Anh đã dành trọn cả tuổi thơ và thời niên thiếu của mình ở đây, một quãng thời gian dài đằng đẵng nhưng chẳng vui vẻ gì cho cam. Mãi đến khi ba của Tô Húc đột nhiên tìm tới thì căn nhà này, gia đình này mới thật sự trở thành một sự tồn tại mà anh không bao giờ muốn ngoái đầu nhìn lại.
Một chuyến bay đêm cộng thêm cả chuyến xe từ sân bay về nội thành, khi Lý Quyết về đến nhà đã gần mười giờ rồi. Anh đứng lưỡng lự trước cánh cửa đó rất lâu, không phải là anh mới lâm trận đã muốn lùi bước, mà là vì anh nhìn thấy trên cửa có dán câu đối mà anh từng viết hồi cấp hai. Trùng hợp thay, câu đối năm đó cũng là con giáp của năm nay, cũng là lần cuối cùng anh dùng bút lông viết câu đối tết, thói quen anh từng kiên trì suốt mấy năm liền đã chấm dứt sau đợt gãy tay năm lớp Mười.
Mười hai năm trôi qua rồi, Lý Quyết không biết Lý Tiến Minh và Chu Tịnh đã có cảm xúc như thế nào khi lôi nét xưa mực cũ ra dùng lại.
Anh không có chìa khóa, vì thế dù là nói về nhà nhưng anh lại giống một vị khách đường đột đến thăm hỏi đêm khuya hơn, anh đứng nhìn câu đối chỉ vỏn vẹn hai phút, đèn cảm ứng sáng rồi lại tắt, lúc này anh mới giơ tay gõ cửa.
Người mở cửa là Lý Tiến Minh.
Nếu như so sánh mỗi lần gặp mặt Lý Tiến Minh thành một trận quyết đấu thì Lý Quyết thầm kết luận lần này chắc là anh thắng rồi. Khi gõ cửa anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý bình tĩnh đối mặt, nhưng sắc mặt của Lý Tiến Minh đang đứng ngây ra trong nhà thì lại vô cùng phức tạp. Trên gương mặt đã già hơn một chút so với Lý Quyết nhớ nay trộn lẫn giữa bất ngờ, lúng túng, và luống cuống, thậm chí là còn chau mày.
Chu Tịnh thấy chồng mở cửa rồi mà không có tiếng động gì nên cũng ra xem. Ngược lại với Lý Tiến Minh, bà phản ứng nhanh hơn, lập tức nở nụ cười hỏi han:
– Về rồi à?
Cũng may trời đã tối muộn nên bọn họ không cần phải ngồi xuống trò chuyện quá nhiều. Lý Tiến Minh và Chu Tịnh cũng nhanh chóng chấp nhận chuyện Lý Quyết đột nhiên về nhà, chí ít thì hai ông bà đã kiềm chế được những nghi vấn và tò mò, không ai hỏi lí do anh đột nhiên về nhà vào kỳ nghỉ này cả. Nhưng điều không thể giấu được chính là hai người hành xử vô cùng gượng gạo với đứa con trai đã lâu không gặp. Lý Tiến Minh không nói gì, nhưng cũng không đi ngủ, ông ta chỉ ngồi ở phòng khách xem tivi. Chu Tịnh đã trải giường xong, hỏi Lý Quyết có muốn ăn gì không để bà đi nấu nhưng Lý Quyết đã lễ phép từ chối.
Ba người cứ yên lặng ngồi trong phòng khách xem chương trình truyền hình chẳng có gì mới. Dường như tất cả tâm tư của Lý Tiến Minh đều cột chặt với tivi, Chu Tịnh kể về tình hình gần đây của đám bạn học cấp hai cấp ba của Lý Quyết, Lý Quyết và bạn học cũ không liên lạc nhiều nên chỉ thỉnh thoảng tiếp lời, đợi đến thời gian thích hợp, anh đứng dậy nói:
– Con đi tắm rồi nghỉ ngơi đây.
Lý Quyết ngồi trên chiếc giường mà mình đã ngủ suốt mười mấy năm nhưng nảy sinh cảm giác xa lạ. Mấy năm nay chưa có lấy một lần anh nghĩ tới chiếc giường này, gia đình này đối với anh mà nói trước giờ không phải là bến đỗ hay là chỗ dựa cả. Trong cái cảm giác hoang đường và ngăn cách ấy, trước khi ngủ anh gọi một cuộc cho Ứng Doãn Thừa nhưng cậu không nghe máy.
Điện thoại Ứng Doãn Thừa bị đè dưới gối rung lên hết lần này đến lần khác.
Mấy ngày nay cậu ngủ không đủ nên đã lên lầu ngủ bù một giấc sau giờ cơm tối, tới chín giờ hơn bị Mục Vân gọi dậy xuống phòng khách trò chuyện với Giang Tư Ánh, không để ý nên đã để quên điện thoại trên phòng.
Mục Vân chủ động hẹn Giang Tư Ánh tới, bà thấy tâm trạng Ứng Doãn Thừa ủ dột, nghĩ rằng người yêu cũ chắc hẳn có thể an ủi tốt hơn bà và Ứng Tu Nghiêm. Khi bà gọi điện thoại thì Giang Tư Ánh vẫn còn đang đi xã giao với ba mình ở một khu du lịch trong thành phố bên cạnh, thế mà cô vẫn sảng khoái đồng ý, bảo rằng sẽ tới ngay.
Mục Vân vẫn còn xem Giang Tư Ánh như con dâu của mình, mà Giang Tư Ánh thì lại rất giỏi nói chuyện với người lớn, hai cô cháu nói chuyện thân mật như mẹ con, có khi cũng chẳng cần Ứng Doãn Thừa tham gia ấy chứ.
Nhưng chủ đề cuộc trò chuyện đã vòng sang Ứng Doãn Thừa rồi, chắc Mục Vân cũng vì khuyên nhủ Giang Tư Ánh nên tự ý kể với cô:
– Con xem đó, Hảo Hảo còn không hiểu chuyện bằng con, không biết bị cái gì mà nằng nặc đòi lãng phí thời gian ở cái nơi xa lắc xa lơ kia, nó ấy à, tốt nhất là nhân cơ hội này mau chóng kết thúc chuyện bên đó đi. Mùa thu mới nhập học lận mà, trước đó có thời gian thì sang Anh chơi với con cũng tốt.
Ứng Doãn Thừa mới ngủ dậy nên vẫn còn mệt mỏi, ngồi ngây ra trên sô pha, không để ý đến câu trả lời của Giang Tư Ánh. Nói chuyện một hồi thì điện thoại Giang Tư Ánh vang lên, Vinh Cảnh gọi tới hẹn cô ra ngoài chơi, mới nốc rượu xong nên giọng sang sảng, đến cả Mục Vân và Ứng Doãn Thừa còn nghe thấy. Giang Tư Ánh vẫn chưa trả lời thì Mục Vân đã cao giọng nói với đầu bên kia điện thoại:
– Vinh Cảnh à, con cũng rủ Hảo Hảo nhà cô đi chơi chung nhé.
Mục Vân thương con trai nên cũng chẳng màng phong tục chịu tang gì cả, thấy con trai gần đây cứ mặt ủ mày chau, thiếu điều đẩy cậu vào khu vui chơi cho thoải mái đầu óc. Mà Ứng Doãn Thừa và ba mình cũng đã quen chiều ý mẹ nên dù cậu không có tâm trạng đi chơi nhưng lại sợ làm Mục Vân lo lắng, cuối cùng đành phải lấy chìa khóa xe chở Giang Tư Ánh ra ngoài.
Giang Tư Ánh theo thói quen ngồi bên ghế phụ, khi thắt xong dây an toàn thì mò được cái gì đó trên ghế, cô lôi ra xem thì giật cả mình:
– Quào, Ứng Cam Nhỏ mà cũng hút thuốc à.
Ứng Doãn Thừa thấy nửa gói thuốc lá Giang Tư Ánh cầm trên tay chợt đoán được chắc đây là Lý Quyết đánh rơi vào buổi tối cậu chở Lý Quyết về khách sạn. cậu cuống quýt giành bao thuốc lá lại, Giang Tư Ánh tưởng cậu chột dạ, không hề biết thật ra là cậu nhìn vật nhớ người.
Trong đầu Ứng Doãn Thừa hiện lên những cảnh tượng sinh động, Lý Quyết không thường hút thuốc ở nhà, nhưng nếu hút thì luôn đứng ngoài ban công và mở toang cửa sổ, dù có là mùa đông đi nữa. Lý Quyết luôn cố tránh thời gian Ứng Doãn Thừa đang làm việc ở đó, nhưng thật ra Ứng Doãn Thừa không ghét bỏ gì cả, trái lại cậu rất trân trọng mỗi một cơ hội trộm ngó Lý Quyết hút thuốc. Có hôm gió lớn, Lý Quyết sẽ cúi nhẹ đầu che tay lại lúc châm thuốc, lần nào cũng hút nửa điếu rồi thôi.
Ứng Doãn Thừa hãm sâu vào trong hồi tưởng, không biết là xe đã khởi động rồi, tự nhiên mở cửa sổ hai bên ra.
Giang Tư Ánh thấy cậu không nói năng gì còn bỗng nhiên mở cửa để hứng gió lạnh nên hỏi:
– Có phải những lời cô Mục nói lúc nãy làm anh không vui không?
Thú thật lúc nãy Ứng Doãn Thừa không nghiêm túc lắng nghe cuộc đối thoại của hai cô cháu, nên cũng không biết bây giờ Giang Tư Ánh đang nói đến câu nào, cậu bảo:
– Anh tưởng là em sẽ nói thẳng cho mẹ anh biết em đã có bạn trai mới rồi chứ.
Giang Tư Ánh “phiên dịch” câu nói này thành Ứng Doãn Thừa đang ghen. Lúc trước ở Anh kể cho Ứng Doãn Thừa nghe về mối tình mới của mình, thái độ thản nhiên của Ứng Doãn Thừa khiến cô thấy hơi hụt hẫng, mà câu nói vừa rồi của cậu mới thật sự đúng ý cô. Cô chống tay lên bệ cửa, hưởng thụ gió lạnh trong khoảnh khắc này:
– Trước khi em về đây đã chia tay với Ryan rồi, cho nên không nói – Cô dừng một lát rồi nói tiếp – Không phải lúc trước anh cũng nói là có người yêu mới rồi ư? Sao không kể cho cô Mục biết?
Không phải là Ứng Doãn Thừa không muốn kể mà là vẫn chưa thể kể được. Hôm đó dẫn Lý Quyết về nhà, trước khi vào cửa cậu đã có một phút xốc nổi hay là thẳng thắn mọi chuyện ra, bao nhiêu họ hàng thân thích đang ở đây, Ứng Tu Nghiêm cũng sẽ không đến mức làm xấu mặt cậu. Nhưng vừa đẩy cửa ra đúng lúc Ứng Tu Nghiêm đích thân ra mở cửa, cậu nhìn thấy gương mặt mệt mỏi và những sợi tóc bạc mới nhú của ông đã nhịn xuống rồi, cậu không muốn khiến ba mình đau lòng.
Cuộc đời Ứng Doãn Thừa luôn có thể chọn hướng đi tối ưu. Ở mỗi một thời điểm cần phải lựa chọn, cậu đều có đủ tài nguyên và can đảm để chọn thứ đẹp nhất, tốt nhất. Cậu không thường xuyên phơi bày thái độ dốc sức vì một điều gì đó, hành động rất nho nhã. Thật ra là vì cậu không cần phải tốn quá nhiều sức lực để tranh giành, nhưng điều này không có nghĩa là tham vọng của cậu không lớn. Ban đầu Đồ Nhã Hân nói muốn tạm biệt ngành nghiên cứu để về Bắc Kinh làm việc cậu thật sự không hiểu nổi, nhưng bản thân Đồ Nhã Hân đã thông suốt rồi, cô nói với cậu con người luôn phải trao đổi. Đương nhiên là cô muốn tiếp tục vùi mình ở phòng thí nghiệm, nắm bắt cơ hội phát hành tập san khoa học, nhưng cô cũng cần hộ khẩu thành phố, cần có một công việc ổn định trước mặt đối tượng xem mắt, trong tương lai thậm chí còn cần một căn nhà ở gần trường học. Ứng Doãn Thừa vẫn không thể tán đồng với lựa chọn này vì trước giờ cậu vẫn luôn sống một cuộc đời “có tất cả”.
Lần này cũng như vậy, cậu vừa không muốn làm ba mẹ buồn cũng không muốn phải hy sinh Lý Quyết, nên cậu chọn một kết cục đại đoàn viên mà mỗi một kế hoạch và mỗi một người đều vui vẻ.
Vì thế cậu chỉ có thể đợi, đợi một thời điểm thích hợp hơn, mà trước đó cậu hiểu rằng mình cần phải làm một vài bước đệm. Đối tượng để cậu khai báo đầu tiên là Ứng Tu Nghiêm hay Mục Vân cũng cần phải nghiên cứu. Cậu từng phân tích tỉ mỉ trong đầu, có lẽ sự mưu tính này đã có sẵn trong gien rồi, lúc nhỏ đi Hồng Kông nghỉ hè với ông ngoại, cậu không chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch vô ưu vô lo đắm mình trong đống đồ chơi, khi đó Mục Khải Chính luôn bắt cậu đọc binh pháp, không hiểu cũng đọc, đọc đi đọc lại nhiều lần là được rồi, đọc xong thì học đánh cờ. Sau này Ứng Doãn Thừa dần dần hiểu được những đạo lý trong trò đánh cờ và trong sách binh pháp đã nói.
Cậu không cách nào tâm sự với những người đang sống nên chỉ có thể quỳ trước quan tài Ứng Tông Khoát thật lâu. Họ hàng đều khen cậu có hiếu, là đứa cháu thân với ông cụ nhất, chỉ có cậu mới biết mình đang xin được tha thứ. Nếu nói việc không thể có được một cuộc hôn nhân bình thường, quyết định dành phần đời còn lại với một người đồng tính là một loại bất hiếu hay là nhân tố cá biệt trong gia đình, thì cậu không muốn phải uốn nắn, nhưng cậu chấp nhận vì chuyện này mà trả giá.
Ứng Doãn Thừa đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, không chú ý nghe Giang Tư Ánh đang nói cái gì. Quả nhiên con người sẽ bị môi trường ảnh hưởng, lúc trước anh có thể nắm tay hay hôn môi với con gái, nhưng bây giờ Giang Tư Ánh chỉ ngồi bên cạnh nói chuyện thôi cậu cũng thấy quá ồn ào. Lý Quyết không phải người nói nhiều, khi công việc bề bộn, mỗi sáng ở trên xe anh thường đeo tai nghe để họp qua điện thoại, dù cho có đến lượt anh phát biểu thì anh cũng sẽ nói rất ngắn gọn.
Ứng Doãn Thừa cố gắng kéo sự chú ý của mình lại, cậu nghe Giang Tư Ánh nói:
– Thật ra sau này em cảm thấy, ở Anh hay ở Mỹ đều như nhau, lúc trước là do em ở Anh quen rồi nên không muốn thích ứng với môi trường mới. Nhưng nếu sau này anh thật sự muốn ở lại Mỹ, thì em chuyển trường hoặc là nộp đơn lại từ đầu cũng được thôi.
Ứng Doãn Thừa lỡ mất nửa đoạn đầu nên không hiểu tại sao Giang Tư Ánh đột nhiên lái chủ đề sang một phương hướng kỳ quái như vậy, cậu đóng hai cánh cửa sổ lại, cố gắng ép bản thân tập trung hơn, cậu ngắt lời Giang Tư Ánh:
– Em đi Mỹ làm gì?
– Đi theo anh đó.
Mặt Giang Tư Ánh lặng lẽ ửng đỏ, mới nãy Ứng Doãn Thừa không tiếp lời cô nên cô nghĩ mình đoán đúng rồi, người Ứng Doãn Thừa thích thật ra không hề tồn tại, Ứng Doãn Thừa chỉ thấy cô cũng quen người mới rồi nên mới bịa đại một người ra thôi. Về nước gặp được Ứng Doãn Thừa cô mới phát hiện trong lòng mình từ trước đến giờ vẫn chỉ thấy Ứng Doãn Thừa là tốt nhất. Quen với người mới đúng là có vui hơn, đồng ý hẹn hò là vì Ryan biểu đạt tình cảm quá rõ ràng, đây là điều mà cô chưa từng được trải nghiệm khi ở cạnh Ứng Doãn Thừa. Cô nhanh chóng tìm lí do bào chữa cho Ứng Doãn Thừa, anh ấy là hoàng tử mà, chỉ riêng xét các loại chỉ tiêu thì có ai mà so được với Ứng Doãn Thừa chứ? Cô không ngại trả giá nhiều hơn đâu.
Vì thế Giang Tư Ánh tiếp tục nói:
– Sau này em cũng đã nghĩ kĩ rồi, thật ra cô Mục nói đúng lắm, chúng ta…
– Anh thích đàn ông.
Ứng Doãn Thừa ngắt lời rất thẳng thắn, tuy ngắn gọn nhưng đủ súc tích. Giang Tư Ánh không nói gì, xấu hổ xoay sang cửa lè lưỡi làm mặt quỷ, cô không tin lời Ứng Doãn Thừa, cũng hơi tức giận vì Ứng Doãn Thừa dám lấy lí do sứt sẹo này để từ chối cô.
Nhưng Ứng Doãn Thừa không vì thế mà nghẹn lời:
– Người mà anh từng kể với em, thần tượng của thần tượng của em, là người anh thích, anh ấy tên Lý Quyết, là đàn ông.
Lần này Giang Tư Ánh thật sự làm thinh rồi, trên mặt cũng không biểu cảm gì.
Trong buồng xe kéo dài sự yên tĩnh, qua tận ba cột đèn giao thông rồi Ứng Doãn Thừa vẫn không có ý định phá vỡ sự lúng túng này. Bộc bạch với Giang Tư Ánh rồi cậu cũng không có gánh nặng tâm lý, cũng không ân hận, mà ngược lại thứ khiến cậu hối hận là lúc trước nói chuyện điện thoại với cô không nên nói mơ hồ về giới tính của Lý Quyết, đáng lẽ cậu nên nói rõ mọi chuyện từ sớm để Giang Tư Ánh khỏi nghĩ nhiều.
Khi dừng trước cột đèn giao thông thứ tư, cuối cùng Giang Tư Ánh không nhịn được nữa, vành mắt cô rơm rớm nước:
– Anh không nghiêm túc đấy chứ? Anh cũng biết gia đình như chúng ta thì chuyện hôn nhân đại sự không thể do chúng ta làm chủ được mà. Khi hẹn hò với Ryan em cũng rất rất vui, nhưng em cũng phải chia tay anh ấy đấy thôi, ba mẹ em không chấp nhận em tìm bạn trai người nước ngoài. Đàn ông với đàn ông thì sao mà được chứ?
– Anh không giống em – Ứng Doãn Thừa nói – Có khó khăn hay bất khả thi đến mấy anh cũng nghiêm túc với mối tình này.
Bầu không khí không mấy hòa thuận giữa hai người kéo dài đến khi đẩy cửa phòng riêng ra, tiệc của Vinh Cảnh lúc nào cũng đông đúc cả, bên trong ầm ĩ náo nhiệt, nhưng mọi người thấy Ứng Doãn Thừa thì cũng không đùa giỡn nữa, ai cũng biết ông nội cậu mới mất xong. Có mấy người muốn tới chào hỏi nhưng lại thấy cậu và Giang Tư Ánh đều bí xị, mắt Giang Tư Ánh còn đỏ lừ, lời ra tới miệng rồi đành phải nuốt xuống, chỉ gật nhẹ đầu tránh đi. Vinh Cảnh liên tục ra hiệu với Giang Tư Ánh, muốn để Giang Tư Ánh phá tan bầu không khí khó xử này, nhưng cô không để tâm, chỉ tìm phòng vệ sinh để rửa mặt. Ứng Doãn Thừa lại chủ động mở lời:
– Cứ mặc kệ tao, tao tìm chỗ nào ngồi một mình là được rồi.
Vinh Cảnh thông cảm cho tình hình của cậu nên cũng để mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Ứng Doãn Thừa ngồi xuống lục túi áo mới nhớ ra điện thoại để quên ở nhà rồi. Cậu không có hứng thú với mấy hoạt động giải trí, nhưng đã tới rồi cũng không thể bỏ đi ngay, cậu đành ngồi đó một lúc, nhìn người ta giành micro, hát đi hát lại mấy ca khúc, cuối cùng có người bấm một bài của Ngũ Bách và Mạc Văn Úy hát. Có nhân viên phục vụ tới hỏi Ứng Doãn Thừa có cần thực đơn bia không thì Ứng Doãn Thừa lắc đầu, chỉ gọi một cốc nước lạnh.
Ứng Doãn Thừa ngồi đó nghe hết bài hát kia, nước cũng đã uống được một nửa, sau đó cậu tiện tay cầm một cái bật lửa trên bàn rồi báo với Vinh Cảnh mình ra ngoài một lúc.
Chỗ này trang trí mô phỏng kiểu vườn Trung Hoa, giữa hồ nhân tạo còn xây một cái đình nghỉ chân, vì chủ quán giàu nên mô phỏng như đúc. Lần đầu tiên Ứng Doãn Thừa tới đây đúng lúc chủ quán cũng có mặt, Châu Lưu Thâm đó là tài phiệt có tiếng, mới vào đã muốn cạn Mao Đài với mọi người, đắc ý giới thiệu với bọn cậu căn phòng riêng này chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy hồ và đình trong vườn, thẳng thắn nói mình đang bắt chước Trương Đại (*), vì Trương Đại giống hệt như hắn, đều là những kẻ vô dụng giàu sang.
(*) Trương Đại: nhà văn học, lịch sử học cuối đời nhà Minh đầu đời nhà Thanh
Ứng Doãn Thừa rút một điếu thuốc từ gói thuốc mà Lý Quyết bỏ quên rồi dựa vào lan can chạm trổ hoa văn tinh xảo để hút. Trình độ học Hán ngữ cổ của cậu chỉ dừng lại ở cấp hai, nhưng lúc này cậu nhớ rất rõ mình từng đọc được một câu thế này trong sách: “Đừng nói chàng mê muội, còn có người khác mê muội hơn cả chàng”. (*)
(*) Câu thơ trong bài “Ngắm tuyết giữa hồ” của Trương Đại.
Hai kẻ mê muội có thể gặp được nhau hóa ra là một chuyện đáng được chúc mừng như vậy.
Vì chuyện chia tài sản nên Lý Tiến Minh với anh em ruột trong nhà đã cạch mặt nhau từ lâu rồi, nhưng ông ta lại rất thân với đám bạn đi câu cá chung, nên nhân dịp Tết có mời vài người về nhà chơi. Lý Quyết thì chẳng quen biết gì với mấy chú mấy bác này, nhưng người ta lại hiểu rất rõ về anh, mới hàn huyên đôi câu mà đã khen hết một lượt từ “quán quân vật lý” đến “thiên tài vũ trụ” rồi. Anh phụ dọn bát đũa với Chu Tịnh trong bếp, Chu Tịnh khẽ nói với anh:
– Ba con suốt ngày khen con trước mặt mấy ổng.
Ngồi cùng một bàn ăn mà Lý Quyết còn giống khách hơn cả những vị khách này. Mới đầu bọn họ còn thảo luận về những người bạn câu cá khác, sau đó có người chuyển chủ đề sang hỏi anh:
– Tiến sĩ Tiểu Lý nhà ta có bạn gái chưa?
Lý Quyết muốn đính chính lại mà mình chưa học tới tiến sĩ, nhưng những người khác không hề cho anh cơ hội mở miệng:
– Đừng hỏi thế, tụi trẻ bây giờ ghét nhất là bị hỏi mấy câu này đấy, chỉ có mấy ông bà già cổ hủ mới lải nhải chuyện này thôi, ông hỏi người ta lại chê phiền cho.
Người ban đầu đặt câu hỏi bèn biện giải:
– Tại tôi thấy tiến sĩ Tiểu Lý thông minh xuất chúng, đúng lúc con gái của ông sếp tôi ở cơ quan cũng lớn bằng này, chưa hẹn hò bao giờ, cũng là một thanh niên ưu tú, điều kiện gia đình cũng khá, ba mẹ đã mua hẳn cho con bé một căn nhà ở Bắc Kinh, có cơ hội thì cho hai đứa nó làm quen cũng đâu có gì xấu đâu.
Chủ đề nói chuyện cứ thế mà sang trang mới, Lý Tiến Minh và Chu Tịnh đều không biểu hiện gì. Sau giờ cơm Lý Quyết về phòng mình, lúc ra ngoài rót nước thì nghe thấy Lý Tiến Minh hỏi ông bạn:
– Con gái của sếp các ông như thế nào? Lý lịch học có ưu tú không?
Bữa tối cũng là bằng đó người, nhưng không ai nhắc đến chuyện hôn nhân đại sự của Lý Quyết nữa. Mọi người chuyển sang quan tâm đến tình hình cổ phiếu của ngành hàng không vũ trụ, tưởng rằng Lý Quyết có thể chia sẻ “nội tình” gì với họ. Lý Quyết cùng Lý Tiến Minh kính mọi người một ly, có người cảm thán:
– Tôi ngưỡng mộ ông Lý quá, có con trai vừa xuất sắc vừa có hiếu thế này, đỡ lo phải biết.
Lý Tiến Minh không tiếp lời nhưng nốc ly rượu nào cũng sảng khoái hẳn lên.
Cơm tối xong xuôi thì khách khứa về hết, chỉ còn lại một nhà ba người ngồi trong phòng khách. Lý Tiến Minh chuyển kênh tivi hết tới lại lui, cuối cùng vẫn chọn xem chương trình phát lại Gala Mừng xuân, gặp bài hát xưa nào quen thuộc cũng ngâm nga hát theo, Chu Tịnh ngồi bên cạnh gọt táo cho Lý Quyết.
Từ cái đêm anh về nhà tới nay, hình như quá đỗi ấm áp và hòa thuận, đến nỗi mà Lý Quyết có cảm giác khung cảnh này chẳng hề chân thực chút nào.
Vì khung cảnh hòa bình ngắn ngủi này mà anh đã nảy sinh quá nhiều lòng tin, nên khi Lý Tiến Minh dừng ngâm nga và hờ hững hỏi anh hôm nào có thời gian rảnh thì đi gặp cô gái mà chú kia đã nhắc đến, anh đã ngắt ngay lời ông lại. Đầu tiên là anh gọi một tiếng “ba”, cả người nói lẫn người nghe đều cảm thấy xa lạ với từ này, anh bảo:
– Con đã có người yêu rồi.
Ngày hôm nay hiếm khi Lý Tiến Minh có tâm trạng tốt như vậy, tầm mắt ông vẫn dán chặt vào tiết mục trên tivi, trả lời Lý Quyết:
– Có người yêu cũng tốt, những người con được tiếp xúc đương nhiên là ưu tú hơn mấy cô gái mà mấy ông kia quen biết rồi, ít nhất là trình độ học vấn cao hơn. Con sắp lập gia đình rồi nên nói chuyện nhiều với các lãnh đạo, tốt nhất là được điều về Bắc Kinh rồi kết hôn.
Lý Quyết không phản bác hiểu lầm của Lý Tiến Minh, sự im lặng của anh bị hiểu thành mặc nhận, Chu Tịnh ngồi bên cạnh hết sức vui mừng vì tin tức đột ngột này, bà hỏi:
– Cô gái đó thế nào, có xinh xắn không?
Thật ra Lý Quyết có thể tiếp tục hình ảnh yên bình giả tạo này, trong hai ba năm tới, thời gian anh gặp mặt ba mẹ vẫn rất có hạn, mà thậm chí Ứng Doãn Thừa cũng không cần phải gặp ba mẹ anh. Không gặp nhau thì sẽ có thể tiếp tục duy trì sự hòa thuận giả dối này. nhưng Lý Quyết nhớ đến bữa ăn với gia đình Ứng Doãn Thừa mấy hôm trước, thậm chí còn nghĩ tới buổi gặp mặt với Ứng Nhất Nhất trước đây, nhớ tới Ứng Doãn Thừa từng nói với anh “làm gì có người cha nào lại không thích con trai mình”.
Lý Quyết được một nguồn sức mạnh và cảnh tượng tươi đẹp dịu dàng sai khiến, anh cầm lấy miếng táo mà Chu Tịnh đưa tới, nói:
– Không phải con gái, không thể dùng từ “xinh xắn” để hình dung, nhưng mà cũng rất đẹp.
Trong nhà không còn ai nói gì nữa, nhưng cũng không phải là im phăng phắc, Gala Mừng xuân đã chiếu tới tiết mục tiểu phẩm hài rồi, những tiếng cười và tiếng vỗ tay của khán giả rất là vang. Lý Tiến Minh quay đầu nhìn Lý Quyết một hồi rồi lại quay về nhìn tivi, nhưng ánh mắt kia không còn tập trung nữa. Chu Tịnh vừa nãy đặt câu hỏi xong bây giờ bắt đầu bật khóc, tiếng nức nở cứ rả rích liên miên, hốc mắt cũng đỏ lừ. Còn Lý Quyết vẫn thản nhiên nhìn mẹ mình, nhưng ánh nhìn của anh lại khiến Chu Tịnh quay lưng đi.
Tiểu phẩm hài đã kết thúc, Lý Tiến Minh dùng điều khiển tắt tivi. Ông đứng dậy, không thèm ngó Lý Quyết lấy một cái, nhưng giọng ông đã bình tĩnh hơn nhiều lần cãi vã năm xưa, ông nói:
– Sao tao lại sinh ra một thằng súc sinh như mày để mày làm khổ tao thế này.
Lý Tiến Minh nói xong thì lập tức đá cửa bỏ đi.
Chu Tịnh vẫn ngồi khóc, Lý Quyết gọi một tiếng “mẹ” nhưng dường như bà sợ anh sẽ nói ra những lời gì đáng sợ hơn nên đã ngắt lời, bà đặt nghi vấn nhưng giọng điệu thì giống đang lên án hơn:
– Điểm nào của con cũng tốt cả, sao có mỗi chuyện này mà mãi không chịu sửa thế hả con? Lần này con về, mẹ và ba con đều tưởng con đã trở nên bình thường rồi. Sao con lại không sửa cái thói đó đi?
Tại sao phải sửa? Lý Quyết muốn hỏi mẹ mình: Tại sao một người có tính khí nóng nảy mừng giận bất thường cũng có thể làm chồng làm cha, tại sao mẹ có thể chịu đựng một cuộc hôn nhân và một gia đình quái dị như vậy mà con lại không thể yêu một người chỉ có một khuyết điểm duy nhất là không phải con gái?
Huống hồ người anh yêu là Ứng Doãn Thừa, yêu đến mức cũng giành được tình yêu từ Ứng Doãn Thừa đã là một vinh dự cao cả nhất trong lĩnh vực tình yêu này rồi.
Lạ thật, vào giây phút này bỗng dưng Lý Quyết nhận ra cha mẹ anh cũng yêu thương anh. Ba anh và mẹ anh, một người ngang ngược đến quá đáng và một người nhu nhược đến quá đáng, bọn họ đã nuôi lớn anh trong một gia đình vặn vẹo như thế này, nhưng nền móng vẫn là tình yêu, một thứ tình yêu cần có điều kiện. Chỉ cần anh không thích con trai, chỉ cần anh biểu hiện nghe lời và phục tùng, học trường danh tiếng, làm công việc đầy hãnh diện, thì vào những lúc tâm trạng tốt, Lý Tiến Minh và Chu Tịnh vẫn có thể bộc lộ tình yêu thương.
Nghĩ như thế, hòn đá trong lòng Lý Quyết rơi xuống đất. Quả nhiên sự yên bình thoáng qua này không thể nào giữ lại được, điều khôi hài là anh thật sự đã từng cảm thấy vui vẻ vì sự ấm áp hư ảo đó. Giống như anh đang thổi bong bóng vậy, càng thổi thì bóng càng lớn, bóng càng lớn thì anh càng tiếp tục thổi, vừa sợ nó sẽ nổ cũng vừa ôm hy vọng nó có thể to thêm chút nữa. Còn bây giờ trái bóng đã nổ rồi, cuối cùng anh cũng không cần tiếp tục thổi nó trong nơm nớp lo sợ.
Tối đó Lý Tiến Minh về nhà rất muộn, ông ta vẫn mắng chửi xa xả, Lý Quyết đóng cửa phòng rồi mà vẫn có thể nghe rõ mồn một, rủa xả phong long được một lúc thì lại chuyển sang cãi nhau với Chu Tịnh. Quá trình cự cãi và cách dùng từ đã quá quen thuộc với Lý Quyết, quen đến nỗi anh trơ luôn rồi, nên chúng chẳng thể làm tổn thương anh nữa. Anh muốn hút thuốc, nhưng túi áo bành tô lại trống trơn. Thế là anh bắt đầu nhớ Ứng Doãn Thừa, hệt như hồi trung học, vì những trận giằng co với Lý Tiến Minh mà mất ngủ, anh ngồi trước bàn học làm bài tập của đội tuyển, ký thác tất cả hy vọng cho vật lý.
Lý Quyết không còn thấy đau nữa rồi, vở kịch đang đi theo hướng mà anh dự liệu, thậm chí còn tặng thêm vài phân đoạn tình cảm.
Anh không chỉ hy vọng rồi thấy hụt hẫng, mà anh cũng đã quen với việc gieo hy vọng rồi gặt lấy hụt hẫng.
Hẹn hò với Ứng Doãn Thừa, Lý Quyết đã bỏ đi rất nhiều yêu cầu xa xỉ rồi, Lý Tiến Minh tối nay đã làm người đầu tiên rạch nát giấc mộng tươi đẹp của anh.
Sáng sớm hôm sau Lý Quyết mua vé chuyến bay sớm nhất về lại Tây Bắc. Ở cái tuổi cuối đầu hai rồi mà cách anh ứng phó với cha mẹ vẫn chỉ có bỏ đi mà thôi.
Khi về đến nhà thì đã gần trưa, hôm nay trời nắng chói chang, đến nỗi có thể thấy rõ từng hạt bụi trong không khí.
Lý Quyết đứng ở huyền quan quan sát xung quanh, khoảng cách và thời gian xóa nhòa những hỗn độn và điên rồ hôm qua, như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Đây là căn nhà thuộc về riêng anh, trong nhà có máy sưởi vừa đủ ấm, phòng khách ấm áp và sáng loáng nhờ ánh mặt trời rọi vào, kính viễn vọng của Ứng Doãn Thừa vẫn đặt ngoài ban công, còn anh thì chỉ cần chuyên tâm đợi Ứng Doãn Thừa về nhà mà thôi.
—
Tác giả:
Bài hát mà Ứng Doãn Thừa nghe xong rồi ra ngoài hút thuốc là “Lý do để kiên cường”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT