Edit: Liulingling9998
Beta: Tiểu Mật Đường
Đêm qua vừa có một trận tuyết lớn rơi xuống, lúc này tuyết đã bọc trắng, giữa trời đất trắng tinh một khoảng mênh mông.
Hương thơm phảng phất từng đợt từng đợt truyền ra từ phòng bếp, đó là mùi hương của thịt heo.
Khương Tiểu Mãn ngồi ở trước thềm cửa, nước mắt rơi lã chã lã chã.
Khương Tinh mang tới cho bé một bát não heo Hoa Hoa, ở trên rắc một ít gạo kê, tiêu và xì dầu, thêm một ít dầu vừng nóng hổi, nghe thôi đã thấy rất ngon.
“Ăn gì bổ đấy, nhóc đi học phải dùng não, ăn nhiều chút mới có thể thông minh hơn.”
Khương Tiểu Mãn giận dỗi cầm thìa lên, vừa ăn vừa khóc, lệ rơi đẫm mắt.
Bé cảm thấy bé phải xin lỗi Đại Hoa, phải xin lỗi Hoa Hoa.
Hoa Hoa sinh hai bé heo cũng bị bọn họ cho thịt hết.
Khương Tiểu Mãn đã nuôi bọn nó lâu như vậy, dù phần lớn heo cỏ đều là bà ngoại làm, bé còn lén ăn vụng chút bí ngô của Hoa Hoa, nhưng Đại Hoa Tiểu Hoa đều đã chết, bé vẫn rất buồn.
Sau khi Khương Tiểu Mãn ăn xong thì chạy đến cạnh chuồng heo, nằm sấp trên đất đối diện với Hoa Hoa đang ngủ gục, nói: “Hoa Hoa mày đừng buồn, sau chỉ còn lại tao với mày sống nương tựa lẫn nhau thôi.”
Hoa Hoa lười biếng nhấc mí mắt lên nhìn bé một cái, hừ hừ vài tiếng rồi ngủ tiếp.
Trẻ con khóc rất dai, Khương Tinh không chịu được, an ủi bé: “Thích heo như thế thì sau cậu mua cho nhóc một Tiểu Hương Trư (1), tặng nhóc làm thú cưng nuôi.”
(1) Tiểu Hương Trư - 小香猪: Loại heo này được dùng làm vật nuôi cho quý tộc ngày xưa, bây giờ cũng là một thú nuôi trong nhà, bạn nào muốn biết thêm thì tìm hiểu nhé.
Khương Tiểu Mãn lau lau nước mắt: “Hương heo là heo gì? Có đáng yêu hơn, ăn ngon hơn Đại Hoa không? Có rất thơm thật không?”
“... Chắc là ăn cũng rất ngon.” Khương Tinh lau lau miệng, khoa tay múa chân miêu tả cho bé một cái kích thước, “Chỉ to như vậy thôi, nó mãi mãi cũng không thể lớn hơn, chúng ta không được thịt nó đâu.”
Khương Tiểu Mãn giờ mới vui hơn một tẹo, hơn nữa trong lòng còn đặt cho con hương heo còn chưa gặp một cái tên, tên là Hương Hương.
Mong là Hương Hương mãi mãi thơm ngào ngạt, nhưng Khương Tiểu Mãn nghĩ một lát, cảm thấy thơm quá cũng không được. Nếu thơm quá thì có khả năng bé sẽ không kiềm được mà muốn ăn.
Do dự nhiều chút, bé tổng kết lại rồi lấy một cái tên mới, tên là Tiểu Hương Hương. Nghĩa là chỉ thơm xíu thôi là được.
Thịt xong con heo đầu năm, mấy ông chú tới hỗ trợ giết heo cũng rời đi, trong nhà cũng dần yên tĩnh lại. Hai người Khương Tiểu Mãn và Khương Tú Mai ở lại thu dọn cơm thừa rượu cặn, dọn lại sân vườn.
Thời tiết rất lạnh, Khương Tú Mai lo bé bị lạnh cứng nên vội kéo bé chạy vào trong nhà.
“Cậu cháu cũng không làm gì, cháu ra đây để làm loạn hay gì hả? Vào nhà đi.”
Giờ mỏ quặng được nghỉ rồi, công nhân cũng nghỉ về nhà ăn Tết, tất nhiên Khương Tinh cũng không đi làm, gần đây mỗi ngày hắn đều rảnh rỗi ở nhà.
Khương Tiểu Mãn đành phải bỏ đũa xuống, chạy vào trong phòng sưởi ấm.
Những tia lửa nhỏ trong chậu than thi thoảng sẽ bắn ra lớt phớt, làm người ta thấy buồn ngủ. Đầu nhỏ của Khương Tiểu Mãn tựa vào trên đầu gối Khương Tinh, giọng nói mơ màng không nghe rõ hỏi hắn: “Cậu ơi, khi nào cháu mới có thể đến trường mầm non tốt nhất trên đời ạ?”
Đã trôi qua hơn nửa năm, tóc Khương Tiểu Mãn cũng dài ra, nhìn xinh hơn trước nhiều.
Tóc cô bé rất dày rất mượt, cảm giác khi chạm vào cực kỳ thích; chỉ là bé quý tóc của mình quá, vẫn luôn bảo vệ không cho đụng vô. Khương Tinh chỉ xoa một lát rồi buông ra.
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Sớm thôi.”
“Sớm thôi sớm thôi, lần nào cậu cũng nói vậy.” Khương Tiểu Mãn giận dỗi nói ra: “Năm nay cháu cũng bốn tuổi rồi đấy! Nếu không đi trường mầm non thì cháu không có cơ hội nữa đâu!”
Khương Tinh cười trêu chọc: “Giờ mỗi ngày nhóc cứ lảm nhảm nói muốn đi học muốn đi học, lại đợi nhóc đi thật sẽ khóc đòi về nhà thôi.”
“Không có đâu!”
“Lúc trước cậu như vậy mà.”
“Đấy là cậu thôi.” Tay nhỏ của Khương Tiểu Mãn chống hông, nói: “Bà ngoại nói từ nhỏ cậu đã không nghe lời, cả ngày bà phải đánh cậu mấy lần, còn đúng giờ hơn việc ăn cơm. Còn cháu thì khác, mọi người ai cũng khen cháu thông minh nhá! Bà ngoại nói sau này cháu chắc chắn sẽ có tiền đồ, thầy Đường cũng nói cháu có tiền đồ, cậu nói thì không tính! Cháu phải giống như mẹ, một người lợi hại nhất, thông minh nhất, là bạn nhỏ có tiền đồ nhất!"
Thầy Đường nói mẹ bé năm đó là sinh viên đại học duy nhất ở thị trấn, điểm của cô ấy trong kì thi đại học tới giờ vẫn còn được ghi lại đó! Mẹ lợi hại nhất luôn!
Khương Tinh bị chọc tức, không hiểu tại sao bé càng ngày càng khó ưa thế, lúc đầu chỉ là hơi tự luyến thôi mà. Khương Tinh chọt chọt vào gương mặt nhỏ nhắn của bé, để lại một câu “Con nhóc kia, nhóc chờ đấy cho cậu”, sau đó thì đi ra ngoài, cũng không biết là đi đâu.
Chờ tới khi hắn về, có một người đi theo phía sau, trong tay còn cầm theo một cái hộp đồ nghề.
“Lắp cho nhà một cái điện thoại bàn.” Khương Tinh nói: “Năm sau tôi phải thường xuyên chạy ở bên ngoài, lúc nào cũng chạy tới trường để gọi điện thoại cũng không tiện lắm, rất phiền phức nếu không có điện thoại để liên lạc.”
Bây giờ thị trấn vẫn chưa có nhiều nhà riêng lắp điện thoại bàn, gia đình ở đây đều rất mộc mạc, nói chung là không có ai đi xa nhà cần phải liên lạc cả.
Khương Tú Mai vốn cảm thấy không cần phải lắp, lãng phí tiền, nhưng giờ con trai đang có làm ăn, không còn chơi bời lêu lổng như trước nữa, bà hơi cắn răng, quyết định nghe theo hắn, để cho thợ lắp lên.
Loay hoay một lúc lâu mới lắp xong cái điện thoại bàn, nhưng vẫn phải đợi hai ngày mới có thể nói chuyện.
Khương Tinh bế Khương Tiểu Mãn lên, để cho bé bấm chơi, còn bảo bé ghi nhớ dãy số, nhớ luôn số điện thoại nhà.
Ghi nhớ một dãy số lượng từ không thể làm khó được Khương Tiểu Mãn.
Bởi vì khi còn rất nhỏ, bé đã ghi một món nợ lớn với hệ thống, làm cho bé cực kỳ nhạy cảm với mấy con số, đếm qua mấy dãy số thì bé nhẩm qua nhẩm lại mấy lần là nhớ hết rồi.
Khương Tinh cười nói: “Trí nhớ tốt như vậy, không hổ danh là Tiểu Mãn, không chỉ có thể biết đọc, còn có thể biết đếm.”
Khương Tiểu Mãn rất đắc ý, hừ một tiếng, cực kỳ tự hào.
Bé không chỉ ghi nhớ được mỗi dãy số đâu, bé còn viết nhật ký nữa cơ. Nhưng đó là bí mật của bé, là ai thì bé cũng không nói.
Ngay từ đầu Khương Tiểu Mãn không có thói quen viết nhật ký, những cái gọi là nhật ký vốn dĩ đều là thư từ gửi với Du Thanh Thời.
Lúc đấy những chữ mà Khương Tiểu Mãn biết không nhiều, mỗi lần viết đều chỉ có thể viết xiêu xiêu vẹo vẹo, viết một tờ giấy cũng không kín hết. Thừa kế hoàn hảo đức tính tiết kiệm tốt đẹp từ Khương Tú Mai, bé cảm thấy gửi đi một bức thư mà dùng mỗi tờ giấy rất là lãng phí, vì vậy bé cảm thấy nên viết nhiều thêm vài tờ, tích góp dần, gửi đi cùng một lúc mới không lỗ.
Tích góp tích góp, còn chưa kịp gửi đi, Du Thanh Thời đã nói cậu ấy phải đi học. Khương Tiểu Mãn không biết sau khi cậu ấy đi học còn có thể nhận thư của bé nữa không, cũng không định làm phiền cậu ấy học, vậy nên bé cũng không gửi nữa.
Nhưng thói quen viết chữ mỗi ngày vẫn được giữ nguyên, viết giống như một cuốn nhật ký. Mỗi ngày ghi lại hôm nay làm gì nè, có chuyện gì vui nè, còn biết thêm được từ gì mới nè.
Trẻ con có tính hay quên, ban đầu khi Du Thanh Thời đi khai giảng thì Khương Tiểu Mãn còn rất buồn, xong dần dần cũng hết.
-
Hai ngày sau, điện thoại trong nhà đã được kết nối. Bây giờ người mà Khương Tinh muốn liên lạc nhiều nhất chính là Du Văn Thành, hắn không thèm suy nghĩ đã bấm số điện thoại của người ta, sau khi hai người trao đổi một chút về chuyện làm ăn, Khương Tinh vốn định gác điện thoại thì không biết nhớ ra cái gì, gọi Khương Tiểu Mãn ra, đưa cho nàng ống nghe.
“Chúc mừng năm mới với bạn của nhóc đi.”
Bạn của bé?
Khương Tiểu Mãn không kịp phản ứng, hai tay nâng ống nghe, ngoan ngoãn “Alo” một tiếng, nhưng bên kia không nói chuyện.
“Alo, xin chào?” Khương Tiểu Mãn lại gọi một tiếng.
Ngoại trừ âm thanh điện lưu trong ống nghe ra thì không còn bất cứ cái gì.
Bên kia giống như một cái hũ nút không nói câu nào, nhưng điện thoại lại không bị ngắt, đường dây vẫn đang bận.
Khương Tiểu Mãn khó hiểu nhìn thoáng qua ống nghe, bé cảm thấy cái tác phong không nói một tiếng suốt nửa ngày này rất giống một người, vì thế thử thăm dò hỏi: “Xin chào, bạn nhỏ?”
“Bạn nhỏ Du Thanh Thời?”
Vì bị Khương Tiểu Mãn truy hỏi như pháo bắn liên thanh, bên kia cuối cùng cũng không vui đáp lại một tiếng.
“Ừm, chào cậu, Khương Tiểu Mãn.”
Quả nhiên là Du Thanh Thời.
Tuy thông qua ống nghe, giọng nói của cậu có hơi sai sai, nhưng Khương Tiểu Mãn vẫn nhớ rõ.
“Chào cậu nha!” Khương Tiểu Mãn vui tới mức suýt nữa nhảy cẫng lên, bé xoa xoa đầu, không biết phải chào hỏi tiếp như thế nào, vì thế hỏi cậu: "Cậu ăn chưa?"
“Ăn rồi, còn cậu?”
“Tớ cũng ăn rồi.” Đại Hoa ăn chưa hết, Tết còn có thể ăn thịt heo rất lâu nè. Thịt ăn không hết còn có thể mang đi sấy khô, thịt khô ăn cũng rất ngon.
Khương Tiểu Mãn cực kỳ vui vẻ mời cậu: “Cậu muốn tới nhà tớ chơi không?”
Ký ức của Du Thanh Thời với thị trấn vẫn cực kỳ sâu sắc, cậu muốn từ chối, nhưng lại cảm thấy không lễ phép nên nghĩ xem tìm một cái cớ thật hoàn hảo (2).
(2) Thiên Y Vô Phùng - 天衣无缝: “Thiên y vô phùng” (Áo trời không kẽ hở) ám chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở, sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn,... cực kì nghiêm ngặt, không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.
Tiếc là cái cớ hoàn hảo đó còn chưa kịp nghĩ ra thì Khương Tiểu Mãn dường như đã nhìn thấu cậu, nhỏ giọng nói: “Cậu không phải sợ đâu, mùa đông không có nhộng, ở đây rất yên tĩnh, mà nếu có thì tớ cũng sẽ bắt hộ cho, tớ lợi hại lắm đó.”
Cả khuôn mặt nhỏ của Du Thanh Thời đỏ bừng lên vì tức giận.
Cậu lớn tiếng nói: “Tớ còn lâu mới sợ nhộng!!”
“Vậy cậu sợ gì vậy?”
“Tớ không sợ gì cả.” Du Thanh Thời không muốn nói chuyện với bé, nhưng lần nào Khương Tiểu Mãn cũng có thể làm cậu mở miệng, “Tớ nuôi một con mèo, nó không muốn xa tớ vì vậy tớ không thể tới nhà cậu chơi đâu.”
Con mèo được nuôi từ sau khi về từ nhà Khương Tiểu Mãn, Du Thanh Thời đặt tên cho nó là Diệu Diệu.
Trên TV nói, hành động của mèo rất là nhanh nhẹn, có thể bắt chuột, cũng có thể bắt gián. Du Thanh Thời cực kỳ xúc động, ngay lập tức bám lấy ba đòi nuôi một con mèo.
Đối với đòi hỏi của con trai, Du Văn Thành tất nhiên sẽ đáp ứng (3), rất nhanh đã tìm cho cậu một chú mèo, coi như để cho cậu có thêm bạn chơi.
(3) Hữu cầu tất ứng - 有求必应: luôn đáp ứng những yêu cầu của đối phương mong muốn.
Con mèo có màu cam, ban đầu khi tới nhà Du Thanh Thời chỉ là một bé mèo nhỏ bé, bây giờ thì đã siêu to siêu béo. Nửa năm trôi qua, nhộng một con cũng không bắt được một con không nói, mèo cam ú còn càng ngày càng lười, càng ngày càng ú nụ, lười hơn cả chủ của nó, giờ Du Thanh Thời đã sớm không ôm nổi nó nữa rồi.
Nhưng Du Thanh Thời vẫn rất thích dù nó không làm mà vẫn có cái ăn.
Nhắc tới mèo trong nhà, giọng điệu nói chuyện của Du Thanh Thời nhẹ nhàng hơn bình thường một chút, nói chuyện cũng nhiều hơn tẹo: “Diệu Diệu rất thích tớ, chỉ ăn đồ tớ đưa, nếu tớ tới nhà cậu chơi, nó sẽ không ăn cơm.”
Thì ra là vậy à, Khương Tiểu Mãn cũng đã hiểu.
Khương Tiểu Mãn nói: “Hoa Hoa nhà tớ cũng đợi tớ cho ăn nè, buổi tối nếu tớ không lén đút cho nó một ít heo cỏ, nó có thể sẽ kêu suốt nửa đêm.”
“Heo cỏ?”
“Hoa Hoa là heo nhà tớ đấy.”
“... À.” Du Thanh Thời không hiểu sao có thể có người nuôi heo làm thú cưng được, nhưng vẫn thấy rất kỳ lạ, lại hỏi nàng: “Hoa Hoa nhà cậu ngoan không? Nuôi heo thì có ích gì?”
“Nuôi heo... Nuôi heo…” Khương Tiểu Mãn gấp tới mức khoa chân múa tay, “Nuôi heo là có đồ ăn.”
“Hả?”
“Hoa Hoa có thể sinh con. Thịt heo ăn rất ngon.”
“...” Du Thanh Thời lại im lặng.
Khương Tiểu Mãn vui vẻ nói chuyện với ống nghe rất lâu, sau khi không thể mời cậu đến chơi, bé lại hỏi cậu ấy có thể viết thư không. Bây giờ bé đã biết rất rất nhiều từ, viết chữ cũng có khá là đẹp. Nếu cậu ấy có thể nhận thì bé sẽ gửi thư qua.
Lại là loại giọng điệu khoe khoang đó, Du Thanh Thời không hiểu sao bé có thể tự tin như thế.
Bé luôn cảm thấy mình là đứa bé thông minh nhất.
Du Thanh Thời không phục, dùng sức gật đầu: “Được thôi, tớ cũng học được rất nhiều từ. Tớ còn lấy được điểm tuyệt đối môn thủ công cơ, tớ sẽ cho cậu xem tượng đất tớ nặn.”
Hai đứa cứ như thế vui vẻ quyết định.
Sau khi ngắt điện thoại, Khương Tiểu Mãn vội vàng chạy ra vườn đào đất, nhưng mùa đông lớn, đất đều đã bị đóng băng đông cứng, một đứa nhóc như bé có đào cũng như không, rất nhanh thôi đầu bé đã sớm chảy đầy mồ hôi lạnh.
Du Thanh Thời nói cậu ấy nặn tượng đất lấy được điểm tuyệt đối, vậy nên bé cũng muốn nặn.
Bé cũng muốn lấy được điểm tuyệt đối.
Khương Tinh nhìn mấy lần, nói: “Nhóc cũng có thể nặn người tuyết mà.”
Hai mắt Khương Tiểu Mãn rực sáng, cảm thấy đấy là một ý tưởng không tệ. Dù sao cũng đều là nặn, người tuyết với tượng đất có gì khác nhau à? Không có mà!
Chỉ là tuyết rơi hai ngày trước đã tan được gần hết rồi, bé đành phải chờ đợt tuyết lớn tiếp theo thôi.
[Truyện được đăng tải tại Wa_tt_pad của Liulingling9998, vui lòng không re_up, thân ái!]