Ứng Doãn Thừa ở nhà tới tận tết Nguyên Tiêu.

Từ sau tối hôm đó giãi bày với Giang Tư Ánh thì cô không còn nhận lời mời của Mục Vân ghé thăm nhà cậu nữa. Giờ cơm tối, Mục Vân bảo hình như gần đây Tư Ánh trở nên khách sáo rồi, hỏi Ứng Doãn Thừa có phải cãi nhau với con bé không. Ứng Doãn Thừa không trả lời trực tiếp nên Mục Vân lại hỏi:

– Hảo Hảo, con thành thật nói cho mẹ biết, con không còn suy nghĩ quay lại với Tư Ánh nữa sao?

Ứng Doãn Thừa dừng đũa, nghiêm túc nhìn Mục Vân rồi nói:

– Mẹ, chuyện của con và Tư Ánh đã kết thúc từ lâu lắm rồi, mẹ đừng xem tụi con như hồi còn chơi trò gia đình lúc nhỏ nữa đi.

Mục Vân không phải là không ngờ tới chuyện này, cũng không phải là không thể chấp nhận, nhưng mà thấy tiếc nuối quá:

– Chuyện của tụi con mẹ muốn lo cũng chẳng lo được, thấy con quả quyết như thế, có phải đã vừa ý cô gái nào ở Tây Bắc rồi không?

Ứng Doãn Thừa còn đang đắn đo xem nên trả lời một câu hỏi nửa đúng nửa sai này như thế này, cậu chỉ cần đổi hai từ và dùng giọng điệu trần thuật lặp lại lần nữa là có thể cho Mục Vân đáp án rồi. Bữa cơm hôm nay chỉ có ba người nhà cậu, Ứng Tu Nghiêm thì giữ im lặng suốt buổi, có lẽ đây là thời cơ tốt để bộc bạch.

Cậu vẫn chưa kịp ra quyết định thì Ứng Tu Nghiêm đã đặt bát cái “kịch” rồi đứng dậy bỏ đi, rõ ràng là ông đang nổi giận, lúc đứng dậy ghế còn ma sát mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Mục Vân chau mày ngay nhưng cũng nhịn không nói gì, đợi đến khi Ứng Tu Nghiêm lên lầu đóng sầm cửa phòng sách thì bà mới than thở với Ứng Doãn Thừa:

– Ba con gần đây càng ngày càng khó ở, nếu không phải giờ đang là khoảng thời gian đặc biệt thì mẹ đã chửi ổng một trận rồi.

Mục Vân quy tính khí nóng nảy bất thường của chồng cho việc ông nội Ứng qua đời. Hồi đầu bận xử lý hậu sự nên không để ý, khi cuộc sống quay về quỹ đạo bình thường rồi, mọi người mới dần cảm nhận rõ ông Ứng không còn ở đây nữa. Lúc trước vào cuối tuần Ứng Tu Nghiêm luôn đi thăm cha mình, bây giờ cuối tuần phải sắp xếp lại, mọi người đều thấy trống rỗng. Mục Vân cảm thán:

– Đợi đến khi con đi Mỹ mẹ và ba con đến cuối tuần sẽ lại càng thêm rảnh rỗi, con thì hay rồi, trước khi đi cũng không chịu yên phận ở nhà với ba mẹ.

Ứng Doãn Thừa biết chẳng qua Mục Vân chỉ cảm thán nhất thời thôi, còn chưa tính cuối tuần Ứng Tu Nghiêm cũng bề bộn công việc, thật ra Mục Vân cũng có thể tìm được nhiều chuyện khác để lấp đầy khoảng thời gian đó. Chỉ là ông nội không còn, trong nhà như thiếu mất cái gì đó nên mọi người vẫn chưa quen. Ứng Doãn Thừa dỗ ngọt bà:

– Khi nào ba mẹ rảnh thì có thể bay tới Cali mà, bay chuyến đêm ngủ một giấc là tới nơi rồi.

Thế mà Ứng Doãn Thừa lại thật sự tưởng tượng ra một tràng: khi đó chắc Lý Quyết cũng đang ở Mỹ, cậu vẫn chưa có cơ hội hỏi anh về tiến độ xin đi trao đổi, nhưng cậu tin Lý Quyết chắc chắn sẽ được chọn. nếu như cuối tuần Ứng Tu Nghiêm và Mục Vân tới Mỹ thì cậu và Lý Quyết có thể dẫn bọn họ đến đường cao tốc số 1 (*), trước lúc đó chắc cậu đã tìm được cơ hội thích hợp để giãi bày cho ba mẹ biết về chuyện giữa mình với Lý Quyết rồi. Bốn người cùng nhau đi du lịch, tất cả đều là người cậu yêu thương, cùng nhau đến nơi thánh địa.

(*) đường cao tốc số 1 (State Route 1) nằm ở California

Trước khi ngủ cậu gọi video cho Lý Quyết, Lý Quyết trong màn hình để mái đầu hơi ướt, mặc chiếc áo thun tay ngắn màu trắng, chắc là mới vừa tắm xong. Bọn họ tán gẫu một vài chuyện không mấy quan trọng nhưng chẳng ai chịu mở miệng thốt lời “nhớ nhung”. Tuy chỉ chia sẻ những điều lông gà vỏ tỏi về cuộc sống dạo gần đây của mình nhưng cũng khôn khéo tham gia vào đời sống thường nhật của đối phương, như đã làm bạn đời với nhau từ rất lâu rồi vậy.

Tối nào họ cũng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng Lý Quyết sẽ chỉnh camera quay trực tiếp mình hái mặt trăng trong Mario cho Ứng Doãn Thừa xem, anh vừa chơi game mà còn vừa có dư tâm trí để thảo luận với Ứng Doãn Thừa về một bài luận văn nào đó trong tập san mới phát hành. Tuy hồi nghỉ hè cậu có từng làm đề tài với Lý Quyết nhưng phương hướng nghiên cứu của anh lại không chung đường với thứ mà cậu chuẩn bị học. Cái luận văn mà Lý Quyết bảo thật ra là thuộc lĩnh vực của Ứng Doãn Thừa, cậu biết chắc anh đã cố ý bỏ công sức ra mới đi đọc nó.

Ứng Doãn Thừa muốn cho Lý Quyết một bất ngờ cho nên cũng không báo cho anh biết thời gian mình về Tây Bắc. Hai hôm sau khi cậu về tới nhà thì Lý Quyết đang ngồi trên sô pha, cầm tablet đọc tài liệu dự án. Cậu lấy chìa khóa mở cửa là nhìn thấy Lý Quyết nhìn cậu đau đáu, sững như trời trồng.

Cậu những tưởng Lý Quyết thấy hồi hộp vì lâu quá không gặp cậu, đang định ghẹo anh thì Lý Quyết đã đứng dậy chau mày lại gần, nghiêm túc nói với cậu:

– Tối nay anh chỉ mua phần cơm cho một người thôi.

Ứng Doãn Thừa rất thích nghe Lý Quyết kể về những thứ củi gạo dầu muối như vậy, thích hơn cả khi Lý Quyết nói những lời đường mật. Cậu nghĩ “Lý Quyết quả là Lý Quyết”, không nói “Anh rất nhớ em” hay là “Thấy em về anh rất vui”, mà lại cau mày than thở chỉ chuẩn bị phần ăn cho một người, nếu hai người cùng ăn cơm thì gay to.

Đầu tiên là Ứng Doãn Thừa đi tắm, phơi khăn lông xong cậu thì ra ngoài bếp, muốn kiểm tra xem Lý Quyết có nói thật không. Trên bàn ăn trống trơn, Ứng Doãn Thừa bèn mở tủ lạnh, mở ra cũng chẳng thấy phần ăn một người đâu, nhưng nhìn thấy hai hàng coca được xếp ngay ngắn.

Cậu cứ đứng đực ra ở đó, đứng tới khi tủ lạnh phát ra âm thanh báo hiệu “tích tích”. Tủ lạnh toang cánh liên tục phả ra hơi lạnh nhưng toàn thân cậu lại đang nóng rẫy cả lên, Lý Quyết ở ngoài phòng khách nghe thấy tiếng báo hiệu bèn gọi cậu:

– Ứng Doãn Thừa?

Cậu không lấy coca, đóng cửa tủ lại xong thì đi tay không ra phòng khách, Lý Quyết vẫn đang ngồi trên sô pha xem laptop. Gần đây mắt anh phải hoạt động quá nhiều, cho nên anh đeo một cặp kính chống ánh sáng xanh. Ứng Doãn Thừa cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập rộn lên liên hồi, hóa ra con người thật sự có thể nghe được nhịp tim của chính bản thân mình.

Ứng Doãn Thừa đi liên tục không dừng lại, Lý Quyết nghe thấy tiếng bước chân của cậu rồi ngẩng đầu lên nhìn thì Ứng Doãn Thừa đã đi tới trước sô pha leo lên ngồi trên người anh rồi. Lý Quyết chưa chuẩn bị gì cả, chỉ kịp đặt laptop sang bên cạnh mà thôi. Ứng Doãn Thừa ưỡn thẳng lưng, tầm mắt hạ xuống nhìn Lý Quyết, cậu tháo mắt kính của anh ra đặng trở tay đặt lên bàn trà phía sau.

Ứng Doãn Thừa bị dục vọng sinh lý thuần túy kìm kẹp. Cậu muốn được Lý Quyết chiếm hữu, cho nên dùng tất cả mọi thứ của mình để dung nạp Lý Quyết. Đối với dục vọng của Lý Quyết, cậu không cần dùng bất kì tình cảm hay ý thức gì để báo trước, chỉ cần dùng phương thức tiếp xúc thân mật giữa cơ thể với cơ thể là đủ rồi. Khi nhìn thấy hai hàng coca kia là cậu đã biết mình xong đời rồi, coca không thể khiến nhịp tim cậu rộn ràng, nhưng chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng Lý Quyết một mình đi siêu thị bỏ từng lon coca vào xe đẩy là cậu đã kích động muốn cúi đầu hôn Lý Quyết thật sâu.

Và quả thật cậu đã làm như vậy.

Ứng Doãn Thừa hôn đến là thô bạo, suýt nữa là Lý Quyết hoài nghi Ứng Doãn Thừa có ý định gì khác. Lần này sự chủ định và nhiệt tình của Ứng Doãn Thừa bạo dạn hơn những lần trước rất nhiều. Mãi mới được lúc để thở, Lý Quyết dùng giọng hết hơi đánh giá hành vi của Ứng Doãn Thừa là “tuyên dâm ban ngày”.

Ứng Doãn Thừa lại hôn cằm anh, như có hôn thế nào cũng chẳng đủ vậy. Lý Quyết đã cứng từ lâu rồi, mà gan Ứng Doãn Thừa to bằng trời, cậu dùng thân dưới cọ xát vào nơi đang căng phồng của anh, rõ ràng là cậu đang cầm trịch nhưng lại giống như cậu đang nghênh đón Lý Quyết vậy. Cậu nói:

– Ngàn vàng khó mua được niềm vui của em.

Mà khoảnh khắc này thật sự đáng giá ngàn vàng.

Cuối cùng đành phải ra ngoài ăn cơm tối, mấy hôm nay nhiệt độ bắt đầu tăng lên, Ứng Doãn Thừa đề xuất đi dạo một lúc rồi hẵng về nhà. Hai người cứ đi rồi đi, hai bàn tay cũng tự nhiên nắm lấy nhau. Con đường này rất đông người qua lại, đèn đường cũng làm việc rất có trách nhiệm. Bình thường ở nơi công cộng bọn họ ít khi có cử chỉ thân mật như thế này, nhưng không hiểu sao nắm tay nhau đi bộ cũng không cảm thấy khó thích ứng.

Giữa đường gặp được đồng nghiệp của Lý Quyết ở viện nghiên cứu, người kia cũng có quen Ứng Doãn Thừa, anh ta kinh ngạc gọi “Ây” một tiếng. Đúng lúc chỗ này đèn đường hơi tối, Ứng Doãn Thừa nghe thế định rút tay ra nhưng Lý Quyết đã ghìm lại không chịu thả, người đồng nghiệp kia nói tiếp:

– Đây chẳng phải là cái cậu hồi hè đến chỗ chúng ta…

– Ứng Doãn Thừa – Lý Quyết đáp.

Thật ra hai người không chắc anh ta có chú ý thấy hai người đang nắm tay không, dù anh ta có hiếu kỳ thì cũng rất kiềm chế, không đặt quá nhiều câu hỏi, sau khi chào hỏi Ứng Doãn Thừa xong thì bắt đầu chúc mừng Lý Quyết chuyện đi Bắc Kinh.

Đợi anh ta đi khỏi, hai người đi tiếp một đoạn nữa, Ứng Doãn Thừa mới hỏi Lý Quyết:

– Chuyện đi Bắc Kinh đã có quyết định chưa?

Tuy Ứng Doãn Thừa cũng có ước mơ dẫn cả nhà đi du lịch ở đường cao tốc số Một, nhưng cũng đã chuẩn bị tâm lý Lý Quyết sẽ đi Bắc Kinh. Cậu thật sự ủng hộ Lý Quyết hết mình, cũng không cần Lý Quyết phải vì cậu mà từ bỏ cái gì đó, điều duy nhất khiến cậu để tâm là cậu hy vọng Lý Quyết sẽ chính miệng nói với mình sự lựa chọn của anh chứ không phải để cậu nghe từ một người nào khác.

Lý Quyết lắc đầu:

– Mọi người không biết anh đã nộp đơn xin đi trao đổi, bây giờ kết quả tuyển người vẫn chưa có, anh cũng không tiện kể cho họ nghe.

– Khoảng thời gian này chọn đi Bắc Kinh có phải sẽ tốt hơn không? – Ứng Doãn Thừa hỏi – Em đã nói rồi, anh không cần phải đi Mỹ vì em, em có thể…

– Ứng Doãn Thừa – Lý Quyết ngắt lời cậu – Tại sao lúc nãy lại muốn rút tay ra?

Lý do của Ứng Doãn Thừa chỉ đơn giản là không muốn Lý Quyết phải chịu dị nghị, lúc trước khi nghe Du Dương nói về chuyện của Lý Quyết, có lẽ chính Du Dương cũng không ý thức được một chút ác ý và bất mãn nhen nhóm trong giọng điệu của cậu ta. Đương nhiên là Ứng Doãn Thừa chỉ thiếu điều công bố cho cả thế giới biết mối quan hệ giữa cậu và Lý Quyết mà thôi, nhưng cậu không muốn đổi lấy bằng những lời bình luận mà Lý Quyết sẽ phải chịu đựng. Ứng Doãn Thừa biết viện nghiên cứu không chỉ là một cơ quan nghiên cứu thuần túy, nếu vấn đề xu hướng tính dục mà không được xử lý ổn thỏa thì có lẽ sẽ chặt đứt đường sự nghiệp của anh.

Ứng Doãn Thừa không nói nên lời, Lý Quyết cũng không tiếp tục đợi đáp án của cậu, anh nói:

– Nếu em sẵn lòng thì anh không sợ gì cả.

Sau khi về nhà Ứng Doãn Thừa quay lại ban công của mình mở máy tính lên xử lý vài chuyện của phòng thí nghiệm. Lần này quay về thì Đồ Nhã Hân đã đi rồi, chỗ trống đó lại gia tăng thêm áp lực cho cậu. Buổi sáng đi máy bay bay về, sau khi về nhà lại chơi trò chơi tốn sức với Lý Quyết, làm việc chưa được bao lâu đã thấy buồn ngủ, vì thế nên cậu cứ ngủ gà ngủ gật trên bàn.

Bình thường khi cậu làm việc thì Lý Quyết sẽ không làm phiền. Lý Quyết ra ban công cũng chỉ để xử lý mấy loại hoa mới mua về. Lý Quyết thấy ngón tay Ứng Doãn Thừa đặt trên bàn phím, đầu thì lắc qua lắc lại, còn định chụp lại cảnh tượng khôi hài này. Nhưng camera điện thoại vừa nhắm chuẩn thì biên độ lắc lư của Ứng Doãn Thừa ngày càng lớn hơn, Lý Quyết lập tức phóng tới dùng tay đỡ lấy đầu cậu.

Sau ghế của Ứng Doãn Thừa là một chậu xương rồng lớn, mấy ngày nay cậu không có ở đây nên Lý Quyết đã dời chỗ cho nó, hôm nay quên mất phải dời lại chỗ cũ. Bàn tay Lý Quyết chia tách chậu xương rồng và gò má Ứng Doãn Thừa. Cậu như bị giật mình, đầu lại đè xuống bàn tay anh, lần nay thì gai xương rồng thật sự đã đâm vào mu bàn tay anh rồi.

Mắt Ứng Doãn Thừa nhập nhèm, mơ màng nhìn anh:

– Hôm nay có muốn đi ngủ sớm không anh?

Lý Quyết cố gắng kiềm chế hơi thở, chắc là vết thương không quá sâu nhưng cảm giác đau rất rõ rệt, anh cần chút thời gian kiểm tra xem gai có đâm vào trong mu bàn tay hay không. Anh đành phải xử lý Ứng Doãn Thừa trước:

– Em đi ngủ trước đi, anh tắm xong rồi ra.

Lúc Ứng Doãn Thừa thiếu ngủ thì nghe lời lắm, cũng chẳng nhớ mới nãy lúc mình đang làm việc rõ ràng đã nghe thấy tiếng nước Lý Quyết tắm rồi, cậu đứng dậy gật gù đi về phòng ngủ.

Lý Quyết tìm hộp y tế, mở đèn pin điện thoại kiểm tra cẩn thận, cũng may cây xương rồng lớn nên không có gai vụn đâm vào trong, nhưng vẫn có đôm đốm máu. Anh tự sát trùng cho mình, đợi đến khi mùi cồn bay đi bớt anh mới vào phòng ngủ.

Ứng Doãn Thừa không tắt đèn, chỉ nhắm mắt nằm trên giường, Lý Quyết nằm bên còn lại, mu bàn tay trái vẫn hơi đau. Vào lúc này thì Ứng Doãn Thừa nói:

– Lý Quyết, chúng ta ra nước ngoài kết hôn đi, sau đó nhận nuôi một đứa bé.

Lý Quyết không dám chắc có phải Ứng Doãn Thừa đang nói mớ không, anh vươn tay ra sờ công tắc tắt đèn đi. Trong bóng tối cả hai đều không nhìn rõ biểu cảm của nhau, anh cũng nói giống như chẳng có gánh nặng gì:

– Được thôi.

Lý Quyết nghĩ, cứ xem như cả hai đều đang nằm mơ đi, trong mơ không cần phải đắn đo về tính hướng, không cần phải lo lắng anh đang trong thời kỳ bảo mật mà tha hồ đi nước ngoài kết hôn, trong mơ cũng không có Lý Tiến Minh và Chu Tịnh và ti tỉ vấn đề không cách nào giải quyết, trong mơ Ứng Doãn Thừa muốn gì thì Lý Quyết cũng ưng thuận.

Ngày hôm sau đi làm, giờ cơm trưa Lý Quyết tình cờ gặp được cô y tá trong phòng y tế, cô chợt thấy vết thương trên mu bàn tay anh nên đã kéo anh tới phòng y tế để xử lý. Biết anh bị cây xương rồng đâm nên cô trách cứ anh không cẩn thận, Lý Quyết không kìm lòng được bèn giải thích “Do cậu nhóc ở nhà không cẩn thận”.

Lúc nói câu này anh còn nở nụ cười dung túng bất đắc dĩ, cứ như bị cây xương rồng đâm là một chuyện rất sung sướng vậy. Tim cô y tá hẫng mất một nhịp, không dám nhìn anh, chỉ biết cúi đầu kiểm tra kĩ vết thương xem có gai vụn nào để lại không.

Gần sáu giờ thì điện thoại trong văn phòng Từ Tấn Dương vang lên, cuộc gọi kéo dài tận bảy phút, mới đầu là phó thị trưởng, nhưng không lâu sau thì đã chuyển sang người khác. tuy biết người kia không nhìn thấy mình nhưng Từ Tấn Dương vẫn ngồi thẳng lưng theo bản năng. Tốc độ nói của người kia không nhanh, hắn nghe một hồi thậm chí còn cảm thấy mình đang toát mồ hôi. ngôn tình hay

Đã lâu rồi Từ Tấn Dương chưa trải nghiệm cảm giác “gây khó dễ”, nhưng sau khi cúp điện thoại, hắn nhìn danh bạ điện thoại do dự mười lăm phút đồng hồ cũng không thể gọi đi được. Trong cái cảm giác “gây khó dễ” lại còn lẫn theo chút không đành lòng, tuy thân là người ngoài cuộc nhưng từ lâu hắn đã cảnh báo cho người trong cuộc biết đây “đũa mốc chòi mâm son”.

Thật ra hắn là người bội phục Lý Quyết, được bao nhiêu người có can đảm tham gia một trận đánh nắm chắc phần thua đâu? Đa số mọi người khi nhận được cảnh báo nguy hiểm thì đã quay người bỏ chạy rồi, nhưng Lý Quyết lại nằng nặc đòi xả thân cùng quân tử.

Trên đường về nhà thì Lý Quyết nhận được cuộc gọi đó, hôm nay Ứng Doãn Thừa từ phòng thí nghiệm sang đón anh, hai người đã bàn bạc xong sẽ cùng nhau đi xem phim. Ở đầu bên kia điện thoại Từ Tấn Dương nói với anh:

– Chiều mai cậu nhính ra chút thời gian đến phòng họp, anh sẽ thông báo trước cho cậu thời gian. Không, cậu để trống cả buổi chiều luôn đi, anh gọi thì cậu lập tức tới ngay.

Lý Quyết không hỏi nhiều, tuy trực giác anh cho biết mệnh lệnh này của Từ Tấn Dương khá kỳ lạ nhưng anh vẫn đồng ý. Khi nghe điện thoại anh nghiêng mắt nhìn Ứng Doãn Thừa đang lái xe, ánh chiều tà cuối cùng của ngày hôm nay rọi vào xe qua cửa kính khiến Lý Quyết nhất thời không mở nổi mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play