theo, sẽ không gặp nguy hiểm.” Trần Đức nói.
Những kẻ muốn động tay với Tần thị không ít, nhưng xuống tay thành công được với Tần thị thì có bao nhiêu?
Tô Bối nghe vậy, hơi rũ mắt, ngẫm nghĩ gì đó rồi lại nhìn về phía Trần Đức, nói: "Có thể phái thêm nhiều người bảo vệ cha được không ạ? Phái những người nào thật lợi hại!”
Một vinh đều vinh*, cứ cho rằng giữa họ và Tần Thiệu không tồn tại thứ gì được gọi là tình thân, nhưng Tô Bối cũng không hy vọng đối phương sẽ xảy ra chuyện gì.
(Một vinh đều vinh*: Ý giống như nói có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu :|.)
Lời của Tô Bối khiến cho Trần Đức cảm động, đồng thời cũng nhắc nhở Trần Đức: Sự kiện lần này của Công Ty Thiên Lam nếu như muốn giải quyết thì cũng không khó, chẳng qua mấu chốt chủ yếu nằm ở tên Tống Ngạn Thành kia.
Trần Đức đã từng tiếp xúc qua với người kia, ẩn dưới lớp vỏ hiền lành lại ôn nhuận như ngọc, lại là một kẻ lòng lang dạ thú……
————Editor: Zittrasua————
Hai ngày sau, Tần tiên sinh ở thành phố S gọi điện cho Trần Đức.
“Tiên sinh.”
"Đám người Tần Tam là do cậu sắp xếp đến sao?” Tần Thiệu ở trong điện thoại hỏi.
Tần Tam, Tần Ngũ là mấy người vệ sĩ của Tần Thiệu, thân phận cũng tương đối đặc thù, trừ phi ở dưới tình huống cực kỳ nguy hiểm, thì hầu như Tần Thiệu sẽ không dùng những người này.
“Đúng vậy, tiên sinh.”
Khi nói ra những lời này, trong đầu Trần Đức tự nhiên hiện lên nét mặt thập phần nghiêm túc và kiên trì của Tô Bối.
Khi đó, nét khẩn trương trên mặt Tô Bối không giống như là đang diễn.
"Chuyện là thế này, Tô Bối rất lo lắng cho sự an nguy của tiên sinh ngài ở thành phố S bên đó, nên tôi đành phải đưa thêm vài người đến chỗ tiên sinh, mà tôi cảm thấy cô bé kia lo lắng cũng không phải không có lý……”
Lần này nhắc đến Tô Bối, ngữ khí của Trần Đức đã bắt đầu có chút biến hóa.
Ngày hôm đó đến Cảnh Viên lấy văn kiện giúp tiên sinh, anh đã gặp Tô Bối, hiển nhiên cũng đã thấy qua Tô Tiểu Bảo.
Nói thật, khi nhìn hai chị em bọn họ sau khi được tắm rửa sạch sẽ, nội tâm Trần Đức cảm thấy kinh ngạc không khác gì với Phúc bá ngày hôm đó —— cứ coi như đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không đến mức chỉnh mặt giống như vậy chứ, hơn nữa nhìn qua cũng không có dấu vết giống như đã từng phẫu thuật thẩm mỹ.
Trần Đức trong điện thoại do dự định đem chuyện này nói với Tần Thiệu, lại nghe âm thanh Tần Thiệu vang lên ở đầu dây bên kia.
“Tô Bối?” thời điểm Tần Thiệu thốt ra hai từ này, ngữ khí có chút lạ lẫm.
“Đúng vậy.”
“……”
Trần Đức là người đã đi theo hắn mười mấy năm, là một trợ lý đáng tin cậy, sẽ không nói dối hắn, những chuyện không quan trọng cũng sẽ không nhiều lời.
Trần Đức hôm nay còn đặc biệt nhắc tới Tô Bối?
Hơn nữa, con nhóc kia còn lo lắng cho hắn?
Tần Thiệu cân nhắc cách dùng từ của Trần Đức, lộ vẻ mặt quái dị.
————Editor: Zittrasua————
Trần Đức đợi một hồi lâu vẫn không nghe thấy ông chủ trả lời, cũng không đoán được biểu tình của ông chủ mình giờ phút này ra sao, trong lòng có chút không yên.
“Đúng rồi, tiên sinh, còn có một việc……”
Tác giả: Xin lỗi, ngủ quên mất, lỡ trễ hẹn ~~ buổi tối còn có thêm một chương nữa, hẹn các vị 11 giờ ~
P/s: Mẹ của Tiểu Bảo Tiểu Bối, sau này sẽ viết tiếp (Ầy, những lời này tôi đã nói ở chương trước chưa nhỉ?)
Lời của editor Zịt: Lỡ edit rồi, nên edit luôn lời của tác giả, mặc dù có nhiều chỗ không liên quan lắm UwUb.