Văn Án

Hán Việt:Tể Tể Tê Toái Nhân Vật Phản Diện Kịch Bản

Tình trạng raw/ convert: Hoàn thành

Tình trạng edit: Lết :))

Edit_Trans: Liulingling9998

Beta: TiểuMậtĐường

Năm Khương Tiểu Mãn ba tuổi bị một hệ thống trói buộc, hệ thống nói bé thật ra là một thiên kim tiểu thư bị lưu lạc, tay cầm kịch bản nữ phụ pháo hôi, thiên kim tiểu thư giả mạo được ba mẹ lắm tiền nhận nuôi mới là nữ chính.

Khương Tiểu Mãn chớp chớp mắt, hỏi: "Nữ phụ pháo hôi nghĩa là gì?"

Hệ thống: "Bọn nhóc đều sống ở trong một cuốn sách, mỗi người đều có một vai diễn riêng cho bản thân. Tóm lại nhóc phải tự mình hắc hóa, trở thành một đứa trẻ hư hỏng. Nhóc nhìn bé trai kia thấy thế nào? Vai diễn của cậu ta so với nhóc còn nặng hơn, sau sẽ là nhân vật boss phản diện đấy. Bây giờ nhóc đi bắt nạt cậu ta, khiến cậu ta đẹp mắt đi."

Khương Tiểu Mãn ngây thơ mờ mịt, hái một đống hoa tươi sặc sỡ nhét vào tay bé trai, "Tớ giúp cậu đẹp mắt!"

Hệ thống: "..." Bảo bối ơi nhóc lầm rồi! Không phải đẹp mắt kiểu này!

Bé trai: "Tớ không cần bạn bè, cũng không cần kết bạn, chỉ là một cải thìa (*) không ai muốn, chắc chắn sẽ bị bỏ rơi."

(*) Cải thìa: vô dụng, thừa thãi

Khương Tiểu Mãn: "Không đâu, mỗi người đều có một ý nghĩa tồn tại riêng. Hệ thống nói cậu rất lợi hại, còn lợi hại hơn cả tớ, sau này sẽ trở thành một người cực kỳ cực kỳ có ích!"

Hệ thống: "...???" Nó có nói vậy luôn hả?

Sau này, hệ thống không ban phát nhiệm vụ cho Khương Tiểu Mãn nữa, làm cho bé rất tiếc nuối: "Hệ thống à, vì sao anh không chơi với em nữa?"

Hệ thống: "... Trước tiên nhóc cố gắng lớn lên, đem IQ phát triển toàn diện đi! Ta sắp bị nhóc làm nghẹn chết rồi!"

Khương Tiểu Mãn dưới ánh mắt giám sát của hệ thống, cố gắng để bản thân hắc hoá, cho tới khi được ba mẹ hào môn tìm về. Khương Tiểu Mãn xoa xoa đầu: "Hệ thống nè, nhiệm vụ đâu rồi? Không phải nói muốn tranh đoạt gia sản à?"

Hệ thống: "Còn tranh cái gì quỷ gì nữa? Bây giờ nhóc còn nhiều tiền hơn ba mẹ mình!"

*Nữ chính thật sự là trẻ con.

*Đáng yêu, ấm áp hằng ngày.

*** Truyện edit và trans khi chưa có sự cho phép của tác giả Đào Chi Hoàn Hoàn, do đó cảm phiền không mang tác phẩm cũng như chuyển ver khi chưa có sự cho phép của mình!

** Lần đầu edit, sai sót gì mọi người nhớ báo cho mình!

Chương 1: Khương Tiểu Mãn gặp ác mộng.

Edit: Liulingling9998

Beta: Tiểu Mật Đường

Ở trong mơ, bé nhìn thấy cậu (1) mình nằm im trong vũng máu, khuôn mặt không có chút huyết sắc, không nhúc nhích. Cơ thể hắn chảy máu ngày càng nhiều, sắc mặt ngày càng đen, dần dần hoà vào trong bóng đêm...

(1) Cữu cữu - 舅舅 - Cậu/ anh em với mẹ gọi là cữu.

Chóp mũi phảng phất ngửi được mùi máu tươi nồng đậm không thể bay đi, Khương Tiểu Mãn mở mắt ra, "Oa" một tiếng khóc lớn.

Tiếng khóc vừa vang lên, lại nghĩ tới gần đây bà ngoại luôn ho khan, ngủ cũng không được ngon, tối nay vất vả lắm mới không có tiếng động, vì sợ phiền bà nghỉ ngơi, bé đành phải ủy khuất im lặng, mím chặt miệng, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng hạt đậu hay kim khâu rơi xuống đất.

Thút tha thút thít, khí thở nhanh nhưng không dám vội, rất đáng thương.

"Hệ, hệ thống thống..." Hai tay nhỏ mập mạp của Khương Tiểu Mãn níu chặt ga gối, khóc nấc từng tiếng, lời nói không thành câu, "Cậu, cậu của em bị người khác đánh mất rồi, thấy nhiều máu lắm."

Khương Tiểu Mãn là một đứa bé trưởng thành sớm, rất thông minh. Ở những đứa trẻ khác, lúc này còn đang bị hổ mẹ lừa gạt, bé đã sớm được hệ thống phổ cập kiến thức khoa học, biết đó chỉ là lừa người khác. Bé còn biết con người rồi sẽ chết, chết thì vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại, chứ không phải là ngủ một giấc đơn giản như ta nhìn thấy.

Hệ thống bất đắc dĩ thở dài: "Ta cũng đã nói cho kí chủ rồi, chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi."

Lúc được ba tuổi, khi hệ thống trói buộc Khương Tiểu Mãn, nó đã nói cho bé biết bé thật ra là thiên kim hàng thật giá thật trong thể loại tiểu thuyết "Thiên kim thật giả", tay cầm kịch bản nữ phụ pháo hôi.

Sau khi ba mẹ hào môn làm mất đứa con gái ruột thì nhận nuôi một cô bé giống giống Khương Tiểu Mãn một chút, đối xử với cô bé đó một tình cảm mà vốn dĩ nên thuộc về bé. Mà thiên kim hàng thật giá thật sau khi lưu lạc đã phải trải qua một cuộc sống gió thảm mưa sầu, sống không hạnh phúc là bao.

Vào năm bốn tuổi, người nhận nuôi Khương Tiểu Mãn lâm vào cảnh cửa nát nhà tan, trước là cậu bé đánh nhau với người khác, xong chạy chữa không kịp rồi qua đời, tiếp là bà ngoại không vượt qua nổi đả kích nên cũng đi theo cậu con trai.

Khương Tiểu Mãn triệt để trở thành đứa bé không ai muốn nhận, nhiều lần khó khăn, bữa đói bữa no khổ sở lớn lên, năm 15 tuổi mới được cha mẹ hào môn tìm về, kết thúc cuộc sống ở khe núi lạc hậu nghèo khó.

Chẳng qua Khương Tiểu Mãn còn quá nhỏ, hệ thống bô bô nói một đống, mặc kệ trong lòng nó đầy căm phẫn, ra vẻ cô nhóc thiên kim giả đó lấy đi bao nhiêu phúc lợi của bé, khuôn mặt bé vẫn rất ngây thơ, vừa không biết nữ phụ là có nghĩa là gì, vừa không biết hai chữ "độc ác" viết như thế nào.

Bé chỉ biết mình hiểu câu đó nghĩa là -- Hệ thống nói bé phải dành lại thân phận, muốn làm gì thì làm cái đó, không phải ủy khuất bản thân.

Vào buổi tối, Khương Tiểu Mãn lập tức tỏ vẻ với bà ngoại, mỗi ngày kẹo đường và đồ ăn vặt phải gấp đôi, không thích ăn cà rốt thì không cần ăn, xem xong phim hoạt hình mới chịu ngủ. Kết quả không như mơ, còn bị bà ngoại đè ra tét mông một trận.

Tuy tính tình bà ngoại có hơi nghiêm khắc, nhưng bình thường vẫn luôn thương Khương Tiểu Mãn, cũng không hay đánh bé, chỉ vì một câu nói của hệ thống, Khương Tiểu Mãn không hiểu tại sao phải chịu oan một trận đòn no nê. Bé siêu siêu oan ức, ôm mông nhỏ của mình, thề sẽ không bao giờ đưa ra các yêu cầu vô lý nữa, cũng không thèm để ý cái thân phận nữ phụ độc ác gì gì đó nữa.

Cho tới đêm hôm nay, vậy mà bé lại gặp ác mộng.

Cùng một giấc mơ, Khương Tiểu Mãn mơ mơ màng màng tận mấy ngày, chỉ là những lần trước đều rất mông lung, không thấy rõ, tới đêm nay mới là lần đầu tiên biết rõ đã xảy ra chuyện gì.

Cậu sẽ không xảy ra chuyện giống như trong giấc mơ chứ? Đã mấy ngày bé chưa gặp cậu rồi...

Khương Tiểu Mãn rất sợ, bé khóc nhưng không dám lớn tiếng, hai tay đành phải níu chặt ga gối, dùng lực cắn, cố nén âm thanh nức nở xuống.

"Em không muốn cậu chết đâu, cũng không muốn bà ngoại chết, càng không muốn trở thành đứa bé không ai muốn nuôi..." Khương Tiểu Mãn lau nước mắt, "Anh hệ thống này, anh có cách gì không?"

Khương Tiểu Mãn biết, hệ thống rất lợi hại, giống như làm ảo thuật, biến ra bánh kẹo cho bé. Rất nhiều lúc, bà ngoại không cho bé ăn kẹo, nói ăn nhiều sâu răng, những lúc này, bé sẽ dùng điểm tích lũy lén trao đổi với hệ thống.

Hệ thống thấy còn không tới mười điểm trên màn hình, sau lại rơi vào trầm mặc.

Trước tiên không nói nó là hệ thống nhân vật phản diện, đến để thúc giục Khương Tiểu Mãn hoàn thành nhiệm vụ đi đúng nội dung cốt truyện, nếu nó thật sự giúp, nhưng không tới nổi số mười này... Giúp bằng niềm tin à?

Hệ thống lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác bi thương của con người, biết đến cái gì gọi là nỗi đau "Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán" (2).

(2) Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán: Câu này chắc thành ngữ Trung Quốc, nhưng mình tìm không ra, dịch nôm na là thiếu tiền rất khổ

"Hệ thống cũng bó tay." Hệ thống đáp.

Thời gian trói định của nó không đúng lắm, phải là khi Khương Tiểu Mãn được ba mẹ hào môn tìm về mới đúng, nhưng trình tự xảy ra có chút sai sót, thời gian rối loạn, hệ thống cũng chỉ biết thuận theo ý trời. Khi hệ thống gặp và trói buộc mục tiêu, Khương Tiểu Mãn vẫn còn là một đứa bé, đối mặt với nữ phụ độc ác phiên bản chibi, hệ thống rất lâu vẫn không thể thông não.

Một đứa nhóc ba bốn tuổi thì có thể làm được cái gì?

Hệ thống nó là hệ thống nhân vật phản diện, chỉ có thể thông qua chuyện xấu để kiếm điểm tích lũy, Khương Tiểu Mãn cùng lắm chỉ có thể nhân lúc bà ngoại không chú ý, lén đập một cái đĩa, tạm coi như là chuyện xấu, hệ thống mắt nhắm mắt mở cho bé một ít điểm coi như khen thưởng, cổ vũ làm chuyện xấu, chôn xuống một hạt giống tà ác. Sau này bà ngoại đổi tất cả đĩa thành đĩa sắt, ném xuống sàn cũng không vỡ, khiến Khương Tiểu Mãn ngay cả điểm tích luỹ cũng không thể kiếm thêm.

Cuộc sống quả là không dễ, hệ thống nghĩ mà thở dài.

Không có điểm, nó cũng không thể thăng cấp, bây giờ chỉ còn nước cần cù chăm chỉ, cố gắng trói định kí chủ làm nhiệm vụ, vì tương lai trở thành hệ thống nhân vật phản diện vĩ đại. Nhưng bây giờ, nó cảm thấy khó khăn ghê.

Khương Tiểu Mãn không được câu trả lời vừa ý từ hệ thống, thút tha thút thít nằm xuống, khóc tới mệt thì mới lăn ra ngủ tiếp. Chỉ là trong lúc ngủ mơ, vẫn nhìn thấy hình ảnh của cậu, ngủ không tròn giấc.

-

Ngày hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, Khương Tú Mai thường đi đi lại lại, làm xong việc nhà trong vòng một giờ rồi mới đi gọi Khương Tiểu Mãn dậy. Chỉ là bà vừa mở cửa phòng Tiểu Mãn ra đã giật bắn mình.

Chăn của Khương Tiểu Mãn sớm đã bị đá tung xuống mặt đất, đầu tóc rối tung rối mù, giống như cái ổ gà. Đêm qua do khóc mà nước mắt vẫn còn, cả đôi mắt to tròn nay đã thành một cục sưng đỏ. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đỏ rực, không biết mơ thấy gì mà cắn môi nức nở, nhìn rất đáng thương.

"Bà ngoại thương." Khương Tú Mai giật mình, đánh thức bé dậy, "Tiểu Mãn, cháu sao vậy? Có phải bị sốt không?"

Khương Tiểu Mãn thường ngủ chung với bà, đứa bé này buổi đêm rất ngoan, chưa từng khóc, dáng ngủ cũng rất nhã nhặn thanh tú. Là do gần đây Khương Tú Mai bị bệnh, sợ lây bệnh cho bé nên phải chia phòng ngủ. Nếu không thì một đứa bé mới từng này tuổi ai dám nuôi thả chứ?

Nhưng ai ngờ mới tách ra có một đêm, Tiểu Mãn đã trở thành như này.

Khương Tú Mai lấy tay áp trán Khương Tiểu Mãn, phát hiện không nóng mới yên tâm.

"Bà ngoại..." Khương Tiểu Mãn hai tay ôm cổ Khương Tú Mai, ở trong lòng bà cọ cọ, âm thanh trẻ con non nớt vang lên.

Thấy không còn việc gì, Khương Tú Mai khẽ thả lỏng một chút, ôm lấy bé đi tới nhà vệ sinh, nhét cho bé một cái bàn chải nhỏ, "Rửa mặt nhanh lên nào, lát tới trường với bà, nhanh không là muộn."

Khương Tú Mai không có bản lĩnh gì của lão bà tử, con trai lại hỗn hào không nghe lời, lớn rồi không chịu về nhà, bà chỉ có thể tìm cho mình một công việc nuôi sống gia đình là bé. Bà làm đầu bếp nấu cơm ở một trường tiểu học trong thị trấn, cũng không đành lòng để Khương Tiểu Mãn ở nhà một mình, mỗi lần đi làm đều phải dẫn theo bé.

Khương Tiểu Mãn rầu rĩ đáp lại, ngoan ngoãn đánh răng, rửa mặt.

Cất bàn chải và treo khăn lông gọn gàng, Khương Tiểu Mãn ngây người. Vừa nghĩ tới giấc mơ đêm qua, bé lại muốn khóc nhưng chỉ bĩu bĩu môi, oan ức nhịn xuống.

Có nói cho bà ngoại, bà ngoại cũng sẽ không tin. m thanh của anh hệ thống, chỉ có một mình Khương Tiểu Mãn nghe thấy, cũng chỉ có một mình Khương Tiểu Mãn có khả năng giao tiếp cùng. Nói thì bà ngoại chắc chắn bé đang nói nhảm, sau còn tìm bà bói trừ tà tới trị bé.

Trước đây Khương Tiểu Mãn có nói một lần, nhưng bà ngoại cho rằng bé đang nói nhảm, tìm trong thị trấn một bà bói nổi danh nức tiếng về trừ tà. Bà bói này lấy một cái đuốc thiêu làm đỏ nồi sắt, đuổi chạy Khương Tiểu Mãn khắp sân, nói cái này có thể đuổi tai ương trên người bé, làm cho Khương Tiểu Mãn sợ tới choáng váng.

Từ đó về sau, Khương Tiểu Mãn không dám kể ra việc của hệ thống, cũng không nói tới chuyện của tương lai.

Bé phải tự nghĩ cách mới được.

Khương Tú Mai ôm Khương Tiểu Mãn đi tới trường, bắt đầu hấp bánh bao. Lúc này, còn có hai bà lão tới, một người nấu sữa đậu nành, một người làm sạch rau.

Đêm qua bà Khương đã hấp đều bánh bao nên không quá mất công, có thể đặt lồng cao tầng rồi làm nóng luôn. Khương Tú Mai ở phòng bếp bận việc, để một mình Khương Tiểu Mãn ngồi trên ghế nhà ăn chơi.

Bé rất ngoan, trước giờ đều không khiến người khác phải bận tâm nhiều, đôi lúc còn có thể ngồi ngơ ngẩn cả một ngày. Người khác cũng nói Khương Tiểu Mãn ngoan ngoãn hiểu chuyện, có tâm hồn ngây thơ trong sáng. Thật ra chỉ có mình Khương Tiểu Mãn biết, lúc bé an tĩnh như vậy là đang tán gẫu với hệ thống.

Chỉ là hôm nay bé không cói tâm trạng đó.

Hệ thống cũng im lặng kì lạ, một câu cũng không nói.

Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của Khương Tiểu Mãn nhăn lại, hai chữ "buồn bực" khắc rất rõ. Bé không biết cậu mình ở đâu, cũng không biết bây giờ hắn đang làm gì.

Tuy bà ngoại luôn mắng cậu cả ngày không chịu về nhà, sinh con trai kiểu này không bằng sinh một tên ngốc biết điều, nhưng mỗi lần trở về, cậu đều tặng Khương Tiểu Mãn mấy viên kẹo đường và đồ ăn vặt mua từ trong thành phố. Trong đó có một cái gọi là chocolate, Khương Tiểu Mãn siêu thích.

Khương Tiểu Mãn rất quý cậu, tất nhiên cũng không muốn cậu chết.

"Bà ngoại." Khương Tiểu Mãn càng nghĩ càng không ngồi yên được, chạy vào phía sau nhà bếp, cào cửa hỏi: "Sao cậu vẫn chưa về ạ?"

Khương Tú Mai nghe Khương Tiểu Mãn nhắc tới thằng con trai cứng đầu ngu ngốc của mình, lập tức cười lạnh: "Không về càng tốt, có lẽ là chết đâu đó bên ngoài rồi. Cả ngày ở cạnh nó đều là đám bạn bè đầu đường xó chợ, vớ vẩn tạp nham, chết ở ngoài có khi là chuyện tốt, đỡ khiến cho lão bà tử đây thay nó thu thập hậu sự. Hừ!"

Khương Tú Mai giống như thường ngày, chửi mắng một trận, sau khi mắng xong, vừa quay đầu đã thấy Khương Tiểu Mãn đã khóc tới mức thê lương, đôi mắt chớp chớp nhìn bà. Cặp mắt đó ngập nước, nhìn Khương Tú Mai tới mức lòng quặn thắt.

"Làm sao làm sao?" Khương Tú Mai lau tay, lập tức chạy lại hỏi.

Khương Tiểu Mãn nước mắt rơi, nói: "Cháu, cháu không muốn cậu chết, cháu không muốn, cháu muốn cậu về, bà ngoại, cháu mơ thấy cậu. Rất sợ! Cháu muốn cậu về cơ..."

Bé khóc rất đáng thương, Khương Tú Mai đành phải nghe theo: "Được được, không cho nó chết, cháu chờ chút, bà ngoại hấp xong cái bánh bao này sẽ cho con gọi điện với cậu, hỏi chút xem nó ở đâu nhé."

Lúc này Khương Tiểu Mãn mới chịu nín khóc mỉm cười, ôm Khương Tú Mai một cái.

Học sinh của trường không nhiều, lượng đồ ăn tất nhiên cũng không nhiều, Khương Tú Mai nhanh đem lồng hấp đậy kín, mọi việc đều hoàn thành thoả đáng.

Vừa nghĩ đến thằng con trai xúi quẩy của mình, Khương Tú Mai cũng bắt đầu phiền muộn. Nghĩ nghĩ, quả nhiên nên gọi nó về, giờ Khương Tinh đã lâu không về nhà.

Sau khi bận rộn làm xong bữa sáng, Khương Tú Mai dẫn Khương Tiểu Mãn tới phòng làm việc của hiệu trưởng mượn điện thoại gọi cho Khương Tinh.

Khương Tú Mai tính chắt chiu, với lại trong nhà cũng không có người cần giữ liên lạc nên cũng không sắm cho mình cái điện thoại riêng. Khương Tinh ngược lại, bản thân hắn phóng túng đã quen, lúc đuổi đi có men rượu, mà lúc trước không được mua, nên hắn lập tức mua cho mình một cái điện thoại, giờ tìm người đâm ra rất tiện.

Trong ống nghe sau vài tiếng bíp bíp, cuối cùng cũng có người bắt máy.

Khương Tú Mai lập tức nói: "Vương bát đản kia, mày giờ ở đâu? Có chịu về nhà hay không hả? Tiểu Mãn nhớ mày đây này, đang ở đâu thì nhanh về đi, không thì chết với bà đấy!"

Bên kia im lặng một lúc, giọng nói là của con gái: "Chào bà, xin hỏi bà là người nhà bệnh nhân đúng không ạ? Phiền bà tới bệnh viện thành phố một chuyến, chủ nhân điện thoại đang ở trong phòng cấp cứu kiểm tra..."

[ Truyện được đăng tải tại Wa_tt_pad của Liulingling9998, vui lòng không re_up, thân ái! ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play