Editor: Zittrasua (Wattpad).

Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên hạ thấp xuống.

Trần Đức ở một bên muốn nói rồi lại thôi.

Đi theo Tần tiên sinh nhiều năm, những việc mà Trần Đức hoàn thành được chỉ có thể đánh giá là ổn, riêng có một việc hắn lại đặc biệt ưu tú——đó chính là quan sát sắc mặt Tần tiên sinh.

Tỷ như hiện tại, tiên sinh vẻ mặt bình tĩnh, trên thực tế tâm tình thế nhưng không tốt chút nào.

Trần Đức lại đánh ánh mắt về phía Tô Bối một cái, trong lòng thầm sốt ruột.

Tuy rằng này hai đứa nhỏ lai lịch bất minh, hơn nữa tìm tới nơi này nhận tình thân bừa bãi đúng là động cơ rất khả nghi, chẳng qua đối với cuộc chuyện trò với hai người khi nãy, cảm giác của Trần Đức đối với Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo không tệ.

Tiểu cô nương này có phải đầu óc thật sự có mấy cái hố hay không, hay là không có mắt quan sát, nếu cô có khả năng biết địa chỉ, thông tin về thân phận tiên sinh, chẳng lẽ lại không thể thuận tiện tìm hiểu dư luận đánh giá tiên sinh ở bên ngoài như thế nào ư?

Cái đám người dám cùng Tần Thiệu giở giọng oai phong như vậy, cỏ xanh trên mộ chắc đã cao hẳn hai mét.

Bất quá, nhìn vào đôi mắt của Tô Bối, không biết có phải ảo giác của Trần Đức hay không——hắn mơ hồ cảm thấy cặp mắt kia cùng Tần tiên sinh có chút giống nhau, không chỉ là đôi mắt, ngay cả ánh mắt đều rất giống.

Tựa hồ như nhau, đều là ánh mắt bình tĩnh, lại ẩn giấu sóng gió trùng trùng.

————Editor: Zittrasua————

Trận giằng co qua lại này cuối cùng cũng hạ màn, Tần Thiệu chỉ đành thu hồi tầm mắt trước.

"Mục đích của các ngươi là gì?” Tần Thiệu mở miệng hỏi.

“Tìm ngài.”

“Lý do?”

"Ngài là ba ba.”

Tần Thiệu: “……”

Hắn đột nhiên có vài phần nhung nhớ những đối thủ thương nghiệp đã từng an bài không ít gián điệp qua chỗ hắn, ít nhất còn có tí não để đối đáp. Không giống với hai tên nhóc trước mặt này.

Tần tiên sinh lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là vô pháp, thế nào là bất lực.

Nhìn sắc mặt Tần Thiệu thâm trầm, Tô Bối trong lòng cũng có chút chột dạ.

Trong tiểu thuyết chỉ nói Tô Mân cùng Tần Thiệu ngoài ý muốn phát sinh quan hệ đều là do nam chủ thiết kế, nhưng cũng không có nói rõ là thiết kế ra như thế nào, cho nên, Tần Thiệu rốt cuộc có biết hắn từng trải qua một đêm ngoài ý muốn như thế hay không, Tô Bối trong lòng cũng không nắm chắc.

Nhưng hắn chính là cha của bọn họ, điểm này chắc chắn không sai.

"Có khả năng chúng ta đột nhiên tìm tới, ngài sẽ cảm thấy có chút ngoài ý muốn cùng xa lạ, nhưng lời con nói đều là sự thật, ngài đích thực là ba ba của chúng con”, Tô Bối nhìn Tần Thiệu, ngữ khí chân thành lại tha thiết, khuôn mặt ngoan ngoãn mà nói: "Nếu không tin, ngài có thể đưa chúng con đi làm xét nghiệm ADN.”

Tần Thiệu nhàn nhạt liếc nhìn Tô Bối liếc, đối với việc đối phương muốn xét nghiệm ADN, không tỏ ý kiến.

Đúng lúc này, di động Tần Thiệu vang lên.

Nhìn thoáng qua thông báo hiển thị trên màn hình, Tần Thiệu giơ tay ý bảo Trần Đức mang hai đứa nhỏ ra ngoài, sau đó mới nhận điện thoại.

Cuốc điện thoại này Tần Thiệu nói chuyện tận hai mươi phút.

Thời điểm Trần Đức lại một lần nữa bị Tần Thiệu kêu vào, thấy Tần tiên sinh thả di động trong tay ra, sắc mặt như thường, hắn nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tiên sinh?”

"Chi nhánh Thiên Lam ngoại trừ Lưu Kim Kỳ phụ trách, còn có ai?”

"Chi nhánh công ty Thiên Lam sao?”, Trần Đức ngẫm lại một chút: “Trừ bỏ Lưu tổng, còn có hai vị Vương Tiến và Từ Cường cùng phụ trách, có phải bên kia xảy ra vấn đề gì hay không?”

"Vài kẻ không có mắt, tay lại quá dài.” Tần Thiệu đơn giản tự thuật một câu, không nhiều lời, phân phó Trần Đức lập tức chuẩn bị một chuyến chuẩn bị đi đến thành phố S.

Trần Đức đồng ý, đột nhiên nghĩ đến ngoài cửa còn hai cái tiểu hài tử chưa xử lí xong, bất đắc dĩ, lại ngoái đầu nhắc nhở một tiếng: “Tiên sinh, hai đứa nhỏ bên ngoài……”

“Trước đưa đi.”

"Vâng.”

————Editor: Zittrasua————

Cùng lúc đó, bên ngoài phòng khách.

Tô Tiểu Bảo dựa vào ven tường, trầm mặc trong chốc lát, vẫn nhịn không được oán giận một câu: “Không hiểu được chị vì cái gì cứ một mực tới tìm tới người kia.”

“Tìm hắn để nuôi chúng ta.” Tô Bối trả lời.

"Chỉ bởi vì chuyện này?”

“Bằng không thì?”

Tô Tiểu Bảo: “……”

Vốn dĩ Tô Tiểu Bảo cho rằng Tô Bối đột nhiên tâm huyết dâng trào, đi cả một quãng đường thật xa tới thành phố B tìm cha, là bởi vì nàng muốn có một người cha chân chính. Giống như những bạn học khác, có một người có thể thay bọn họ đi họp phụ huynh, có thể che chở cho bọn họ vào thời điểm cả hai phải chịu đựng sự khi dễ từ bên ngoài.

Trăm triệu lần lại không nghĩ tới, lý do của Tô Bối lại nông cạn như thế.

“Không có người kia chúng ta vẫn có thể cùng nhau sống thật tốt như trước kia, hơn nữa một tay tôi cũng đã đủ để nuôi sống chị.” Tô Tiểu Bảo không phục nói.

“Không giống nhau.”

Dù Tô Tiểu Bảo rất thông minh, hay dù cho Tô Bối thông qua bốn năm học tập tại dị thế kia kiến thức, hiểu biết của cô cũng tăng lên không ít, chẳng qua chỉ cần bọn họ vẫn trong độ tuổi vị thành niên, có rất nhiều chuyện bọn họ không thể tự mình quyết định.

Vô luận là kết cục trong phiên ngoại của tiểu thuyết, hay là đoạn kết cục diễn ra trong giấc mơ, Tô Bối đều không muốn nghĩ đến, cô không thể để cho Tô Tiểu Bảo rơi vào một tương lai như vậy được, cho nên, bất kể là chuyện gì xảy ra đi nữa cô cũng phải tìm đến Tần Thiệu cho bằng được.

Ít nhất, người này có năng lực cung cấp cho bọn họ một môi trường trưởng thành lành mạnh.

Tuy rằng, trong tiểu thuyết Tần Thiệu cuối cùng sẽ thất bại thảm hại trong lần một lần cạnh tranh với nam chủ, rơi vào kết cục táng gia bại sản, nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm sau.

Hiện tại Tần tiên sinh vẫn là kẻ có ưu thế, có thể đem vị thế của nam chủ đạp xuống, vẫn là một sự tồn tại tương đối trâu bò.

“Nhưng tôi cảm thấy Tần Thiệu hắn…… không phải loại người tốt lành gì.” Tô Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, trầm giọng đánh giá.

Tô Bối: “……”

Tần tiên sinh có phải là người tốt hay không thì vấn đề này, xác thực còn rất mơ hồ.

Trong tiểu thuyết, Tần Thiệu là đối thủ của nam chủ, xuyên suốt toàn văn đều trong vai đại vai ác, bị khắc hoạ thành một gã âm hiểm xảo trá, tàn nhẫn độc ác, máu lạnh vô tình.

Nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại, trừ bỏ việc đối phó cùng nam chủ, chiêu đãi với đối thủ bằng những thủ đoạn lợi hại ra, thì Tần Thiệu dường như vẫn chưa từng làm chuyện gì vi phạm pháp luật, như là giết người phóng hoả.

Đương nhiên, Tần Thiệu người này có một loại khí tức rất đáng sợ cũng là sự thật.

“Tô Tiểu Bảo, em phải nhớ cho kĩ, mặc kệ hắn có phải là người tốt hay không, hắn vẫn là ba ba của chúng ta.”

Dứt lời, Tô Bối lại nhỏ giọng mà nói thầm một câu: "Lại nói đến, hổ dữ cũng không ăn thịt con.”

……

Trần Đức từ phòng khách ra tới, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại của hai tỷ đệ hai này.

Hoá ra trong mắt hai đứa trẻ này, Tần tiên sinh không phải là người tốt?

Còn có, tiểu cô nương kia nữa, ngươi nói ra câu “Hổ dữ cũng không ăn thịt con” là nghiêm túc sao?

Theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua bên trong phòng khách, xác định Tần tiên sinh hẳn là sẽ không nghe được hai kẻ này đối với hắn đánh giá như thế nào, Trần Đức lúc này mới cố ý ho khan một tiếng, đi đến trước mặt hai chị em.

“Đợi lâu rồi.”

“Thúc thúc*, ba ba của tôi gọi điện xong chưa? Chúng ta hiện tại có thể đi vào sao?”

Thúc thúc*: Gọi người lớn hơn theo kiểu lễ phép ấy, bác, chú... này nọ.

Kêu ba ba đến thật thuận miệng.

Nếu không phải nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của hai người, Trần Đức thật sự sẽ tin Tô Bối hiện tại đang rất ngoan ngoãn chờ ba ba.

“Tần tiên sinh hiện tại có một ít chuyện quan trọng cần xử lý, còn các ngươi”, nhìn hai đứa nhỏ đáng thương ở trước mặt, Trần Đức thở dài nói: "Hai đứa đi theo ta.”

————Editor: Zittrasua————

Trần Đức mang theo Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đến biệt thự Cảnh Viên của Tần Thiệu.

Sở dĩ đem hai người đưa tới nơi này, không phải bởi vì thừa nhận thân phận của bọn họ, mà là bởi vì bên này có người trông coi, còn có cả phương tiện theo dõi.

Quản gia của biệt thự họ Chu tên Phúc.

Thấy Trần Đức đưa hai đứa nhỏ về đây, Phúc bá* thập phần ngoài ý muốn.

Phúc bá*: Bác Phúc.

“Tiểu Trần, hai đứa nhỏ này là?”

“Đồn công an liên hệ tiên sinh lãnh về, công ty bên kia có chút chuyện quan trọng cần tiên sinh xử lý, nên tiên sinh đành phải đến đó một chuyến, bác cứ an bài một gian phòng cho hai đứa nhỏ tạm thời ở lại trước đã, tình huống cụ thể bác có thể chờ đến thời điểm tiên sinh trở về, rồi tự mình hỏi ngài ấy.” Trần Đức nói.

Cùng Phúc bá giải thích vài câu, Trần Đức lại nhìn về phía hai người Tô Bối, nói: “Trong khoảng thời gian này hai đứa trước cứ tạm thời ở lại chỗ này đi, đây là Phúc bá, là quản gia của nơi này, có vấn đề gì các ngươi có thể tìm bác ấy, ngoài ra, ở trong nhà cũng không được chạy loạn, phải nghe Phúc bá……”

"Vâng”, Tô Bối gật gật đầu, lại lôi kéo Tô Tiểu Bảo hướng Phúc bá đồng thanh: “Phúc bá khoẻ ạ.”

Trần Đức ở một bên nhắc nhở thì thầm thêm một vài chuyện gì đó, trong lúc nhất thời, Phúc bá cũng lấy không biết nên dùng thái độ gì đối đãi với bọn nhỏ, chẳng qua, khi đối mặt với hai đứa nhỏ ngọt ngào chào hỏi mình, Phúc bá vẫn cười đáp lại.

Thấy hai Tô Bối hai được đưa người lên lầu, Trần Đức ngẫm, cuối cùng vẫn nhắc nhở nhiều hơn một câu: “Hai đứa nhỏ này trước mắt thì thân phận vẫn chưa rõ, làm phiền Phúc bá bỏ chút thời gian ra trông chừng kĩ lưỡng một chút, có chuyện gì khác thường cứ liên hệ tôi bất cứ lúc nào.”

Nghe vậy, Phúc bá trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, nhưng cũng chỉ gật gật đầu: "Đã biết.”

"Vậy tôi xin phép.”

Lúc Trần Đức chuẩn bị rời đi, Tô Bối từ trên lầu chạy xuống đuổi theo.

“Cái này cho ngài." Tô Bối đem hai miếng giấy được gói lại cẩn thận đưa cho Trần Đức, hai tờ giấy rõ là xé ra từ sách bài tập.

Trần Đức nghi hoặc: “Đây là cái gì?”

"Đây là tóc của Tô Tiểu Bảo và tôi, ngoài ra ở đây còn có vài mẩu móng tay chúng tôi vừa mới cắt, tôi đều gói ở trong đây, các ngài có thể cầm đi làm xét nghiệm ADN”, nghĩ lại, Tô Bối còn bổ sung thêm: “Nếu giám định còn cần phải lấy máu, chúng tôi cũng có thể đi theo ngài lấy máu xét nghiệm.”

Nghe được lời Tô Bối nói, mí mắt Trần Đức hơi giật: Đứa nhóc này, ngươi lấy tự tin từ đâu ra mà đảm bảo, kết quả giám định đưa ra xác thực sẽ giống như lời ngươi nói?

“Tần thị có bác sĩ tư nhân, nếu có yêu cầu thu thập mẫu, sẽ có người chuyên môn lại đây lấy.” Trần Đức nói, bất quá vẫn tiếp nhận lấy gói đồ nhỏ từ trong tay Tô Bối.

————Editor: Zittrasua————

Sau khi rời khỏi Cảnh Viên, Trần Đức tức tốc trở lại Tần thị, giúp Tần tiên sinh chuẩn bị cho chuyến đi đến thành phố S thật tốt.

"Vào.” Nghe được tiếng gõ cửa, Tần Thiệu ném ra một chữ.

“Tiên sinh, chuyến đi đã an bài thỏa đáng hết thảy. Mặt khác”, ngừng một chút, Trần Đức lại nói: “Hai đứa nhỏ kia cũng đã ổn thoả.”

"Ừ.” Tần Thiệu nhàn nhạt lên tiếng, hiển nhiên không quá quan tâm.

Chẳng qua, Trần Đức vẫn muốn bản thân tận chức tận trách* hoàn thành cho xong mà báo báo: “Người tạm thời an trí ở Cảnh Viên.”

*Kiểu như làm gì thì làm đến cùng, làm cho xong chức trách, nhiệm vụ ấy.

Nghe vậy, Tần Thiệu tựa hồ nhíu mày, nghĩ đến hai đứa nhóc dơ bẩn hề hề kia, đáy mắt hiện lên tia không vui.

Thấy thế, thần sắc Trần Đức lộ ra vẻ khẩn trương: “Tiên sinh, có phải tôi an bài vẫn chưa thoả đáng hay không, tôi sẽ……”

“Trước cứ thả ở đó đi.” Tần Thiệu nói, “Phái người cẩn thận điều tra, mặt khác bố trí theo dõi 24 giờ.”

“Tiên sinh, ngài ám chỉ……” Nghe những lời này, dường như tiên sinh cũng không quá tin tưởng hai đứa nhỏ đó?

"Cậu thật sự cảm thấy việc tôi tạo ra hai đứa nhỏ kia là có khả năng?” Tần Thiệu có chút buồn cười hỏi ngược lại.

Trần Đức trầm mặc.

——nói vậy cũng đúng, nếu thực sự có con, chẳng nhẽ ngay cả bản thân tiên sinh cũng không biết?

Cây to đón gió*, số lượng người nhìn chằm chằm vào Tần thị, ở sau lưng giở trò cũng không ít.

Cây to đón gió*: Ý bảo Tần thị phát triển càng lớn, càng nhiều người muốn nhắm vào Tần thị.

Cái gì mà gián điệp thương mại, phụ nữ, đàn ông, Trần Đức xử lý qua rất nhiều, thậm chí ba năm trước đây còn có người giả mạo thành họ hàng thân thích, lão phu nhân từ nhà mẹ đẻ, ý đồ muốn trục lợi từ Tần thị.

Nhưng lần này, đưa hai đứa nhỏ đến giả mạo thành cốt nhục thân sinh của Tần tiên sinh, Trần Đức vẫn là lần đầu trông thấy.

Tính tình của Tần tiên sinh có thể nói là rất lãnh đạm, hơn nữa mấy năm nay quá bận rộn chuyện của công ty, bên người chưa bao giờ xuất hiện phụ nữ.

Thật ra nói thật cũng không phải là quá khoa trương, nếu không phải Tần thị bên này áp tin tức xuống, những thông tin về về “Tần tiên sinh X lãnh đạm”, “Tần tiên sinh không được ( =))) )” sẽ được tung tin ngập trời.

Chuyện này cũng không tính là bí mật gì.

Ngay cả phụ nữ còn không có, làm thế nào mà lòi ra mấy đứa con?

Người sau lưng rốt cuộc là kẻ nào ngay cả bài trí người cũng không ổn thoả, hay là không biết dùng não?

“Kỹ thuật diễn thật ra cũng không tồi.” Tần Thiệu lúc này đột nhiên mở miệng, tùy ý đánh giá một câu.

Lời này là cho Tô Bối: Vừa rồi tại thời điểm cùng đứa bé kia đối mặt, tuy rằng không đến mức tin tưởng những gì Tô Bối nói, nhưng thái độ của hắn chính xác trong nháy mắt đã buông lỏng.

Ngẫm lại cứ cảm thấy buồn cười.

Phái cái hai đứa nhỏ tới, cho rằng hắn sẽ mềm lòng sao?

"Thứ ở trong tay là gì?” Tần Thiệu thoáng nhìn gói nhỏ trong tay Trần Đức hỏi.

“Tiên sinh, ý ngài nói là cái này? Đây là tóc của hai đứa nhỏ kia, ngoài ra còn có móng tay.”

Nhớ lại lời nói của Tô Bối lúc đưa thứ này cho mình, Trần Đức suy xét một chút, cẩn thận nhìn về phía Tần Thiệu dò hỏi: “Tiên sinh, ngài xem coi có phải nên thử xét nghiệm ADN của ngài và chúng một chút?”

“……”, Tần Thiệu nâng mí mắt: “Bao lâu có thể cho ra kết quả?”

"Sau khi lấy mẫu, nhanh nhất là mấy tiếng sau là có thể lấy kết quả.”

“Làm đi.”

————Editor: Zittrasua————

Vốn dĩ chuyện của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo sự tạm thời xem như đã hạ màn, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh vẻ mặt của Tô Bối biểu tình rất chắc chắn đem thứ này đưa cho hắn, Trần Đức tự nhiên cảm thấy hình như có cọng dây thần kinh nào đó sai sai, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi hỏi một câu: “Tiên sinh có nghĩ tới, nếu, tôi nói là nếu thôi nhé, nếu hai đứa nhỏ kia thật sự có tồn tại quan hệ huyết thống với tiên sinh thì tính sao?”

Nếu hai đứa nhóc thật sự là con của Tần tiên sinh.

Ở nơi thương trường sấm rền gió cuốn, bỗng nhiên bên người Tần tiên sinh nhiều thêm hai đứa nhỏ.

Trần Đức: ……

Cảnh tượng khốc liệt như vậy, hắn quả thực không dám tưởng tượng.

Tần Thiệu thế nhưng không có động não suy nghĩ nhiều như Trần Đức, nghe Trần Đức nói, Tần tiên sinh vẻ mặt chẳng sao cả liếc mắt nói.

"Thì cứ như vậy, chứ tính sao?”

Chẳng qua cũng chỉ mọc từ đâu ra hai đứa nhỏ mà thôi, vậy thì thế nào?

Tần gia không thiếu tiền, Tần Thiệu hắn càng không thiếu tiền, nếu pháp luật quy định hắn phải nuôi dưỡng hai đứa nhỏ, vậy hắn chỉ cần ném chút tiền bồi dưỡng.

Nuôi đến khi thành niên liền ném văng ra. (Sau này nghiệp quật xỉu =)))) ).

Chỉ là, trong tiềm thức của Tần Thiệu, không có khả năng xảy ra loại chuyện này.

Lùi lại cả vạn bước, kể cả khi hắn thực sự có con, cũng không phải là loại phẩm chất thế này.

————Editor: Zittrasua————

“Trước tiên xem thử cái này”, trực tiếp nhảy vọt qua đề tài “con nhỏ”, Tần Thiệu bảo Trần Đức cầm lấy một phần tài liệu trên bàn.

Lấy tài liệu ra, Trần Đức nhìn kỹ một lượt, biểu tình trở nên âm trầm.

“Lại là Tống thị?” Trần Đức nhíu mày nói.

Chủ tịch Tống thị Tống Ngạn Thành bởi vì nguyên nhân nào đó mà cùng Tần tiên sinh bất hòa không phải là chuyện gì bí mật, Tống thị trong tối ngoài sáng cùng Tần thị đối đầu, càng không phải chuyện gì mới mẻ. Chỉ là, gần đây một số tác động từ Tống thị có phải hơi nhiều hay không?

Đầu tiên là xuống tay với chi nhánh công ty Thiên Lam, lần này còn "hoàn hảo” hơn nữa, trực tiếp duỗi tay động đến tổng bộ Tần thị.

Đây chính là đào góc tường của Tần thị đi?

“Lá gan càng lúc càng lớn.” Tần Thiệu sắc mặt bình tĩnh đánh giá một câu.

Mười mấy năm trước, Tống Ngạn Thành chuyển đổi tài nguyên của Tế Hoa thành của hắn để thành lập Tống thị, bởi vì lười đi so đo với hai vị kia, hắn cái gì cũng không thèm nói, chuyện đó cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Mấy năm nay Tống thị dưới mí mắt hắn gây sức ép, Tần tiên sinh cũng chỉ cho là một tên hề nhảy nhót mà thôi, không để vào mắt.

Thế nhưng không nghĩ tới, người kia lại đem sự dung nhẫn* của hắn thành bàn đạp để làm càn.

Dung nhẫn*: Dung túng + kiên nhẫn/ nhẫn nại.

“Tống Ngạn Thành hiện tại ở thành phố S?” Tần Thiệu nâng mi hỏi.

"Đúng vậy, một vòng phía trước liền ở bên kia.” Trần Đức trả lời nói, đây cũng là hắn vừa mới được đến tin tức. Vì làm Tần thị thiệt hại Thiên Lam chi nhánh công ty này cánh tay, Tống chủ tịch đích xác hao tổn tâm huyết.

“Vừa đúng lúc, đi dạy dỗ hắn một chút.”

……

“Đúng rồi, tối nay tiên sinh có về Cảnh Viên bên không?”

Tần tiên sinh nhíu chặt mày: “Không về.”

————Editor: Zittrasua————

Tác giả: 【 Tiểu kịch trường 】

10 ngày trước ~

Tần tiên sinh: Đây là con của ta? Phẩm chất quá kém.

10 ngày sau ~

Tần tiên sinh: Đây là con của ta đấy! Thật thơm [?]!

————Editor: Zittrasua————

Lời của tác giả:

P/s: Ba ba và nguyên nam chủ có ân oán không nhỏ, nguồn gốc cũng không tầm thường, việc này từ từ nói sau.

Phi thường cảm tạ các đại gia đã ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Lời của editor Zịt: Tớ cũng sẽ cố gắng (~ ̄▽ ̄)~ ★*:.☆*.

Hẹn mọi người mấy ngày nữa gặp lại, lên profile nhà Zịt đọc phần lưu ý để hiểu thêm chi tiết nhe, tớ cũng chỉ có cách này thôi nên mong mọi người thông cảm o(∩_∩)o

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play