Thời tiết tháng 11 càng ngày càng lạnh, những con đường trơ trọi thiếu sức sống.
Cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn ngăn cách gió lạnh ầm ầm, lò sưởi trong tường tạo ra một bầu không khí ấm áp.
Các sinh viên thực tập chào nhau, cầm bút, vở, cùng nhau đến khu vực họp rộng rãi để dự buổi họp sáng thứ Hai.
Khu vực phòng họp của studio mới không giống các phòng họp của các công ty khác, không có bàn họp dài nhàm chán hay màn hình hiển thị LCD cứng nhắc.
Những chiếc ghế rải rác xung quanh được xếp lại với nhau một cách ngẫu nhiên giống như Tetris, và nhân viên có thể phát huy hết trí tưởng tượng của mình ở bất kỳ hình dạng ghế nào mà họ muốn ngồi.
Mười phút trôi qua và cuộc họp ngắn ngủi sáng thứ Hai đã kết thúc.
Đinh Dĩ Nam nhìn về phía Quách Nghĩa và nói: “Tiểu Quách, đến văn phòng của tôi.”
Văn phòng tổng giám đốc hơi khác so với môi trường văn phòng cởi mở và hòa nhập bên ngoài, có vẻ trầm ổn hơn.
Đinh Dĩ Nam kêu Quách Nghĩa ngồi xuống ghế sofa tiếp khách, sau đó lấy hai trang thông tin đặt trên bàn cà phê, nói: “Có một đơn đặt hàng mới, khách hàng đã chỉ định cậu nhận nó.”
Quách Nghĩa nhìn lướt qua sơ đồ mặt bằng trên bàn cà phê và nói: “Là Lâm Quả.”
“Ừm.”
Đinh Dĩ Nam nói, “Anh ta đã mua một căn loft mới có diện tích 60 mét vuông.”
Biệt thự của Lâm Quả vừa mới được sửa sang lại và giờ anh ta đã mua một dãy phòng khác. Nếu Đinh Dĩ Nam không biết chuyện giữa anh ta và Quách Nghĩa, e rằng Lâm Quả sẽ chuyển sang đầu tư vào bất động sản.
“Có muốn nhận không?” Đinh Dĩ Nam hỏi, “Tôi tôn trọng ý của cậu, cậu có thể không nhận.”
Lâm Quả là khách hàng đầu tiên của studio, sau đó đã giới thiệu một số đơn đặt hàng cho studio.
Nếu có thể, Đinh Dĩ Nam không muốn làm mất lòng khách hàng cũ, nhưng hai người hoàn cảnh đặc biệt, cậu không thể ép buộc Quách Nghĩa phải nhận lệnh.
Quách Nghĩa rũ mắt xuống, nhìn trên mặt đất, rồi lại nhìn Đinh Dĩ Nam nói: “Tôi sẽ nhận.”
Đinh Dĩ Nam bất an hỏi: “Không miễn cưỡng chứ?” Quách Nghĩa lắc đầu: “Không có.”
“Vậy thì tốt.”
Lúc này Đinh Dĩ Nam thấy tâm trạng của Quách Nghĩa vẫn không giống như thường ngày, lo lắng hỏi: “Cậu và Lâm Quả gần đây thế nào?” Quách Nghĩa im lặng một lúc, mới nói: “Cứ như vậy đi.. “
Là sao? Trong lòng Đinh Dĩ Nam hiện lên một dấu chấm hỏi, nhưng cậu nghe thấy giọng điệu của Quách Nghĩa như không có chuyện gì xảy ra nên không tiếp tục hỏi.
Nhưng sau đó Quách Nghĩa lại đột nhiên nói: “Anh ấy nói dối tôi.”
“Hả?” Đinh Dĩ Nam sững sờ.
“Anh ấy nói không liên quan gì đến nhạc sĩ hạng ba đó.”
Quách Nghĩa nói, “Nhưng anh ấy đã đến xem buổi hòa nhạc của họ vào lúc nửa đêm.”
Nhạc sĩ nào? Đinh Dĩ Nam không để ý đến làng giải trí, cũng không biết mấy người hạng ba mà Quách Nghĩa nói là ai.
Sau khi Quách Nghĩa rời đi, cậu đã kiểm tra tin tức về Lâm Quả trên Internet, hóa ra gần đây các phương tiện truyền thông đồn thổi rằng Lâm Quả đã đi club vào đêm khuya và chơi đến tận sáng sớm, nhưng sự việc này cũng không gây ra nhiều rắc rối, bởi vì người hâm mộ và người qua đường nói đó là quyền tự do của các ngôi sao.
Nhưng Đinh Dĩ Nam vẫn nhận thấy điều gì đó kỳ lạ.
Ban nhạc mà Lâm Quả chơi cùng được coi là ban nhạc rock nổi tiếng ở quốc nội.
Nếu phải nói điều gì đó, họ nên được coi là hạng hai, chứ không đến nỗi bị định nghĩa là hạng ba.
Và lý do tại sao Quách Nghĩa nói như vậy, không cần nghĩ đến, chắc chắn là bởi vì cậu ta có thù với ban nhạc đó.
Về phần tại sao lại có thù địch … chỉ có thể là do tên yêu nghiệt Lâm Quả.
“Ài.”
Đinh Dĩ Nam lắc đầu xúc động, có vẻ như phòng làm việc của họ sắp trở thành “nền móng” để mai mối.
Trở về nhà sau khi tan sở, căn nhà trống trải khiến Đinh Dĩ Nam trong chốc lát không quen.
300 tuổi chạy lại chào đón cậu, giảm bớt sự cô đơn khi Hoắc Chấp Tiêu không có nhà.
Dự án cải tạo homestay do Trương Huỷ giới thiệu đã đi vào giai đoạn cuối, và Hoắc Chấp Tiêu cần phải đến hiện trường để nghiệm thu.
Trước đây, Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu đã đi công tác đến địa điểm homestay, nhưng gần đây Đinh Dĩ Nam đang chuẩn bị cho kỳ thi đầu vào MBA trong nước, không có thời gian để đi cùng với Hoắc Chấp Tiêu.
Đó là ý tưởng của Hoắc Chấp Tiêu khi để Đinh Dĩ Nam đi học MBA.
*MBA là bằng thạc sĩ về quản trị kinh doanh có nguồn gốc từ Mỹ. Chương trình học của MBA không chỉ cung cấp những kiến thức lý thuyết cơ bản về quản trị.
Ban đầu chỉ vì chuyện của Quách Nghĩa mà Đinh Dĩ Nam muốn lấy chứng chỉ bác sĩ trị liệu tâm lý, nhưng sau khi cân nhắc chi phí thời gian và mức độ phù hợp chuyên môn, cậu cũng băn khoăn không biết nên thi lấy chứng chỉ kỹ sư xây dựng hay thử thách với chứng chỉ kiến trúc sư khó hơn.
Nhưng trước khi đưa ra quyết định, Đinh Dĩ Nam cũng không có động lực gì cả, bởi vì cậu không thể hình dung ra được những chứng chỉ này để làm gì, dường như cậu chỉ làm công việc nghiên cứu với mục đích nghiên cứu.
Sau đó, Hoắc Chấp Tiêu đã làm Đinh Dĩ Nam tỉnh ngộ: “Nghiên cứu liên quan đến trách nhiệm của nhân viên. Em chỉ cần làm ông chủ cho tốt là được.”
Cuối cùng, Đinh Dĩ Nam quyết định đến trường cũ của mình để lấy bằng MBA.
Trên danh nghĩa, đây là lớp MBA hàng đầu ở quốc nội, nhưng trên thực tế, nó là một lớp xã hội dành cho các quan to từ mọi tầng lớp trong xã hội.
Bản thân Đinh Dĩ Nam có một nguồn tài nguyên cựu sinh viên rất lớn. Sau khi cậu tham gia lớp học này, các mối liên hệ của cậu sẽ trở nên chất lượng hơn.
Đang đọc dở cuốn sách, Đinh Dĩ Nam bất ngờ nhận được tin nhắn WeChat, chính là Hoắc Huân hỏi cậu thông tin về một dự án mà Hoắc Chấp Tiêu chịu trách nhiệm.
Kể từ khi xuất hiện cùng Hoắc Huân tại lễ trao giải lần trước, đây là lần đầu tiên Hoắc Huân liên lạc với Đinh Dĩ Nam.
Đinh Dĩ Nam đóng gói thông tin dự án và gửi đến hộp thư của Hoắc Huân, không lâu sau, Hoắc Huân gửi một tin nhắn WeChat, nói rằng một khách hàng quan tâm đến dự án, nếu bên kia có ý muốn, ông ta sẽ giới thiệu khách hàng đó cho cậu.
Một cuộc trò chuyện rất xa lạ nhưng lại rất công việc, dường như chỉ là hợp tác kinh doanh giữa ông chủ của hai công ty.
Mà Đinh Dĩ Nam mơ hồ cảm thấy được đây là một khởi đầu tốt, bởi vì Hoắc Huân chủ động giới thiệu khách hàng cho họ, ít nhất là ông ấy đã công nhận năng lực chuyên môn của họ.
Đinh Dĩ Nam cảm ơn Hoắc Huân, sau đó để điện thoại sang một bên, tiếp tục đọc cuốn sách trên tay.
Thời gian trôi nhanh đến 10 giờ tối, Đinh Dĩ Nam đi tắm, quay lại và gửi một tin nhắn cho Hoắc Chấp Tiêu.
[Đinh Dĩ Nam: Xong chưa?]
[Hoắc Chấp Tiêu: Ông chủ rất có khả năng trò chuyện]
Tất cả các chủ homestay dường như đều có kỹ năng trò chuyện riêng. Uống rượu và trò chuyện với khách là niềm vui hàng ngày của họ.
Đinh Dĩ Nam đã từng trải nghiệm qua kỹ năng tán gẫu của chủ homestay đó rồi, đến 11 giờ tối mới coi như xong.
Cậu biết rằng Hoắc Chấp Tiêu không thể trốn đi được, nhưng thật vất vả đến buổi tối, cậu không muốn người khác chiếm mất thời gian của Hoắc Chấp Tiêu.
Cậu gọi điện và giả vờ nói về công việc, cho Hoắc Chấp Tiêu một cái cớ để trở về phòng.
Hoàn cảnh ở đầu bên kia điện thoại hoàn toàn yên tĩnh, Đinh Dĩ Nam nghe thấy Hoắc Chấp Tiêu hỏi cậu: “Bà xã, em có nhớ anh không?”
“Ừ.” Đinh Dĩ Nam thẳng thừng đáp: “Rất nhớ.”
“Anh cũng nhớ bà xã.”
Hoắc Chấp Tiêu mỉm cười, “Anh không quen không có em ở bên cạnh.”
“Em cũng không quen.”
Đinh Dĩ Nam nói: “Không ai ôm em ngủ”.
Đinh Dĩ Nam học được rất nhiều lời yêu thương không ngại ngùng từ Hoắc Chấp Tiêu, và ngày càng nói thuận tiện hơn.
Có câu nói trò giỏi hơn thầy, đây là chân dung thực sự của hai người họ.
Hoắc Chấp Tiêu nói: “Anh có nên bay về ngay bây giờ không?” “Rời đi ngay bây giờ.”
Đinh Dĩ Nam vẫn còn nhạy bén, tưởng niệm thời gian bất quá cũng hai ba ngày, Hoắc Chấp Tiêu chẳng mấy chốc sẽ trở về, cậu đổi chủ đề và nói, “Nhân tiện, vừa rồi Hoắc tổng đã tìm em.”
“Ông ta tìm em làm gì?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
“Giới thiệu khách hàng với chúng ta.”
Đinh Dĩ Nam nói, “Có chút đột nhiên, đột nhiên không kịp chuẩn bị.”
“Là vậy sao.”
Hoắc Chấp Tiêu im lặng một lúc, và hỏi, “Em có nhớ rằng anh đã thay đổi hình nền Moments của anh vài ngày trước không?” Hình nền Moments của Hoắc Chấp Tiêu là điều đáng tự hào nhất trong tất cả các thiết kế của anh, nhưng sau khi anh và Đinh Dĩ Nam có ảnh kết hôn, anh đã thay đổi hình nền của vòng kết nối bạn bè của mình thành một bức ảnh hai người nắm tay nhau.
Bất cứ ai nhìn thấy vòng tròn bạn bè sẽ biết rằng người yêu của anh là người cùng giới.
“Ông ấy thấy nó?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
“Ừ, bắt anh đổi lại.”
Hoắc Chấp Tiêu nói.
Đinh Dĩ Nam mở lại vòng bạn bè của Hoắc Chấp Tiêu xem, không có gì ngạc nhiên khi Hoắc Chấp Tiêu không hề đổi lại.
“Sau đó thì sao?” Đinh Dĩ Nam tiếp tục hỏi.
“Anh nói không đổi. Thật lâu sau, ông ấy gửi cho anh một tin nhắn.”
“Cái gì?”
Hoắc Chấp Tiêu không trả lời ngay mà gửi ảnh chụp màn hình lên WeChat.
Trên màn hình có một đoạn đối thoại giữa Hoắc Chấp Tiêu và Hoắc Huân, Hoắc Huân yêu cầu Hoắc Chấp Tiêu chú ý đến ảnh hưởng, nhưng Hoắc Chấp Tiêu cũng không cảm thấy tệ chút nào.
Kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai người, gần 12 giờ sau có một tin nhắn của Hoắc Huân gửi đến.
【Hoắc Huân: Người trẻ tuổi, kiềm chế đi. 】
Đinh Dĩ Nam nhìn chằm chằm sáu chữ này hồi lâu, thấy được Hoắc Huân nhận ra bọn họ, không khỏi cười nhạt một tiếng.
——Kết thúc——
Yeah!! Vậy là xong một bộ rồi, tạm biệt Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu. Đây là bộ đầu tiên mình edit khó tránh khỏi sai sót, rất mong nhận được góp ý của mọi người. Bên cạnh đó mình cũng hi vọng mọi người ủng hộ chiếc wordpress bé nhỏ này của mình nữa!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT