Nửa tháng sau khi dự án Cung Trăng kết thúc, Lý Quyết nộp đơn xin rút khỏi viện nghiên cứu.
Chuyện này không hề đường đột hay hiếm thấy chút nào, áp lực của một dự án lớn kéo dài liên tục hai năm rưỡi người ngoài không thể nào tưởng tượng ra được, tổ dự án còn có bác sĩ tâm lý có chuyên môn đi theo để trò chuyện và viết đánh giá định kỳ. Nhiều người sau một dự án lớn đã chạm đến giới hạn sinh lý và tâm lý rồi, nhưng không có ai nghĩ Lý Quyết lại đến bước đường này cả.
Đồng Nghị biểu hiện lòng tán thưởng với Lý Quyết rất rõ rệt, mà năng lực anh thể hiện trong dự án cũng khiến tất cả mọi người khâm phục. Bất kì ai tham gia dự án này cũng tin rằng Lý Quyết là kiểu người có tương lai rộng mở, sau này sẽ trở thành một giáo sư viện hàn lâm đầu tóc bạc phơ nhưng trí óc vẫn minh mẫn ngồi ở hiện trường vỗ tay hoan hô.
Nhưng Lý Quyết muốn rời khỏi Bắc Kinh. Dự án kết thúc rồi, không còn ở trong bầu không khí căng thẳng đó nữa, nhưng không có một đêm anh ngon giấc. Giây phút chuyến bay đến Bắc Kinh hạ cánh, dường như anh đã tiến vào một trạng thái chuẩn bị chiến đấu, vì không muốn phụ lòng tin của Đồng Nghị nên không có một giây nào anh thả lỏng bản thân cả, lúc nào anh cũng kiểu người hiểu rõ bản thân. Nhưng bây giờ cục diện hoành tráng ấy đã kết thúc, cuối cùng anh cũng có thời gian riêng để đau buồn về mối quan hệ mình đã đánh mất kia.
Anh cũng “thỏa thích” thả mình vào trong nỗi đau đến muộn và vô dụng đó, mặc sức nhớ đến mối tình đã trôi đi rất xa rồi.
Sau lần đầu tiên lãnh đạo từ chối đơn từ chức, Lý Quyết đã đến gặp bác sĩ tâm lý mà họ sắp xếp cho anh, nhưng anh không thể nào hoàn toàn gửi gắm tâm sự vào bác sĩ được. Về tâm sự phức tạp nhất của anh, anh không cách nào hé môi nửa lời cho thế giới bên ngoài biết. Sau đó bác sĩ kê cho anh vài loại thuốc hỗ trợ giấc ngủ, nhưng tối ngủ được thì ban ngày lại càng thấy khó chịu hơn, vì thế anh cũng không dùng thuốc nữa. Anh mua rất nhiều coca đặt trong tủ lạnh nhưng chưa bao giờ uống.
Lý Quyết liên tục nằm mơ một giấc chiêm bao.
Trong mơ Ứng Doãn Thừa gọi điện cho anh, anh có thể nhìn thấy Ứng Doãn Thừa ở đầu bên kia điện thoại, cứ như đang xem một bộ phim do anh và Ứng Doãn Thừa thủ vai chính vậy. Ứng Doãn Thừa rất điềm tĩnh, vẻ ngoài vẫn hệt như hồi hai mươi mấy tuổi đầu, thậm chí Lý Quyết còn nhớ cái áo sơ mi mà cậu mặc từng được treo ở vị trí nào trong tủ quần áo trước kia. Ứng Doãn Thừa kể cậu đã cử hành hôn lễ vào khi nào, ở đâu, cô dâu anh cũng từng gặp rồi… Thật ra Lý Quyết chỉ nghe rõ tới đây thôi, về sau tín hiệu chập chờn quá, anh chỉ nghe được câu đực câu cái.
Thật ra Ứng Doãn Thừa đã uống rất nhiều rượu mới dám gọi cuộc điện thoại này. Cậu còn nói rất nhiều nữa, cậu bảo rằng kết hôn chỉ là hình thức thôi, cô dâu thích phụ nữ, lúc trước từng tham gia tang lễ của ông nội, chắc là anh không có ấn tượng đâu. Gia đình hai bên cũng xem như là thỏa mãn nhu cầu, ba mẹ em dung túng cho em nhiều năm thế rồi, năm ngoái mẹ em còn làm phẫu thuật, nên ba đã nói với em chuyện này, em không thể không đồng ý. Em không thể lừa gạt người con gái thật lòng thích em được, mà cũng không cách nào ở bên một người đàn ông khác. Anh luôn nói em không phải là người đồng tính, có lẽ là anh nói đúng rồi. Thỉnh thoảng nhớ đến anh, thú thật em cũng không còn mấy đau buồn nữa.
Em chỉ không thể yêu người khác được nữa thôi.
Hình như Ứng Doãn Thừa không còn ăn cà chua lần nào nữa, bất kì món ăn nào có mùi vị này đều khiến cậu nhớ tới vào một đêm mùa đông năm nào đó, có người đã vì cậu mà “giết” một chậu cà chua bi.
Trong giọng nói và sóng điện thoại ngắt quãng, Lý Quyết cứ nghĩ tới cái khách sạn tổ chức hôn lễ kia chắc là cũng sang trọng lắm, lúc trước Ứng Doãn Thừa từng nhắc với anh rất nhiều lần, vị đầu bếp người Pháp làm đồ ngọt ở đó được xếp hạng nhất trong ngành này. Lý Quyết nghĩ chắc Ứng Doãn Thừa sẽ thấy rất vui, nên cuối cùng đã nói “Chúc mừng” với cậu. Bọn họ rõ ràng đang nói chuyện điện thoại nhưng anh có thể nhìn thấy mặt Ứng Doãn Thừa, đôi mắt ngây thơ ngập tràn tình yêu đó vẫn đang nhìn anh chăm chú giống như trước đây.
Có lúc Lý Quyết không phân biệt được đây là thật hay mơ.
Anh tìm thử số điện thoại của khách sạn đó gọi tới hỏi xem có phải gần đây đã từng tổ chức một hôn lễ hay không, thái độ của nhân viên trực tổng đài rất hòa nhã, nhưng cô nói với anh rằng việc đặt tiệc là thuộc quyền riêng tư của khách hàng nên không thể tiết lộ được.
Lý Quyết lại gửi đơn từ chức một lần nữa nhưng trên bộ cũng không phê duyệt, dự án anh từng tham gia quá trọng đại, chỉ riêng việc xử lý vấn đề bảo mật thôi đã phiền rồi, nhưng nhờ có bác sĩ tâm lý kiến nghị nên phía trên cũng tôn trọng lựa chọn của anh. Kết quả là anh được điều tới một cơ quan nghiên cứu ở thành phố tuyến hai.
Ngành nghiên cứu khoa học ở đó không phải hàng đầu, nơi nổi tiếng nhất là đài thiên văn, thực tế thì nó chẳng liên quan gì tới lĩnh vực nghiên cứu của anh cả. Khi mới nhậm chức cấp trên đã tìm anh trò chuyện, thấy lý lịch của anh đã thẳng thắn bảo rằng anh đến nơi này chỉ là lãng phí mà thôi. Ngẫm nghĩ một hồi lại bổ sung thêm, ở đây không có đề tài lớn, nhưng đã từng thám trắc các tiểu hành tinh, không biết anh có hứng thú hay không.
Sau khi Lý Quyết tới đây, các nữ đồng nghiệp dù đã kết hôn hay chưa kết hôn đều rất mừng rỡ, mọi người âm thầm quan sát dăm ba bữa rồi lại lần lượt nhụt chí: Đến cả Tưởng Nhược Vân xinh đẹp nhất bộ phận nhân sự đến bắt chuyện với Lý Quyết thì anh cũng biểu hiện rất xa cách, thậm chí là lạnh nhạt. Có người liên hệ với người trong ngành để nghe ngóng, sang hôm sau kể lại với những người khác rằng, thật kỳ lạ, bọn họ hình như gặp anh sai thời điểm mất rồi, nghe nói ở Tây Bắc Lý Quyết không như thế này.
Chu Nhã Manh làm chung văn phòng với Lý Quyết là một cô gái tốt nghiệp thạc sĩ mới nhậm chức, gia cảnh của cô khá ưu tú, không có tham vọng gì với nghiên cứu khoa học, chỉ muốn tìm một công việc an nhàn mà thôi. Cô được nghe đồng nghiệp “tám” về đời tư của Lý Quyết, từ quán quân cuộc thi Vật lý ở cấp ba cho đến khi dự án Chín Tầng Mây vừa kết thúc, tuy cô không hợp với nghiên cứu khoa học nhưng trước giờ đều sùng bái những người có ý chí phấn đấu, cộng thêm cả cái tính “mê trai”, cho nên khi mọi người lần lượt rút lui thì cô vẫn còn hiếu kỳ và ngưỡng mộ Lý Quyết. Tháng thứ hai Lý Quyết đến đây, cuối cùng cô cũng có cơ hội tham gia một bữa tiệc cùng với anh.
Bữa tiệc này được đặt tại một nhà hàng món Tứ Xuyên, lãnh đạo ngồi ở vị trí đầu bàn gọi rượu xong thì Lý Quyết khẽ bảo với phục vụ cho anh thêm một lon coca.
Chu Nhã Manh ngồi ngay bên cạnh Lý Quyết, chốc lát sau nhân viên phục vụ mang coca lên, trên lon nhôm còn bốc hơi lạnh, nhưng Lý Quyết không hề mở ra.
Trước giờ Chu Nhã Manh rất tự tin về tài ăn cay của mình, nhưng tối nay sơ ý cắn phải hạt tiêu, trong cốc của cô chỉ có trà nóng mà phục vụ mới châm thêm, cô đang cuống quýt nên đã vơ lấy lon coca bên cạnh mở ra tu một ngụm.
Uống xong rồi mới nhớ ra lon coca này là của Lý Quyết.
Mặt cô tức thì đỏ gay, nhất thời chưa phản ứng kịp đã kéo lấy tay áo Lý Quyết, anh đang bị người ta mời rượu, sau khi ngồi xuống anh quay đầu nhìn cô với biểu cảm nghi vấn.
Chu Nhã Manh căng thẳng nhìn vào mắt anh, quên đặt lon coca trong tay xuống. Bốn mắt nhìn nhau nhưng Lý Quyết không hề có biểu cảm lạnh lùng, có lẽ cũng do anh uống rượu nên sắc mặt có dịu dàng hơn bình thường. Chu Nhã Manh thấy hoảng loạn quá, vị tiêu cay hình như vẫn chưa bớt, cô chưa kịp mở lời giải thích lại giơ coca lên tu một ngụm nữa, lúc này Lý Quyết thế mà lại mỉm cười với cô.
Nụ cười ấy khiến trái tim Chu Nhã Manh rạo rực.
Chu Nhã Manh nhớ rất sâu đậm, nụ cười dịu dàng như thế, thậm chí cô còn cảm nhận được tình yêu ở nó nữa.
Tối đó về nhà, cô gào la om sòm đánh thức bạn cùng phòng đang ngủ, cô lấy coca mua ở siêu thị dưới lầu ra uống cho bạn cùng phòng xem, hỏi người kia dáng vẻ cô uống coca có phải đáng yêu lắm không. Bạn cùng phòng liền trợn mắt nhìn cô.
Vì thế cô bèn kể cho bạn nghe về nụ cười ngắn ngủi ấy, khi Chu Nhã Manh miêu tả cô còn thêm vào vô số những từ hình dung, miêu tả cực kỳ chi tiết, bạn cô ngáp ngắn ngáp dài, hỏi trước kia Lý Quyết có từng nói chuyện với cô chưa? Có từng cười với cô chưa? Giữa hai người có từng tiếp xúc thân mật nào chưa? Chu Nhã Manh lắc đầu nguầy nguậy, bạn cô lại dụi mắt, nhìn chằm chặp vào mặt cô, bổ sung một câu:
– Với lại này Chu Nhã Manh, cậu soi gương chưa? Hôm nay cậu chỉ kẻ một bên mắt thôi đấy.
Chu Nhã Manh đặt lon coca xuống bàn, nét mặt tỏ ra hụt hẫng.
Bạn cô nhéo mặt cô:
– Thôi được rồi, đừng có ảo tưởng nữa, biết điểm dừng để tránh sau này tổn thương. Chưa đọc tiểu thuyết ngôn tình nói à, anh ta không phải đang cười với cậu đâu – Bạn cô đổi sang giọng điệu sến sẩm để trêu – Ánh mắt anh ta nhìn qua cậu để nhớ về người khác, người mà có dáng vẻ thật sự rất đẹp khi uống coca kia kìa.
Chu Nhã Manh mất ngủ, cô cứ nghĩ tới nụ cười đó là lại ngưỡng mộ cái người “uống coca rất đẹp” kia.
Nhưng Ứng Doãn Thừa có sở thích uống coca thật ra đã lâu lắm rồi không còn uống nữa. Cậu đã đến Hồng Kông lần nữa, là sau khi ông ngoại mất. Trong di chúc ông đã để lại căn biệt thự ở đường Severn cho cậu, vì ông luôn nhớ nơi đó đã từng là công viên vui chơi tuổi thơ của cậu. Cậu đến Hồng Kông gặp luật sư, cái đêm tới nơi vì mệt quá nên đã chợp mắt trên đường từ sân bay về nhà, khi tỉnh dậy đã tới Trung Hoàn rồi.
Trong hầm không có nhiều xe nên tài xế lái rất mau, chẳng bao lâu sau đã chở cậu ra khỏi đường hầm rồi.
Cậu quay đầu lại theo bản năng, nhìn lối ra của đường hầm dần dần nhỏ lại trong tầm mắt, tài xế rất nhạy cảm nên đã giảm tốc, dùng tiếng phổ thông không được rõ ràng lắm hỏi cậu có chuyện gì không.
Xe chạy tới đường Lower Albert thì cậu mới đáp lại một câu:
– Lúc trước không nghĩ đường hầm lại ngắn như thế.
Dường như cũng có rất nhiều chuyện khác mà cậu vốn nghĩ có thể kéo dài hơn.
Mùa hè năm nay, thời sự đã đưa rất nhiều tin cảnh báo nhiệt độ cao, thành phố này xưa nay đã nổi tiếng với cái tên “lò lửa” rồi. Giờ nghỉ trưa, Chu Nhã Manh mệt mỏi oán than:
– Năm nào cũng nói là nhiệt độ cao kỉ lục, em thấy năm nào cũng là năm nóng nhất một trăm năm mới có một lần!
Chu Nhã Manh đã quen tự biên tự diễn trước mặt Lý Quyết rồi, cũng chẳng chờ mong Lý Quyết sẽ phát biểu ý kiến.
Nhưng lần này Lý Quyết lại tiếp lời cô:
– Anh thật sự đã từng tin điều đó.
Chu Nhã Manh không hiểu nhưng cũng không định hỏi, cô nghi ngờ trời nóng đã khiến cho bộ não sáng suốt trở nên thiếu tỉnh táo. Nhưng sau buổi trưa này thì dường như giữa cô và Lý Quyết đã không còn xa cách nữa, thỉnh thoảng cô cũng chủ động hàn huyên với anh. Sau khi thân hơn, trái lại cô không còn có ảo tưởng yêu đương hẹn hò nữa, mà đã thích Lý Quyết như một thần tượng vậy.
Hôm nay cô nghe điện thoại mà gia đình gọi đến xong liền than thở với Lý Quyết:
– Mẹ em cứ xem em như học sinh cấp ba vậy, ngày nào cũng gọi điện thoại hỏi em sống ở đây có vui không.
– Như vậy không tốt ư? – Lý Quyết hỏi.
Chu Nhã Manh bĩu môi:
– Hầy, anh tưởng mẹ em là một người mẹ dịu dàng đúng không? Tại mẹ em áy náy đó, lúc học thạc sĩ em có quen bạn trai là người Tứ Xuyên, em định theo anh ấy về Tứ Xuyên, anh biết bên đó có căn cứ mà, ba mẹ em nhất quyết không đồng ý. Gia đình em, chắc anh cũng nghe từng nghe nói rồi, hồi trẻ ba em buôn bán bất động sản kiếm được chút tiền, nên bọn họ thấy điều kiện gia đình của bạn trai cũ em tầm thường quá, cũng không đồng ý cho em tới Tây Xương, họ nghĩ rằng em không chịu khổ được. Đương nhiên là em thừa nhận bọn họ nói không hề sai, nhưng khi đó em còn xốc nổi mà, lúc chia tay buồn lắm kìa, mẹ em cứ sợ em nghĩ bậy. Em đã giải thích với mẹ tám nghìn lần rồi là mẹ em nói rất đúng, em không thể chịu khổ được, em cũng sẽ không bao giờ nghĩ bậy cả.
Lý Quyết vẫn luôn đánh giá cao sự thẳng thắn và đáng yêu của cô, nên anh đã nở nụ cười với Chu Nhã Manh.
Nụ cười này làm Chu Nhã Manh nhớ lại bữa tiệc kia, bây giờ cô cũng không sợ lúng túng nữa, nói thẳng với Lý Quyết:
– Kỹ sư Lý, anh cười đẹp trai lắm đó.
Lý Quyết hẵng còn cười nhìn cô, lát sau thì hỏi:
– Vậy bây giờ em còn buồn vì mối tình đó không?
Chu Nhã Manh lắc đầu:
– Hết rồi, em còn trẻ mà, nhất định em sẽ gặp được một người khác mà em thích thôi. Hơn nữa sau này bình tĩnh nghĩ lại, ba mẹ em sẽ không bao giờ hại em cả, bọn họ cũng là vì muốn tốt cho em mà thôi. Khi đó nếu em đi Tứ Xuyên thì chưa chắc đã thoải mái vô tư như bây giờ.
Lý Quyết dời tầm mắt, chuyển sang nhìn vạch chia độ trên cốc thủy tinh của mình, Chu Nhã Manh tấm tắc nghĩ sao người đàn ông này không có góc nào là góc chết cả, cười lên cũng đẹp, cúi đầu cũng đẹp. Nếu như cô có thể hẹn hò với anh rồi sau đó chia tay, chắc cũng sẽ đau lòng liên miên mất thôi.
Trực giác cô cho biết Lý Quyết vẫn còn điều chưa nói hết, đợi lát sau Lý Quyết nói:
– Vậy thì tốt, như thế rất tốt.
Năm Ứng Doãn Thừa đón sinh nhật ba mươi tuổi, Lý Quyết phát hiện ra một tiểu hành tinh trong lúc làm việc. Viện nghiên cứu có quy định về việc này, phát hiện này không phải của một mình Lý Quyết là mà thành quả của cả một tập thể, đương nhiên Lý Quyết cũng không có quyền đặt tên cho nó.
Dựa theo tiêu chuẩn mà một người con trai từng nói với anh trước đây thì cuộc đời này của Lý Quyết cũng coi như là viên mãn rồi. Gặp được người anh yêu toàn tâm toàn ý, phát hiện được một vì sao, hai chuyện này anh đều làm được rồi, dù cho cái người đó và vì sao kia đến cuối cùng cũng đều không thuộc về anh.
Lý Quyết tìm được một trang mạng bán quyền đặt tên cho các tiểu hành tinh, tới trang thanh toán thì Chu Nhã Manh đúng lúc đi ngang qua nhìn thấy, cô bèn nhíu mày, vừa nghi hoặc vừa sợ Lý Quyết bị lừa nên đã hỏi anh:
– Kỹ sư Lý, anh biết cái này sẽ không được tính chứ?
Đương nhiên Lý Quyết biết việc đặt tên trên đây không được tính.
Anh chỉ cần một nơi để gửi gắm tình yêu mà thôi.
Anh hiếm khi lại mơ thấy Ứng Doãn Thừa, nhưng Ứng Doãn Thừa trong mơ vẫn trẻ như lần đầu tiên Lý Quyết gặp vậy, Lý Quyết mãi mãi khắc ghi thời điểm đó, cậu thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu cười rạng rỡ chào anh, hôm đó trời rất nóng. Thời gian như ngừng lại trên người Ứng Doãn Thừa, hoặc cũng có thể là do Lý Quyết vẫn luôn bật lại cuộn băng kí ức.
Lý Quyết biết mình đang già đi, vì đến cả Chu Nhã Manh thường xuyên lải nha lải nhải cũng đã xem mắt thành công và sắp trở thành vợ người khác rồi. Buổi sáng khi rửa mặt Lý Quyết soi gương, hai bên tóc mai đã lắt nhắt vài sợi tóc bạc.
Tết âm lịch, hai vợ chồng chủ tiệm bán trái cây dưới lầu sắp sinh con ở quê nhà nên định chuyển nhượng cái tiệm này, Lý Quyết bèn mua lại, thuê một bác gái phụ coi sóc.
Người qua đường đều thấy kỳ lạ.
Sau khi đổi chủ, tiệm bán trái cây này bốn mùa đều chỉ bán cam và cà chua, lúc trước mọi người không biết hóa ra trên thời gian lại có nhiều loại cam và cà chua đến thế, đủ để mà cung ứng một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Năm nay Lý Quyết trở thành chủ tiệm bán trái cây, anh vẫn tin rằng trên thế giới này không có tình cảm nào là vĩnh hằng và không đem đến thất vọng cả, cũng không định dành nốt phần đời còn lại với ai, ngày qua ngày anh chỉ bày sạp bán cam và cà chua như thế mà thôi.
End.Thật sự là đau lòng quá. Mình đã khóc 4 lần trong 2 chương cuối cùng này, còn thấy nghèn nghẹn ở cổ nữa. Đánh những dòng này mình cũng đang khóc đây. Cuộc đời thật sự quá khó khăn với một số người. Mình chợt nhớ tới một mối tình ngoài đời thật là Tô Bắc với Vương Lượng, một thời nổi đình nổi đám, nhưng sau đó ba mẹ Vương Lượng sức khỏe yếu nên anh đã chia tay với Tô Bắc và kết hôn với một người phụ nữ khác.
Lúc trước mình cũng nghĩ là Lý Quyết khổ hơn Ứng Doãn Thừa, vì cả cuộc đời phải sống cô độc, còn UDT thì ít nhất vẫn còn gia đình. Nhưng đọc 2 chương cuối mình lại thấy UDT cũng có cái khổ riêng, vì cả phần đời còn lại cậu phải sống trong một vỏ bọc. Cả hai đều cô độc trong thế giới riêng của họ.
Buồn chết mất.
Cuối cùng thì cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện này cùng mình dù đã biết đây là một cái hố sâu. À còn một chuyện nữa muốn cảm thán, hóa ra Lý Quyết vẫn nhận được tấm hình đó, rất may vẫn còn có người biết mối quan hệ này đã từng tồn tại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT