Edit: Liulingling9998

Beta: Tiểu Mật Đường

Mỗi ngày Khương Tiểu Mãn đều chờ mong trận tuyết lớn mau tới, ngóng trông trông ngóng, cuối cùng trận tuyết lớn thì không thấy đâu, chỉ thấy năm mới sắp tới rồi.

Khương Tinh muốn đi vào thành phố để mua sắm chuẩn bị đón tết, định gọi Khương Tiểu Mãn để cả hai cùng đi. Nhưng trời rất lạnh, thêm việc khoảng cách từ thị trấn đi tới nội thành rất xa, Khương Tiểu Mãn đi xe buýt không thoải mái, rất là không vui.

Cô bé ôm thật chặt chiếc chăn nhỏ của mình, chỉ lộ ra một đôi mắt tròn vo, đề phòng nhìn xem Khương Tinh muốn làm gì, chỉ sợ hắn kéo bé ra khỏi trong chăn. Trời lạnh như vậy, bé còn lâu mới muốn đi ra ngoài.

Bé có thói quen ngủ trùm đầu, tóc bị tĩnh điện tới mức dựng đứng lên, lông xù xù, nhìn cảm thấy rất đáng yêu.

Khương Tinh thở dài nói: "Được rồi, vậy cậu tự đi, sau nhóc đừng có mà hối hận."

"Đi đi, đi đi."

Khương Tinh đi ra ngoài một mình.

Khương Tú Mai còn dặn đi dặn lại hắn là phải mua cho Khương Tiểu Mãn một bộ quần áo mới để ăn Tết, phải rực rỡ một chút, tốt nhất là màu đỏ rực, mặc vào nhìn mới tươi tắn.

Chuyện này làm khó Khương Tinh quá rồi.

Một tên đàn ông to lớn như hắn đi ra ngoài mua quần áo mới cho cháu gái, đã đi loanh quanh ở trung tâm thương mại rất lâu mà vẫn phân vân không biết nên mua gì.

Vì bản thân hắn không có khiếu thẩm mỹ, ra ngoài với Khương Tiểu Mãn thì nghe Khương Tiểu Mãn, giờ Khương Tiểu Mãn không đi cùng, hắn cứ mần theo mắt thẩm mỹ của Khương Tú Mai vậy.

Rực rỡ, màu đỏ đậm.

Được đấy.

Khương Tinh mua một bộ rất giống bộ quần áo mà đứa bé trong tranh tết mặc rồi đi về.

Khương Tiểu Mãn háo hức mở túi ra xem, vừa nhìn thấy lập tức khóc luôn.

Đây là bộ quần áo màu đỏ có hoạ tiết hoa nhỏ xung quanh, còn thêm cái phong cách này nữa, bé chỉ thấy qua bộ quần áo này ở dưới đáy hòm của bà ngoại thôi! Giờ các bạn nhỏ rõ ràng ai cũng có áo lông và áo bông để mặc, sao cậu lại mua cái này vậy!

Ngược lại thì Khương Tú Mai rất vui vẻ mặc cho Khương Tiểu Mãn, khen bộ quần áo này hợp với bé, đáng yêu, tươi tắn, năng động, xinh xắn.

Bà rất khéo tay, dùng vải đỏ và dải băng để buộc cho Khương Tiểu Mãn hai búi tóc nhỏ, miễn cưỡng góp thành một cặp với bộ quần áo, thoáng nhìn qua còn thấy bé rất giống bước ra từ trong tranh tết.

Cực kỳ đáng yêu luôn.

Khương Tú Mai ôm bé hôn mấy phát, cũng không ngại khuôn mặt tèm lem nước mắt của bé.

"Xinh quá mà, Tiểu Mãn lớn lên rất đẹp, dù mặc gì cũng xinh." Khương Tú Mai lấy gương cho bé.

Hai mắt Khương Tiểu Mãn ngập nước mắt mông lung, nhìn thấy mình trong gương ở trên đầu có hai búi tóc nhỏ, rất dễ thương. Bà ngoại còn thắt cho bé hai cái chuông ở trên dây băng, di chuyển một xíu là vang lên, rất đẹp, cực kỳ xinh xắn, Khương Tiểu Mãn rất thích.

Khương Tiểu Mãn càng ngắm càng mê, càng ngắm càng thích, cũng đã không khóc nữa.

Bé hít hít mũi nói: "Cũng được ạ."

Lúc này Khương Tinh mới nhẹ nhàng thở ra.

Cùng là phụ nữ, sao hắn biết được mắt thẩm mỹ của Tiểu Mãn với mẹ hắn tệ như vậy chứ!

Nhưng cái bộ quần áo vừa quê vừa lỗi thời này khi Khương Tiểu Mãn mặc lên cũng thật sự rất xinh. Bé con phấn trang ngọc thế (1), khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo mũm mĩm, nhìn đã thấy rất đáng yêu rồi. Vì Tiểu Mãn mới được làm đẹp nên bé cảm thấy khóc rất xấu.

(1) Phấn trang ngọc thế - 粉妆玉砌: Vẻ đẹp đoan trang, rất đẹp, kiểu giống Thúy Kiều á:3

Khương Tinh bế bé lên ngồi chơi, nói phải chụp cho bé mấy tấm ảnh giữ làm kỷ niệm.

Máy ảnh cũng được hắn mua cách đây không lâu, là loại mẫu cổ điển nhất, phải có cuộn phim bên trong.

Khương Tiểu Mãn rất nhanh đã bị máy ảnh thu hút sự chú ý, nì nèo muốn Khương Tinh dạy bé dùng thế nào. Hai cậu cháu lại tiếp tục làm lành, cùng nhau đi ra ngoài chơi.

Khương Tinh cõng Khương Tiểu Mãn, dọc đường xì xà xì xào giống như một đám trẻ, Khương Tiểu Mãn chỉ đâu đánh đó.

-

Đợi tới ngày mùng hai Tết hôm ấy, Khương Tiểu Mãn mặc bộ quần áo mà Khương Tinh mua cho bé, còn đặc biệt bảo Khương Tú Mai buộc cho bé hai cái chuông, sau đó thì leng ka leng keng chạy ra ngoài chúc Tết.

Bé lớn lên rất xinh, giống như lượm được một đứa bé nhỏ nhắn tinh nghịch từ trong vũng bùn, trắng trắng mềm mềm, phơi nắng thế nào cũng không đen, rất ư là kỳ diệu. Ai mà nhìn thấy cũng muốn bế lên cưng nựng mấy cái thôi.

Bé con nói chúc mừng năm mới chú, chúc mừng năm mới thím bằng giọng điệu ngọt ngào đáng yêu, dọc đường kiếm được không ít bao đỏ tiền lì xì.

Mọi người đều là hương lý hương thân (2), tất cả chẳng qua chỉ là vài tiếng khen ngợi thôi, tiền mừng tuổi không có bao nhiêu, nhưng khi Khương Tiểu Mãn nhận được vẫn rất là vui.

(2) 鄉里鄉親 - Xiānglǐ xiāngqīn - Hương lý hương thân: người cùng quê cùng xóm, hàng xóm láng giềng,...

Đây là số tiền tiêu vặt lớn nhất của bé đấy.

Hơn nữa tiền lì xì của những bạn nhỏ khác đều sẽ bị ba mẹ lấy đủ mọi thể loại cớ để tịch thu, nhưng bà ngoại và cậu sẽ không làm vậy, cả hai người đều cho phép Khương Tiểu Mãn cất tiền của mình.

Sau khi nhận tiền xong, Khương Tiểu Mãn vui vẻ đi về nhà.

Khương Tiểu Mãn theo bình thường sẽ đào một cái hố để giấu tiền trong hộp sắt của mình, bé đặt tiền mừng tuổi vào, không biết nghĩ tới cái gì mà lại rút ra một cái phong bao đỏ, lấy ra năm mươi xu rồi lại cất bao đi.

"Cho anh nè." Khương Tiểu Mãn nói với hệ thống.

Hệ thống: "???"

"Đây là tiền lì xì em tặng anh đó." Khương Tiểu Mãn cũng vừa mới nhớ ra, một mình bé nhận được bao nhiêu là tiền lì xì, nhưng hệ thống đến một cái cũng không có, nó thật là đáng thương quá đi.

Nó chỉ có duy nhất cho mình một người bạn, cũng không có người thân, một mình cô đơn lạnh lẽo, chắc chắn sẽ thấy rất trống vắng. Vậy nên Khương Tiểu Mãn rất hào phóng, quyết định phải đối xử với nó tốt hơn một chút.

Hệ thống im lặng một lúc, không biết nói gì.

Nửa năm qua này, ký chủ nhà nó đã ngày càng không dễ lừa. Trước đây vẫn có thể lừa bé đi kiếm chút điểm tích lũy, nhưng giờ bé đã có thể tự biết xem xét, có nhiệm vụ làm, có nhiệm vụ không làm, làm cho thời gian đã trôi qua nửa năm mà nợ chưa trả vẫn còn dư lại -800, khiến hệ thống cực kỳ tức giận.

Chỉ số IQ có phát triển, nhưng có một vấn đề, đó là một chút tiến bộ cũng không có-- Bé vẫn luôn cảm thấy hệ thống là một con người thật sự tồn tại, dù ăn cái gì, có cái gì, bé đều thích chia sẻ với nó.

Ăn thì ăn cho nó nhìn, làm gì cũng phải nói cho nó biết.

Hệ thống không hề vui vẻ, thậm chí còn thấy hơi khó chịu. Nó cảm thấy ở lâu cùng ký chủ, chỉ số IQ của nó cũng sẽ sớm bị đồng hóa trở thành trẻ con mất.

Chuyện nói này có gì khó chịu?

Hệ thống chính là hệ thống, hệ thống không có cơ thể, không cần ăn bất cứ cái gì, tất nhiên cũng không cần bạn bè.

"Hệ thống --"

"Không cần tiền đúng không," Khương Tiểu Mãn cười híp mắt nói: "Nhưng bà ngoại nói tiền lì xì giúp cho ta có may mắn. Tiền lì xì sẽ mang tới cho anh vận may đó."

"Không lẽ anh hệ thống không có chuyện gì muốn làm nhưng không làm được à?" Khương Tiểu Mãn hỏi nó.

Hệ thống nghiêm túc suy nghĩ một lát, "Có."

"Là gì vậy?" Khương Tiểu Mãn rất tò mò.

Hệ thống dường như không gì không làm được, không gì không biết, không ngờ nó cũng có chuyện muốn làm nhưng không làm được.

Hệ thống nói: "Có nhiều lúc ta rất là muốn đánh nhóc." Nhưng nó không đánh được.

"..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Tiểu Mãn ngay lập tức sụp xuống, nét buồn hiện rõ ở trên mặt.

Nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của ký chủ nhỏ, hệ thống lại hối hận.

Nhưng nó là một hệ thống không bao giờ đi an ủi người khác, cũng chỉ có thể lúng túng im lặng.

Mà lúc này, Khương Tiểu Mãn lại làm một hành động không ai ngờ tới.

Bé dơ tay nhỏ lên, khẽ vỗ vỗ vào mặt mình, sau đó miệng mím chặt lại, hỏi hệ thống: "Như vậy có được không?"

Hệ thống kinh ngạc.

Nó cảm thấy chip đầu não trí tuệ của nó sớm bị bug (3) rồi!

(3) Bug: Lỗi hệ thống, là những lỗi phần mềm hoặc hệ thống trong chương trình máy tính, những lỗi này xảy ra sẽ gây ảnh hưởng cho phần mềm hoặc hệ thống có kết quả không chính xác hoặc hoạt động không như mong muốn.

Đây rốt cuộc là loại hành động logic gì thế!!

Đây là kiểu thiên thần nhỏ nào vậy!!

Đây là một đứa bé loài người à!!

Khương Tiểu Mãn tưởng nó vẫn chưa hài lòng, lại khẽ vỗ thêm một cái, bé khóc rồi.

"Anh đã vui hơn một chút chưa?"

Hệ thống không biết phải nói gì, chuyện này quá phức tạp, nó nhất thời không biết nên diễn đạt như thế nào, chỉ có thể im lặng. Mà lúc này, trong đầu Khương Tiểu Mãn vang lên tiếng bíp nhắc nhở khi ban phát nhiệm vụ của hệ thống.

【 Phúc lợi cuối năm, hệ thống tặng cho kí chủ phong bì tiền lì xì, mời chú ý, kiểm tra và nhận. 】

【100 điểm tích lũy truyền đến sổ, số dư là 100. 】

Khương Tiểu Mãn ngây người một lát, nước mắt còn vương ở trên vành mắt đảo quanh, không khóc nữa.

Bé nghe thấy gì vậy?

Anh hệ thống vừa tặng tiền lì xì cho bé!

Hơn nữa số điểm tích lũy đó không bị trừ đi!

Bé có điểm tích lũy để dùng!

Lại không phải lấy đi trả nợ!!!

Aaaa hệ thống là hệ thống tốt nhất trên đời!! Cũng là người bạn tốt nhất của bé!!

Khương Tiểu Mãn hít hít mũi, nói: "Anh hệ thống, anh thật tốt, anh mãi mãi là bạn tốt của em."

"Ừ... Chúc mừng năm mới."

Đây là năm mới vui vẻ nhất mà Khương Tiểu Mãn được trải qua từ trước tới nay. Tất nhiên từ khi bé có thể nhớ được cũng đã trải qua một vài năm mới như vậy, nhưng trước đó bé còn quá nhỏ, ký ức không rõ ràng, cũng không biết năm mới là gì.

Khương Tiểu Mãn vui tới mức đi đường cứ như lướt nhanh trên gió.

Bé ngâm nga một giai điệu khó hiểu, tính định đi tìm những bạn nhỏ trong thị trấn để chơi, nhưng đang chuẩn bị đi ra ngoài, Khương Tú Mai đã nói: "Hôm nay tất cả mọi người đều về nhà thăm gia đình, về nhà mẹ đẻ để thăm họ hàng, đám bạn thân của cháu chắc đi vắng rồi, không cần đi nữa đâu."

"Thăm họ hàng là sao ạ?" Khương Tiểu Mãn tò mò hỏi.

Con bé này, ngày nào cũng có mấy câu hỏi khác nhau để hỏi.

Khương Tú Mai trả lời: "Đó là đủ thể loại họ hàng đến nhà để chúc tết. Con gái đã đi lấy chồng hay con dâu đều sẽ về nhà, không tin thì cháu nhìn vợ của Trụ Tử nhà hàng xóm đi, cô ấy cũng về nhà mẹ ruột rồi."

Khương Tiểu Mãn lập tức đi nhìn, nhận ra không chỉ có vợ Trụ Tử đi, em bé cô ấy sinh cũng được mang đi.

Thật sự đi vắng nè.

Khương Tiểu Mãn rất nhanh đã quay lại, ngoan ngoãn ngồi trong nhà.

"Nhưng bà ngoại ơi, nhà chúng ta không có con gái đi lấy chồng ạ? Tại sao không có họ hàng tới thăm nhà?"

Tay Khương Tú Mai hơi ngừng lại, sắc mặt có chút khó coi.

Sao lại không có?

Khương Nguyệt đó, con gái của bà.

Đáng tiếc, người đã không còn.

Khoé mắt Khương Tú Mai nóng lên, lấy ra một chủ đề khác nói: "Vậy thì phải đợi tới khi nào cậu của cháu đi lấy vợ đã, nó mà không lấy vợ, chúng ta sẽ không có họ hàng để thăm."

Thế nên nhà người khác rất là náo nhiệt, còn bọn họ ở đây lại rất vắng lặng.

Còn cái thằng nhóc Khương Tinh kia, không biết chết ở chỗ nào rồi.

Khương Tiểu Mãn cái hiểu cái không "À" một tiếng, hai tay chống má hỏi: "Vậy bà ngoại không có nhà mẹ đẻ ạ? Sao không về đi thăm nhà?"

"Bà ư?" Khương Tú Mai thở dài một cách nặng nề, nói: "Bà đã già rồi, người bà phải thăm cũng đã mất, còn về làm gì?"

Ba mẹ Khương Tú Mai đã mất, nhưng nhà mẹ đẻ bà vẫn còn có anh em. Dựa theo khuôn phép mà nói thì bà vẫn nên đi về thăm hỏi.

Nhưng Khương Tú Mai không thích, bởi vì quan hệ của bà với anh em trong nhà mẹ đẻ không tốt, vậy nên căn bản là bà không có ý định này.

Khương Tiểu Mãn không rõ ân oán của thế hệ trước, nhưng bé là một đứa trẻ thông minh và tinh tế, nhận ra tâm trạng của bà ngoại không tốt lắm, bé đã không nói nữa, ngay lập tức ôm lấy eo Khương Tú Mai, làm nũng dụi dụi nói: "Vậy được rồi, cháu đi theo bà ngoại, ở đâu cũng được hết."

Áo bông nhỏ thật là hiểu chuyện. Cái bộ dáng nhỏ bé nhu thuận như này thì có ai không yêu cho được?

Khương Tú Mai cười híp mắt xoa đầu bé, cũng không buồn bã quá lâu, sớm đã ổn định xong tâm trạng, cần làm gì thì đi làm cái đó.

Đợi suốt từ lúc nhá nhem tối tới giờ, những người đi thăm người thân đã dần trở về, lúc này thị trấn mới bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn.

Khương Tinh cũng đã về.

Chỉ là sắc mặt hắn không tốt lắm, trán còn bị hơi sưng đỏ, lại mang thêm vết thương về rồi.

Giờ đã qua năm mới, sao vẫn chưa chịu ngồi yên nhể? Thằng nhóc này sẽ không đi ra ngoài gây sự đấy chứ? Vừa mới trôi qua một năm, biểu hiện của nó không phải rất tốt à? Sao lại bắt đầu nông nổi rồi?

Khương Tú Mai trừng hắn, muốn nói chút gì đó, nhưng nói còn chưa kịp thốt câu nào ra khỏi miệng, Khương Tinh đã che trán chỗ miệng vết thương, cực kỳ chán ghét nói: "Mẹ, bác con tới kìa!"

Chỉ một câu đã khiến khuôn mặt Khương Tú Mai ngay lập tức trầm xuống hoàn toàn.

Bác của Khương Tinh, cũng là anh trai ở nhà mẹ đẻ của Khương Tú Mai.

Thiệt tình, năm mới vừa qua mà vận xui đã tìm tới cửa rồi!

[Truyện được đăng tải tại Wa_tt_pad của Liulingling9998, vui lòng không re_up, thân ái!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play