"Mặc kệ mẹ có tin hay không, đây là sự thật, mẹ nghĩ rằng con thật sự có thể lấy nhiều tiền như vậy từ trong công ty ư, mẹ cho rằng bà nội có thể dung túng con tham ô à?" Mặt mày Tô Nghênh Hạ bình tĩnh lạnh giọng nói.

"Cha, cha cảm thấy nếu như con lấy hơn một triệu từ trong công ty, bà nội sẽ không tra ra sao?" Tô Nghênh Hạ nhìn về phía Tô Quốc Diệu, nói tiếp.

Tô Quốc Diệu biết rõ bà cụ Tô là loại

người nào. Chi tiêu trong công ty bà đều tự mình nhìn, một chút tham nhỏ dù bà ấy có phát hiện cũng sẽ không nói thêm cái gì, nhưng số tiền hơn một triệu, bà ấy tuyệt đối không có khả năng dễ dàng thai

thú.

Hơn nữa, Tô Nghênh Hạ chỉ mới lên làm người phụ trách không bao lâu, có thể lấy ra hơn một triệu, đúng là không quá thực tế lắm.

"Cái này.." Tô Quốc Diệu ấp úng, nói không nên lời.

Tô Nghênh Hạ nhìn thoáng qua Hàn Tam

Loading... Thiên, nói: "Nếu không có anh ấy, mẹ dựa vào cái gì có thể lái được Audi. Nếu không phải anh ấy, lấy đâu ra hai trăm nghìn cho cậu mượn, hai người thật sự nghĩ rằng đó là công lao của con ư?"

Tưởng Lam ngẩn ngơ không nói lời nào, giống như bị người bóp chặt lấy cổ.

Xe thì thôi đi, bà vì giành mặt mũi cho Tưởng Phong Quang mượn hai trăm nghìn, vậy mà cũng là của Hàn Tam

Thiên!

"Cậu... cậu có tiền như vậy à?" Tưởng Lâm không tin hỏi Hàn Tam Thiên.

| Hàn Tam Thiên hoàn toàn mặc kệ Tưởng Lam nhìn anh như thế nào, anh cũng chưa bao giờ để ý đến việc này, nhìn Tô Nghênh Hạ nói: "Em có đồng ý chuyển đến nhà mới với anh không?"

Tuy Tô Nghênh Hạ chưa thấy nhà mới là dạng gì, nhưng cô không chút do dự gật đầu nói: "Đồng ý, anh đi đâu em đi đó, anh nhịn nhiều năm như vậy trong nhà này, cũng đã đủ rồi."

Hàn Tam Thiên cười cười, nói với Tưởng Lam: "Hai người chịu sang ở, con không

cản, nếu không muốn, thì con cũng không miễn cưỡng."

Bầu không khí trong nhà đông cứng, Tô Nghênh Hạ kéo Hàn Tam Thiên đi ra ngoài.

Tưởng Lam thẫn thờ ngồi ở trêи sô pha không nói được một câu, bà có thể không phân rõ phải trái, có thể lăn lộn khóc om sòm, nhưng cắn người miệng mềm bắt người ngắn tay, bà còn có tư cách gì cây ngay không sợ chết đứng? Cả hai trăm nghìn, Hàn Tam Thiên nói cho mượn là cho mượn, mặc kệ tiền này là từ đâu ra, suy cho cùng quả thật là Hàn Tam Thiên

| bỏ tiền túi.

"Quốc Diệu, ông tin không?" Tưởng Lam hỏi Tô Quốc Diệu.

Tuy Tô Quốc Diệu cảm thấy rất khó tin, nhưng Tô Nghênh Hạ có thể lấy được nhiều tiền như vậy từ trong công ty, nghĩ lại cũng thật sự không quá thực tế.

"Tôi không biết, có điều Nghênh Hạ quả thật không khả năng lấy nhiều tiền như thế từ trong công ty." Tô Quốc Diệu nói.

"Hơn một triệu, cũng chẳng nhiều mấy mà?" Tưởng Lam cũng tự cảm thấy câu

đó không quá thực tế, vẻ mặt ngượng ngùng.

"Bây giờ bà cũng hay đấy nhỉ, hơn một triệu cũng không tính là nhiều? Bà có biết nếu tiền này thật sự lấy từ trong công ty ra, mẹ mà biết thì Nghênh Hạ sẽ có kết quả gì không?" Tô Quốc Diệu tức giận lắc đầu, thật sự vô cùng bất đắc dĩ.

"Vậy ông nói xem, cậu ta mua nhà, sẽ là cái dạng gì?" Tưởng Lam đột nhiên nổi lên hứng thú.

Tô Quốc Diệu cảm thấy không biết để mặt vào đâu, mới này còn kêu Hàn Tam Thiên

cút đi, giờ lại nghĩ đến nhà Hàn Tam Thiên

mua.

"Tưởng Lam ơi Tưởng Lam, da mặt bà thật sự là dày quá đấy, không phải bà nói chướng mắt nhà cậu ta mua hả?" Tô Quốc Diệu nói.

Tưởng Lam trừng mắt liếc Tô Quốc Diệu một cái, nói một cách đương nhiên: "Cậu ta ở nhà chúng ta suốt ba năm, lại còn không cho phép bà đây hưởng phúc?"

"Cậu ta có hưởng phúc ở trong nhà này à?" Tuy Tô Quốc Diệu chẳng có tý thiện cảm nào với Hàn Tam Thiên, nhưng

không đến mức vô liêm sỉ như Tưởng Lam, vì cái mặt này, ông tình nguyện ở căn nhà rách của mình.

Đương nhiên, nếu để cho Tô Quốc Diệu biết Hàn Tam Thiên mua nhà ở khu biệt thự núi Vân Đỉnh, còn là biệt thự trêи sườn núi, có lẽ ông cũng sẽ không biết xấu hổ.

Dù sao mặt mũi được xem như là cái gì, ở biệt thự trêи sườn núi mới là thật sự có mặt mũi.

"Sao cậu ta có thể có tiền như vậy? Khi kết hôn, đều là một mình ba cậu ta ôm hết

| mọi việc, nhà cậu ta ngay cả một bà con

cũng chưa ai đến. Lại nói, thân phận của cậu ta còn rất thần bí." Trong đầu Tưởng Lam không biết lại bắt đầu suy nghĩ cái gì.

Tô Quốc Diệu thở dài, nói: "Bà đừng mơ mộng hão huyền nữa, nếu cậu ta thật sự là cậu ấm nhà ai, thì có thể bấm bụng chịu đựng suốt ba năm ở nhà họ Tô sao? Ba năm qua, đừng nói bà, bà con khác của nhà họ Tô thôi đã chẳng thiếu khinh bỉ cậu ta, Tô Hải Siêu còn từng đánh cậu ta đó, bà thấy cậu ấm nhà ai có tính tính tốt như vậy hả?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play