Tam Dương thôn có chừng một trăm hộ dân, Đinh Dĩ Nam không có cách nào thăm viếng từng nhà, liền liên lạc Bí thư Lưu hỗ trợ trưng cầu ý kiến thôn dân.
Cậu đến ủy ban thôn để trò chuyện với một số trưởng thôn khác và đồng ý rằng đội xây dựng sẽ sử dụng lao động địa phương, sau đó cậu đi đến khu rừng tre ở ngọn núi phía sau của thôn Tam Dương và tìm thấy Hoắc Chấp Tiêu đã biến mất trong vài giờ.
“Có nhìn thấy vật liệu thích hợp không?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
Bên này Hoắc Chấp Tiêu cũng không biết đi nơi nào sờ soạng lần mò một phen, sơ mi cùng quần tây bẩn thỉu, trên tay còn dính bùn chưa khô.
“Nơi này cấu tạo và tính chất của đất đai cũng không tệ lắm, có thể cân nhắc làm tường đắp đất.” Hoắc Chấp Tiêu hẳn là chưa chú ý tới mu bàn tay cũng không sạch sẽ, hắn giơ tay lên xoa mồ hôi trên trán, kết quả nơi đó lập tức xuất hiện một vệt bùn.
Đinh Dĩ Nam lấy khăn tay từ trong túi quần ra, đưa cho Hoắc Chấp Tiêu nói: “Lau mặt.”
Bên người mang khăn tay là thói quen Đinh Dĩ Nam hai năm trước học được. Tại một buổi tiếp tân trong ngành xây dựng, một kiến trúc sư Nhật Bản vô tình làm đổ rượu vang đỏ lên quần áo của người phục vụ, anh ta lập tức lấy khăn tay trên người ra, điều này không chỉ ngăn chặn rượu vang đỏ lây lan mà còn giảm bớt sự bối rối của người phục vụ.
Đinh Dĩ Nam chính là vào lúc đó phát hiện khăn tay có tác dụng không ít, bởi vì cậu cũng đã gặp qua tình huống cần gấp giấy ăn, mà quanh năm trên người mặc âu phục trên không tiện mang giấy ăn bỏ túi.
Từ sau vụ việc kia, cậu đã mang khăn tay bên người, hiện tai là lần thứ vô số khăn tay phát huy tác dụng.
Nhưng Hoắc Chấp Tiêu nhìn khăn trong tay Đinh Dĩ Nam cũng không đụng, anh chỉ là mở ra hai tay nói: “Tay tôi cũng không sạch sẽ.”
Đinh Dĩ Nam không khỏi có chút kỳ quái: “Tay anh sao lại bẩn như vậy?”
Coi như là nghiên cứu cấu tạo và tính chất của đất đai, cũng không đến nỗi bị bùn trên cổ tay của mình.
“Mới vừa mới nhìn thấy có một măng tre.” Hoắc Chấp Tiêu mặt không biến sắc đáp, “Hiếu kỳ đào một chút.”
“…”
“Đào đứt đoạn mất.”
Thái tử gia lớn lên trong thành phố, quả nhiên nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Đinh Dĩ Nam bất đắc dĩ thở phào, đi đến trước mặt Hoắc Chấp Tiêu thay anh chùi cái trán. Mà bởi vị trí hai người ở một cái sườn dốc, Đinh Dĩ Nam không chú ý dưới có chân cục đá nên không đề phòng, cậu vừa mới đạp lên trọng tâm liền bất ổn mà lắc lư hai lần, Hoắc Chấp Tiêu lập tức dùng cánh tay nắm ở eo nhỏ của cậu.
“Đinh trợ, ” Hoắc Chấp Tiêu rũ mắt xuống nhìn Đinh Dĩ Nam đáp: “Trước đây, cậu cũng chủ động ôm ấp thế này sao?”
Đinh Dĩ Nam không chủ động ôm anh, nhưng cậu không thể hiểu tại sao cậu lại phạm sai lầm kể từ đêm đó. Cậu đứng vững và đẩy cánh tay của Hoắc Chấp Tiêu ra, và sau đó cậu phát hiện ra rằng cổ tay của Hoắc Chấp Tiêu đã đứng ở một góc vuông 90 độ.
Làm như vậy mục đích chỉ có một —— tránh cho Đinh Dĩ Nam dính phải bùn đất.
Trong nháy mắt, Đinh Dĩ Nam đột nhiên phản ứng lại, nếu là trước đây, Hoắc Chấp Tiêu căn bản sẽ không dìu cậu, huống chi là quản quần áo của cậu có bẩn hay không.
Cậu có thể tự đứng vững sau khi lắc nhiều nhất là hai lần, nên không có gì gọi là “chủ động ôm ấp” cả.
“Tôi vừa nãy tới nhìn thấy một con sông nhỏ.” Đinh Dĩ Nam cất khăn tay, nhìn xuống núi nói: “Đến đó rửa đi.”
Mực nước của con sông nhỏ ở thôn Tam Dương này rất nông, tôm cá nhỏ trong sông có thể nhìn thấy rõ.
Đinh Dĩ Nam đã rất lâu chưa có tới bờ sông, nhìn thấy phong cảnh thiên nhiên này khó tránh khỏi cảm thấy hoài niệm. Cậu thừa dịp Hoắc Chấp Tiêu ở một bên cạnh rửa tay, nhặt một hòn đá bằng phẳng bên cạnh chân, sau đó dùng cổ tay ném hòn đá về phía sông.
Cục đá ở trên mặt nước nhảy ba, bốn lần, lúc này mới lưu luyến mà chìm vào đáy nước.
Hoắc Chấp Tiêu nhìn phương hướng cục đá biến mất, hỏi Đinh Dĩ Nam: “Đây là đang làm gì?”
“Ném thia lia” Đinh Dĩ Nam lại nhấc một tảng đá dưới chân lên, “Anh có muốn thử không?
Trong một giờ tiếp theo, Đinh Dĩ Nam hối hận khi nói với Hoắc Chấp Tiêu rằng kỷ lục cao nhất của cậu là 13.
Lúc đầu, cậu kiên nhẫn dạy cho Hoắc Chấp Tiêu cách sử dụng các kỹ năng sức mạnh của mình và giúp anh ấy tìm được những viên đá phù hợp. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, sự nhiệt tình của Hoắc Chấp Tiêu vẫn không hề suy giảm, Đinh Dĩ Nam cũng dần cảm thấy nhàm chán.
Cậu muốn nói với Hoắc Chấp Tiêu rằng kỷ lục mười ba lần đánh không dễ bị phá vỡ như vậy, có lẽ dù có ném đến tối cũng không thể đạt được mười lần trúng đích.
Nhưng mà cân nhắc đến vấn đề mặt mũi của ông chủ, Đinh Dĩ Nam không nói ra, chỉ là không có việc gì mà ngồi nhàn hạ ở bên cạnh.
Bên kia con sông là một làng khác, từ đây nhìn ra xa có thể nhìn thấy một con đường nhỏ từ trái qua phải với những cột điện thoại thưa thớt dựng bên đường.
Trên đường nhỏ thỉnh thoảng có xe máy và nông dân chở cọc đi qua, Đinh Dĩ Nam bàng hoàng nghĩ hồi nhỏ mình cũng đi con đường nhỏ như vậy đến trường, nếu gặp một người dì thân quen thì bên kia sẽ cho di ấy một số loại rau hoặc trái cây.
“Cậu có thấy không?” Giọng nói của Hoắc ChẤp Tiêu kéo suy nghĩ của Đinh Dĩ Nam quay lại, “Tôi mới ném 12 lần.”
Đinh Dĩ Nam tỉnh táo trở lại, dấu vết hoảng sợ vì bị bắt. Cậu hoàn toàn không nhìn thấy khoảnh khắc tươi sáng của Hoắc Chấp Tiêu, nhưng rõ ràng Hoắc Chấp Tiêu đang chờ đợi sự đánh giá của cậu.
“… Không tệ.” Đinh Dĩ Nam khô khốc đáp lại, lúc này mới phát hiện Hoắc Chấp Tiêu đã cởi giày và tất, bước xuống nước không biết từ lúc nào. Có lẽ là do vừa rồi cậu đã dạy cho Hoắc Chấp Tiêu rằng anh phải sát vị trí chiến đấu xa hơn.
“Cậu đến cùng thấy hay không?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
Đinh Dĩ Nam mất tự nhiên ho khan một tiếng, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Không đếm.”
“Cậu căn bản sẽ không xem.” Hoắc Chấp Tiêu bình tĩnh mà thuật lại sự thật, âm thanh không mang theo bất kỳ cảm xúc khó chịu nào, mà Đinh Dĩ Nam lại khó giải thích được cảm nhận được cảm giác nguy hiểm.
Một giây sau, đúng như dự đoán, Hoắc Chấp Tiêu cúi người xuống múc nước sông lên hất lên người Đinh Dĩ Nam, Đinh Dĩ Nam theo bản năng mà quay mặt đi, cau mày nói: “Hoắc Chấp Tiêu!”
Hoắc Chấp Tiêu không có ý dùng lại, liền hướng Đinh Dĩ Nam hất một cái, cười nói: “Xuống dưới chơi không?”
“Không.”
Đương nhiên không, Đinh Dĩ Nam mới sẽ không ngây thơ như vậy, sẽ không ngây thơ như vậy, một người đàn ông ở độ tuổi hai mươi đã chạy xuống sông để nghịch nước.
“Cậu chắc chắn chứ?” Hoắc Chấp Tiêu hoàn toàn không dừng lại, hất nước sông vào Đinh Dĩ Nam.
Như đã nói, Đinh Dĩ Nam cũng là một người tính khí thất thường, cậu cởi giày và tất, cuộn ống quần của mình một cách không khoan nhượng, sau đó đi xuống sông và phát động một cuộc phản công chống lại Hoắc Chấp Tiêu.
Con sông nhỏ yên tĩnh bị hai người làm náo động, tôm cá dưới sông hoảng sợ chạy tán loạn. Nếu lúc này có người đi ngang qua con đường nhỏ phía xa, ắt hẳn bạn sẽ nhìn thấy hai kẻ ngốc đang đánh nhau dưới sông.
Đinh Dĩ Nam nhanh chóng nhận ra điều này, cậu dừng động tác lại, muốn bắt tay với Hoắc Chấp Tiêu để làm hòa. Nhưng Hoắc Chấp Tiêu rõ ràng là không theo kịp nhịp điệu của cậu, và lại đổ một vốc nước vào người cậu.
Đinh Dĩ Nam không phòng bị, bị dội một cái, cậu vô thức ngả người về phía sau, nhưng không cẩn thận ngồi phịch xuống nước.
Hoắc Chấp Tiêu cuối cùng cũng dừng động tác trên tay, anh vẩy nước trên mặt châu, nhìn về phía Đinh Dĩ Nam nói: “Không sao chứ?”
Sông nhỏ bên trong tất cả đều là đá cuội, Đinh Dĩ Nam ngồi xuống, cộm cho cái mông cậu đau đớn. Cậu chậm rãi đứng lên nói: “Không có chuyện gì.”
Nhưng lúc này Đinh Dĩ Nam mới phát hiện ra một vấn đề – cả người cậu căn bản là ướt át, so với tình huống của Hoắc Chấp Tiêu còn tệ hơn nhiều.
Nắng đầu hè không chói chang, thậm chí còn phảng phất chút dịu mát khi có làn gió nhẹ thổi qua. Đinh Dĩ Nam bất giác rùng mình, trên người nổi da gà, hai điểm hồng hào trên ngực cũng nổi lên qua lớp áo mỏng.
Hoắc Chấp Tiêu hầu kết trượt một chút, thần sắc đùa giỡn biến mất không còn tăm hơi, bên trong đáy mắt nhiều hơn mấy phần thâm trầm.
Đinh Dĩ Nam không khỏi cảm thấy có chút lúng túng, cậu đem hai tay ôm ở trước ngực, tốt xấu ngăn chặn trở lại tầm mắt không chút nào che lấp kia.
Hoắc Chấp Tiêu chậm rãi quay mặt lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Đinh Dĩ Nam. Mãi đến khi góc nghiêng của mặt, anh mới phải dời tầm mắt đi, anh mới chậm rãi nhìn về phía bờ sông, nhẹ giọng nói với giọng điệu như công việc thường ngày: “Đi lên.”
Đinh Dĩ Nam giẫm lên những viên sỏi dưới chân rồi đi về phía bờ biển, trong lòng bực bội nghĩ rằng mình thực sự không nên đùa giỡn với Hoắc Chấp Tiêu ở dưới nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT