Hàn Tam Thiên và Trương Thiên Tâm cùng nhau ăn cơm xong. Lo lắng đám người Dương Hưng tiến hành trả thủ Trương Thiên Tâm sau khi anh rời đi nên chỉ có thể dẫn theo Trương Thiên Tâm đến bệnh viện. Lại sắp xếp cho Trương Linh Hoa một cái phòng bệnh VIP, còn thuê một điều dưỡng chăm sóc.
Trương Linh Hoa vô cùng biết ơn việc làm mà Hàn Tam Thiên làm cho bà, trong phòng bệnh VIP có chỗ cho Trương Thiên Tâm nghỉ ngơi, như vậy bà có thể hoàn toàn yên tâm chữa thương.
Làm xong tất cả mọi thứ, Hàn Tam Thiên
| trở về nhà.
Tuy đã sớm đoán được Tương Lam sẽ không chịu để yên, nhưng về đến nhà Tưởng Lam lại kêu anh cút đi cũng làm Hàn Tam Thiên không ngờ tới.
Tô Nghênh Hạ che trước mặt Hàn Tam Thiên, mặc kệ Tương Lam khóc lóc om sòm như nào, hỏi Hàn Tam Thiên: "Tam Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hàn Tam Thiên kể từng chuyện từng chuyện đã xảy ra vào hôm nay cho Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ nghe xong tức đến mức sùi bọt mép, cô không ngờ Tưởng Lam vậy mà lại không nói lý lẽ như thế. Tông vào người khác không muốn gánh vác trách nhiệm, chửi người ta ăn vạ, còn khiến Hàn Tam Thiên bối nồi.
"Mẹ, chuyện này có thể trách Hàn Tam Thiên à? Mẹ trở nên không nói lý lẽ từ bao giờ vậy?" Tô Nghênh Hạ tức giận nói Tưởng Lam.
Tưởng Lam đặt ʍôиɠ ngồi xuống đất, bắt đầu gào khóc, đây là đòn sát thủ của bà, không nói lý lẽ được, chỉ có thể khóc lóc
om som.
"Tô Quốc Diệu, sao số của tôi nó khổ vậy, ông không có tiền đồ, giờ con gái có tiền đồ, thế mà khuỷu tay còn vẹo ra bên ngoài, đời trước tôi làm cái gì ác thế này." Tưởng Lam đầy mặt nước mắt nước mũi, biểu diễn còn thật thảm thương.
Nếu là trước đây, Hàn Tam Thiên sẽ không so đo, miễn cho Tô Nghênh Hạ khó xử, nhưng chuyện hôm nay, một bước Hàn Tam Thiên cũng sẽ không nhường.
"Mẹ, mẹ có biết tình huống nhà bà ấy như thế nào không. Bà ấy có đứa con trai, bị
bệnh down bẩm sinh, mẹ có biết sau khi bà ấy bị thương, con trai không ai chăm sóc, bị hàng xóm ném đá đập là cảm giác gì không?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.
"Liên quan gì đến tôi, bà ta có con trai bị down mới có thể đến ăn vạ sao. Cậu thật sự cho rằng mình là người tốt hả?" Tưởng Lam nói.
Câu đó ngay cả Tô Nghênh Hạ cũng không nghe nổi nữa, quát lớn: "Mẹ, tại sao mẹ có thể nói như vậy, cha nhìn điện thoại di động là sự thật, là chính cha không cẩn thận."
| Tưởng Lam khóc lớn tiếng hơn, muốn
chết muốn sống, còn gào thét muốn nhảy
lâu.
Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ: "Chuyện của bản thân anh thì có thể chiều theo mẹ. Nhưng chuyện này, tuyệt đối không được."
Tô Nghênh Hạ không có trách cứ Hàn Tam Thiên, mà là hỏi: "Bây giờ bà ấy thế nào rồi, còn con trai bà ấy đâu?"
"Anh đưa con trai bà ấy đến bệnh viện, đổi cho bà ấy phòng bệnh VIP, giờ không
sao rồi."
Tưởng Lam nghe thấy mấy từ phòng bệnh VIP, lập tức từ trêи mặt đất nhảy cẫng lên, quát: "Hàn Tam Thiên, cậu thế mà lại sắp xếp phòng bệnh VIP cho bà ta, cậu cho rằng mình là ai, thần tài hả? Tiền nhà họ Tô của tôi là để cho cậu sử dụng rải lòng tốt à?"
"Mẹ, con không đụng đến một đồng tiền nào của mẹ, thì liên quan gì tới mẹ?" Hàn Tam Thiên lạnh mặt nói.
"Ha ha, đúng là cánh cứng rồi mà, mua được một căn nhà rách nát, đã hoàn toàn
không coi tôi vào đâu, cậu được đấy Hàn Tam Thiên, bà đây không ngờ cậu lại có lá gan lớn đến vậy đấy." Tưởng Lam quay đầu nhìn Tô Nghênh Hạ, lạnh lùng nói: "Ly hôn với nó, không thì cô đừng có nhận người mẹ tôi đây."
Mặt mày Tô Nghênh Hạ xanh mét, Tưởng Lam ngang ngược không phân rẽ phải trái kể cả cô cũng không chịu nổi.
| Điều kiện cuộc sống trong nhà tốt lên, không phải bởi vì cô lên làm người phụ trách dự án, mà là Hàn Tam Thiên lấy tiền riêng của mình ra, hai chiếc xe, còn cho Tưởng Phong Quang mượn hai trăm
nghìn, đều là tiền của Hàn Tam Thiên.
"Mẹ, con sẽ không ly hôn với anh ấy, nếu mẹ còn không phân rẽ phải trái như vậy, cùng lắm thì con chuyển ra ngoài ở." Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Lam thở hổn hển, tức giận chỉ vào Hàn Tam Thiên chửi xối xả: "Đều tại thằng khốn nhà mày, rót bùa mê thuốc lá gì cho con gái tao, mày cút ra ngoài cho bà, cút xéo khỏi nhà họ Tô. Tạo không bao giờ muốn nhìn thấy mày nữa, mày đừng có trông cậy dựa vào nhà họ Tô của tao mà sống."
"Mẹ, xe là Hàn Tam Thiên mua, hai trăm nghìn của cậu cũng là tiền của Hàn Tam Thiên, mẹ dựa vào cái gì đuổi anh ấy đi." Tô Nghênh Hạ rốt cuộc không nhịn nổi, thốt ra.
Chuyện này cô đã nhìn trong lòng rất lâu, không nhổ ra rất khó chịu, cô không thể tiếp tục nhìn Hàn Tam Thiên bị Tưởng Lam khinh thường.
Tưởng Lam sửng sốt, mà ngay cả Tô Quốc Diệu cũng lộ vẻ khó tin.
"Con vì giúp thằng đó nói chuyện, mà giờ
ngay cả mẹ cũng phải lừa?" Tưởng Lam nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT