Lời nói của Tô Quốc Diệu giống như một chậu nước lạnh xối xuống đỉnh đầu Tưởng Lam, lạnh thấu tim.
Hình ảnh Hàn Tam Thiên là một cậu ấm của nhà đó vừa hiện lên trong đầu, trực tiếp bị vô tình phá hủy.
"Hơn nữa, bà nghĩ lại mà xem, nếu cậu ta rất có tiền, sao có thể mới mua nhà cũ và hai chiếc xe đã vét sạch cậu ta." Tô Quốc Diệu tiếp tục nói.
Vẻ mặt Tưởng Lam đã dịu đi lại trở nên đầy lạnh lẽo, dường như Hàn Tam Thiên có tiền, bà có thể là vẻ mặt ôn hòa, nếu
| Hàn Tam Thiên là tên quỷ nghèo, thái độ của bà vẫn sẽ giống như thường ngày.
"Đã không có tiền, còn dám hỗn láo với tôi, cậu tính cái thứ gì vậy." Tưởng Lam lạnh giọng nói.
Tô Quốc Diệu chỉ có thể thở dài trước sự thay đổi sắc mặt của Tưởng Lam. Nhớ ngày xưa nếu ông không họ Tô, có lẽ Tưởng Lam cũng không gả cho ông. Ông là người hiểu hơn ai hết sự hám giàu của Tưởng Lam, người phụ nữ này, từ đó đến giờ chỉ biết tiền không biết người.
"Bà vẫn nên thu bớt tính tình lại chút đi,
nói như thế nào thì xe tôi chạy bây giờ cũng là cậu ta mua, hơn nữa bà còn ngồi đấy." Tô Quốc Diệu nhắc nhở nói.
Tưởng Lam trừng Tô Quốc Diệu với ánh mắt hung ác, nói: "Khi nào thì ông cũng có tư cách dạy đời tôi? Cậu ta ăn uống ở nhà chúng ta ba năm, chẳng ra đồng cắc nào, mua chiếc xe cho bà đây là điều hiển nhiên."
Tô Quốc Diệu thở dài, thật sự không biết nói cái gì mới tốt.
"Ông còn không mau mau đi tìm nhà đi, thật sự muốn mất mặt ở trước mặt Đường
Thành Nghiệp hả?" Tưởng Lam quát lớn.
Nghĩ đến chuyện đó, Tô Quốc Diệu cũng đau đầu và càng oán hận Hàn Tam Thiên hơn. Nếu không phải cậu ta khoác lác, thì đã chẳng tiêu tiền lãng phí.
"Bà nói xem, nếu lúc trước Nghênh Hạ gả cho Đường Long, có phải là tốt rồi không?" Tô Quốc Diệu nói.
"Ông nói chẳng phải là nói thừa sao? Cái tên ăn hại như Hàn Tam Thiên, sao có thể so với Đường Long, tôi nghe nói bây giờ Đường Long là nhân viên quản lý cấp cao của công ty lớn, lương một năm hơn triệu
đấy. Còn không phải trách ông bố đã chết kia của ông, nếu không phải ông ấy, nhà chúng ta sẽ sống thảm như vậy hả?" Tưởng Lam nói đến chuyện này thì tức giận. Nhớ ngày xưa hai nhà Tô Đường có quan hệ vô cùng tốt, hơn nữa Đường Long cũng thích Tô Nghênh Hạ. Nhưng ông cụ Tô ra lệnh một tiếng đã hủy bỏ đoạn nhân duyên này, thế này mới khiến Đường Thành Nghiệp âm thầm ghi hận. Bây giờ nếu không lây ra được nhà, bị Đường Thành Nghiệp coi thành trò cười thì cả đời đừng nghĩ ngẩng đầu trước mặt ông ta.
Rời khỏi nhà, Tô Nghênh Hạ kéo Hàn Tam
Thiên đến bệnh viện. Chuyện này nếu là Tô Quốc Diệu gây ra, cô là con gái, đi xem cũng là chuyện đương nhiên.
Ở trong phòng bệnh, Tô Nghênh Hạ nhìn thấy hai người Trương Linh Hoa và Trương Thiên Tâm, khi đứa bé ngây thơ cười gọi cô là chị, khóe mắt Tô Nghênh Hạ rơm rớm.
"Di Trương, chuyện lần này là lỗi của cha cháu, cháu thay ba xin lỗi dì, hy vọng dì có thể tha thứ cho ông ấy." Tô Nghênh Hạ
nói.
Trương Linh Hoa lắc đầu, nhìn thoáng
qua Hàn Tam Thiên, nói: "Chồng cháu là một người tốt, cậu ấy thanh toán toàn bộ tiền thuốc men. Còn đổi cho cô phòng bệnh tốt như này rồi mời người chăm sóc hai mẹ con cô, làm sao cô còn có thể trách mọi người chứ."
"Di Trương, đây là hai chuyện khác nhau, lỗi của cha cháu và việc làm của anh ấy không thể vơ đũa cả nắm được." Tô Nghênh Hạ nói.
"Chị ơi, anh là một người tốt, hai người có em trai không ạ?" Trương Thiên Tâm đứng bên cạnh Tô Nghênh Hạ bỗng bất ngờ hỏi một câu.
| Cái gọi là lời nói của trẻ thơ, mặc dù Trương Thiên Tâm nói không có ý gì, nhưng câu đó lại làm Tô Nghênh Hạ mặt đỏ tại hồng. Cô và Hàn Tam Thiên ngay cả tay còn chưa chính thức nắm qua, lấy đâu ra em trai gì đó.
Hàn Tam Thiên lại là dáng vẻ không biết xấu hổ chẳng ngượng ngùng, nói với Trương Thiên Tâm: "Còn chưa có em trai, có điều chắc là nhanh thôi."
Tô Nghênh Hạ len lén quay đầu trừng mắt liếc Hàn Tam Thiên.
"Chờ hai người có em trai, em sẽ giống như anh, bảo vệ em ấy." Trương Thiên Tâm giơ nắm tay nói. Tuy rằng đầu óc của cậu không bằng bạn cùng lứa tuổi, nhưng có một trái tim như gương sáng càng hiểu được biết cảm ơn. Hàn Tam Thiên bảo vệ cậu, cậu biết mình cần phải làm sao để đền đáp Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên kinh ngạc liếc nhìn Trương Thiên Tâm một cái, lập tức hỏi Trương Linh Hoa: "Không ngờ suy nghĩ của Thiên Tâm rất rõ ràng."
Trương Linh Hoa gật đầu, giải thích: "Thằng bé so với bạn cùng lứa tuổi thì trí thông minh đúng là thấp hơn rất nhiều. Trước đây cũng không biết trò chuyện, có điều hai năm gần đây, mỗi ngày dì đều lấy cho thằng bé một ít chuyện cổ tích, kể một số chuyện, dần dần thằng bé cũng học được một vài đạo lý."
Hàn Tam Thiên gật đầu, Trương Linh Hoa vừa phải gánh vác chi phí trong nhà, còn phải dạy vỡ lòng cho Trương Thiên Tâm, hèn chi cuộc sống khó khăn như vậy. Bởi vì bà ấy hoàn toàn không thể rút ra được nhiều thời gian hơn để đi kiếm tiền.
"Chờ dì khỏe lên, cháu sẽ sắp xếp một công việc cho dì, đổi một hoàn cảnh sống cho Thiên Tâm, chỗ xóm trong thành phố kia rất phức tạp. Sau khi dì đi làm Trương Thiên Tâm sẽ bị người ta bắt nạt." Hàn Tam Thiên nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT