Edit + Beta: Heo

7h sáng thứ Bảy, hai con người còn ngủ say trên giường.

Tấm lụa mỏng không cản được cảnh xuân kiều diễm, áo quần đầy đất, âm thầm lên án hành động kịch liệt tối qua.

Đinh Dĩ Nam nhìn lướt qua hai thân hình trần trụi trên giường, nhìn mãi thành thói quen. Cậu lấy áo quần sạch sẽ từ phòng quần áo đặt ở đầu giường, sau đó xoay người quay trở về phòng khách.

Lấy một đĩa nhạc chất lượng cao ra khỏi kệ, sau đó nhấn nút khởi động của máy phát nhạc. Trong phòng khách trống trải, ngay lập tức vang lên những bản nhạc sôi động và giọng nữ cao soprano, điều này phá vỡ sự yên tĩnh hoàn hảo của buổi sáng cuối tuần.

Những quả trứng ốp la được chiên nóng xèo xèo, lò vi sóng kêu inh ỏi, kỹ năng điêu luyện của giọng nữ cao dần đến đoạn cao trào, mọi ồn ào bỗng trở nên bình lặng với tiếng máy nướng bánh mì.

“Tại sao cậu thích Night After Aria đến vậy?”  – Hoắc Chấp Tiêu nhíu mày, rút phích cắm micro xuống, trên mặt đầy vẻ không vui khi bị đánh thức.

Anh đi vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng, ngửa đầu uống nước khiến hầu kết nhô lên sắc bén, đường cong kéo dài, phác họa ra hình ảnh xương quai xanh cùng cơ bụng, cơ ngực hoàn mỹ.

Rõ ràng đầu giường đã dọn sẵn áo ngủ nhưng trên người anh chỉ mặc mỗi cái quần boxer, đem dáng người chuẩn khoe ra không sót thứ gì.

Đinh Dĩ Nam không chút nghi ngờ khi Hoắc Chấp Tiêu  ở nhà một mình đến quần lót cũng lười mặc. Xét cho cùng, những ngọn núi nhấp nhô hùng vĩ được bao bọc trong lớp vải kín mít, ai nhìn vào cũng thấy chạnh lòng.

Tắt lò vi sóng, gỡ tạp dề xuống, Đinh Dĩ Nam chậm rãi đặt bữa sáng lên bàn, sau đó nhàn nhạt trả lời: “Tác dụng làm chuông báo thức hiệu quả tương đối tốt.”

Hoắc Chấp Tiêu chán ghét chuông báo thức, cũng chán ghét trợ lý cưỡng ép đánh thức anh. Đã từng có trợ lý không đánh thức được Hoắc Chấp Tiêu, nhịn không được động thủ vài chiêu với anh (đáng =))), kết quả liền biết cái gì là khí tức núi lửa bùng nổ khi rời giường.

Trợ lý cũ sau khi từ chức, để lại cho cấp dưới Đinh Dĩ Nam bốn chữ “Tự giải quyết cho tốt”. Cả văn phòng đều nghĩ Đinh Dĩ Nam cũng giống như trợ lý trước, sẽ không kiên trì nổi một tháng.

Nhưng Đinh Dĩ Nam là trợ lý tư nhân của Hoắc Chấp Tiêu đến bây giờ đã là năm thứ ba rồi.

“Cậu đang giết chết sở thích của tôi.” Hoắc Chấp Tiêu cau mày đặt bình nước xuống, đôi môi mỏng vừa phải bị hơi nước làm giảm bớt sự bất mãn của anh.

“Có lẽ nghe nhạc đại chúng cũng tốt” Đinh Dĩ Nam chân thành đưa ra lời khuyên với cấp trên của mình. Nếu không thể dùng nhạc cổ điển đánh thức Hoắc Chấp Tiêu rời giường, cậu cũng không biết phải ứng phó thế nào với tính khí khi rời giường của anh.

“Cậu có thể đổi bài khác.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Đừng lúc nào cũng dùng Aria.”

“Aria có hiệu quả tốt nhất.” Đinh Dĩ Nam không thỏa hiệp, cậu từng thử qua Symphony of Destiny, Carmen Overture, và thậm chí là Tình nguyện tháng ba. Cuối cùng, hóa ra giọng nữ cao soprano có sức thẩm thấu mạnh mẽ nhất.

Hoắc Chấp Tiêu không quá rối rắm về vấn đề này, kỳ thật ngoại trừ ngoài việc đối mặt với việc thức dậy và vô số đối tác trên giường, nói chung, hầu hết thời gian anh đều là một ông chủ tốt.

“Mấy giờ bay?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.

“11 giờ.” Đinh Dĩ Nam nói, “Chúng ta 8 giờ xuất phát.”

“Được.” Hoắc Chấp Tiêu lên tiếng, đi tới phòng tắm.

Hôm nay hai người muốn bay tới một thành phố khác tham gia lễ trao giải Giải thưởng Lam Điểm, tác phẩm của Hoắc Chấp Tiêu được đề cử cho Giải thưởng Thiết kế Không gian Tốt nhất thuộc hạng mục Kiến trúc Thương mại.

Giải thưởng Lam Điểm là giải thưởng trọng đại của giới thiết kế.  Ngay cả  Đinh Dĩ Nam người thường chỉ mặc trang phục tối màu, cũng lấy ra một bộ đồ hàng hiệu dưới đáy hộp.

Cậu chọn cho Hoắc Chấp Tiêu một bộ tây trang màu xám than có họa tiết và ngay khi đang chuẩn bị cà vạt và đồng hồ, thì giường lớn bên ngoài phòng quần áo truyền đến tiếng động.

Người dường như không bị đánh thức bởi giọng nữ cao, cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh dậy.

Đinh Dĩ Nam tạm thời đem đồ trên tay để qua một bên, trở lại phòng ngủ thấy đối phương là người đàn ông đẹp trai còn đang ngái ngủ, nói: “Chào ngài, tôi có cần gọi xe cho ngài không?”

Người đàn ông một tay chống ở phía sau, một tay xoa xoa tóc, hiển nhiên là chưa phản ứng lại đây là nơi nào.

Đinh Dĩ Nam nhắc nhở: “Quần áo của ngài để đầu giường. Nếu ngài cần giặt, phòng cho khách bên kia có phòng tắm độc lập.”

Ánh mắt của người đàn ông dần trở nên rõ ràng, anh ta mở chăn bông với một nụ cười toe toét, và Đinh Yinan có ý thức nhìn đi chỗ khác.

“Cậu là?” Người đàn ông hỏi.

“Trợ lý của ngài ấy.” Đinh Dĩ Nam lập tức thu hồi tầm mắt, chàng trai vừa lúc tròng quần jean lên.

Quả nhiên lại là một soái ca chân dài 1 mét 8 trở lên.

Thân là kiến trúc thiết kế sư, tiêu chuẩn thẩm mỹ của Hoắc Chấp Tiêu vô cùng nghiêm khắc, anh có nhiều bạn giường đều phù hợp tỷ lệ dáng người hoàng kim.

Bản thân Hoắc Chấp Tiêu cao 1m9, nếu không cần thiết phải giao tiếp, ánh mắt của anh ta rất ngang tầm và khó có thể nhìn thấy ai dưới 1,8m. Tuy nhiên, có rất ít số 0 thuần cao trên 1,8m 

hơn nữa Hoắc Chấp Tiêu có yêu cầu cao đối với dáng người của bạn giường. Bởi vậy hầu hết các bạn tình trên giường của anh ấy đều là 0,75. Họ rất dũng mãnh và cao lớn hơn những người thuần 0 nhưng vì ngủ với Hoắc Chấp Tiêu nên lại cam nguyện làm 0.

“Chỉ là trợ lý?” Người đàn ông hỏi một cách sắc bén.

“Đúng vậy.” Đinh Dĩ Nam trả lời như thường lệ.

Ngũ quan Đinh Dĩ Nam không tồi, đường cong lập thể, lông mi dày, môi hơi mỏng lại ít nói cười, làm cho người ta cảm nhận được vẻ cấm dục.

Không ít người cho rằng cậu cùng Hoắc Chấp Tiêu quan hệ không bình thường, nhưng trên thực tế tầm mắt của Hoắc Chấp Tiêu chưa bao giờ dừng lại quá lâu. Bởi vừa khéo cậu chỉ cao có 1m79.

“Thêm WeChat đi.” Chàng trai  lấy di động từ quần jeans ra đưa tới trước mặt Đinh Dĩ Nam.

“Không cần.” Đinh Dĩ Nam nói, “Tôi không phụ trách sắp xếp bạn giường cho ngài ấy.”

“Ai nói tôi vẫn muốn hẹn hò với anh ta?” Người đàn ông mỉm cười, “Tôi thà hẹn hò với anh.”

Đinh Dĩ Nam trầm mặc một giây, mặt không đổi sắc mà cự tuyệt nói: “Kia, càng không cần.”

“Tôi vẫn thích hợp làm 1.” Người đàn ông tự mình tiếp tục, “Tôi dịu dàng hơn anh ấy rất nhiều, anh có chắc mình không dùng nó không?

“Chắc chắn là không.” Đinh Dĩ Nam kiên nhẫn nói.

“Thì ra là vậy.” Người đàn ông lãnh đạm thu lại điện thoại, “Xem ra  cậu có lẽ thích hắn thô bạo như vậy.”

Đinh Dĩ Nam lười đáp lại, cậu không cần phải cho cái người xa lạ này lời giải thích, cậu căn bản không biết gì về Hoắc Chấp Tiêu. So với bị hiểu lầm, cậu càng thêm để ý từ “thô bạo” trong miệng người đàn ông này có ý gì.

Hoắc Chấp Tiêu kỹ thuật hẳn là không tồi, bằng không cũng sẽ không có nhiều bạn giường đối với anh nhớ mãi không quên như vậy. Nếu anh ta tối hôm qua làm tương đối thô bạo, thì chỉ có thể có một vấn đề – tâm tình của anh ta không tốt.

Trợ lý không phải là một công việc nhẹ nhàng, phải nắm chắc cảm xúc của ông chủ là một trong những kỹ năng quan trọng nhất. Đinh Dĩ Nam biết làm những điều đúng đắn và nói những lời thích hợp vào đúng thời điểm, đó là lý do tại sao anh ấy có đủ điều kiện cho công việc này. 

“Người nọ đi rồi?” Hoắc Chấp Tiêu xoa tóc trở lại nhà ăn, trên người tốt xấu gì cũng mặc áo ngủ rồi, chỉ là cổ áo mở rộng không thể chế trụ được hormone phát ra.

“Đi rồi.” Đinh Dĩ Nam lời ít ý nhiều trả lời, đem nồi chiên đã rửa sạch bảo vào tủ bát.

Nếu cứ như thường lệ, Đinh Nghiêu sẽ nhắc nhở Hoắc Chấp Tiêu chỉ còn nửa tiếng nữa là khởi hành, để anh ta đẩy nhanh tốc độ thu dọn đồ đạc. Nhưng hiện tại, xét thấy có khả năng tâm tình của Hoắc Chấp Tiêu không tốt, Đinh Dĩ Nam không có thúc giục, chỉ nói: “Tôi ra phòng khách chờ ngài.”

Hoắc Chấp Tiêu ngồi xuống bàn ăn, ăn bữa sáng đã hơi nguội. Động tác của anh không nhanh không chậm, quả nhiên như Đinh Dĩ Nam dự đoán. Chỉ cần cậu không nhắc nhở, Hoắc Chấp Tiêu liền không có chút khái niệm thời gian nào.

Đinh Dĩ Nam ngồi vào trên sô pha, lấy ra di động bắt đầu kiểm tra tình huống kẹt xe trên đường. Nhưng cậu còn chưa kịp click mở bản đồ phần mềm, có một cuộc điện thoại đã gọi tới.

“Vợ, hôm nay đi làm à?”

Đầu kia điện thoại truyền đến một thanh âm lười biếng, Đinh Dĩ Nam có thể tưởng tượng chủ nhân thanh âm này đang nằm trên giường.

Cậu nhìn lướt qua hướng nhà ăn, thấy Hoắc Chấp Tiêu chuyên tâm nhìn di động, liền không có cố tình lảng tránh, chỉ là hơi chút hạ giọng nói: “Mấy ngày hôm trước đã nói anh rồi, cuối tuần này em đi công tác.”

“Ài, lại đi công tác.” Hàn Thạc nói thầm một câu, nói tiếp, “Anh tạm thời có việc phải đi công tác một chuyến, cà vạt Armani của anh em để đâu vậy?”

“Bên trái tủ quần áo, ngăn kéo thứ hai bên dưới.” Đinh Dĩ Nam nói.

“Ok.” Hàn Thạc nói, “Em chừng nào thì trở về?”

“Ngày mai.” Đinh Dĩ Nam nói, “Anh thì sao?”

“Anh cũng ngày mai.” Hàn Thạc nói, “Ngày mai có thể gặp.”

“Được.” Đinh Dĩ Nam nói.

Cắt đứt điện thoại, nhà ăn bên kia vang lên tiếng của Hoắc Chấp Tiêu: “Bạn gái?”

Đinh Dĩ Nam click mở bản đồ phần mềm, nhập tên của sân bay vào trường điểm đến, và trả lời một cách thản nhiên: “ừm.”

Hoắc Chấp Tiêu không biết Đinh Dĩ Nam là gay, chỉ biết cậu không độc thân.

Đinh Dĩ Nam tất nhiên sẽ không chủ động nói tính hướng với Hoắc Chấp Tiêu, dù sao thì bỏ qua vị trí ông chủ và nhân viên, anh ta cố ý chỉ cho mình một người 1 to lớn, ít nhiều có tính ám chỉ. (câu này mình thật sự chém đại vì không hiểu)

Mà bản thân cậu cũng không có ý nghĩ như vậy.

Đều nói đồng loại hút nhau, nếu Hoắc Chấp Tiêu giống chàng trai vừa mới đi giống nhau thì chỉ cần để ý Đinh Dĩ Nam một chút thì có thể thấy tính chất đặc biệt của đồng loại.

Nhưng Đinh Dĩ Nam không đạt tới tiêu chuẩn thẩm mỹ chiều cao của Hoắc Chấp Tiêu, cho nên ngay từ đầu, anh liền bài trừ Đinh Dĩ Nam ra khỏi vị trí đồng loại.

“Vì sao chọn cà vạt này?”

Hoắc Chấp Tiêu đứng cạnh cửa phòng ngủ, trên người mặc áo sơ mi còn kịp cài cúc áo. Ngày thường anh ít khi có ý kiến với Đinh Dĩ Nam, điều này càng chắc chắn phỏng đoán của Đinh Dĩ Nam – hôm nay tâm tình của ông chủ không tốt.

“Đổi một cái khác đi, màu xanh dương đậm có hoa văn Versace  được không?.” Đinh Dĩ Nam dọn xong bàn ăn, rút hai tờ giấy trong phòng bếp để lau khô tay. 

Hoắc Chấp Tiêu nhíu mày, hỏi ngược lại: “Cậu thích màu xanh dương sao?”

Đinh Dĩ Nam nghẹn lời một chút, cậu giải thích nói: “Giải thưởng Lam Điểm, phù hợp với hoàn cảnh.”

“Không cần màu xanh.” Hoắc Chấp Tiêu xoay người đi vào giữa phòng ngủ, “Màu đen được rồi.”

Đinh Dĩ Nam thở dài, cũng không biết Hoắc Chấp Tiêu có phải có ý kiến đối với Giải thưởng Lam Điểm hay không. Cậu đi theo vào phòng ngủ, vào phòng để quần áo lấy ra một cái cà vạt màu đen quy củ.

Không bao lâu, Hoắc Chấp Tiêu sửa sang lại xong ống tay áo sơ mi cùng vạt áo, nhưng cổ áo vẫn còn dựng,như thể đang chờ được hầu hạ.

Đinh Dĩ Nam tự giác đi đến trước người  Hoắc Chấp Tiêu, đem cà vạt màu đen trong tay vòng qua cổ hắn.

Kỳ thật Hoắc Chấp Tiêu không biết thắt cà vạt, nhưng Đinh Dĩ Nam thắt cũng không đẹp. Cà vạt của Đinh Dĩ Nam là một tam giác đều tiêu chuẩn, và các đầu dài và ngắn về cơ bản đáp ứng các tiêu chuẩn thẩm mỹ của tỉ lệ vàng.

“ Bạn gái cậu sẽ cho cậu đeo cà vạt sao?” Hoắc Chấp Tiêu hạ cổ áo, tùy ý hỏi một câu.

“Sẽ không.” Đinh Dĩ Nam nói, “Không cần.”

“Thật là.”

Bị Hoắc Chấp Tiêu nhắc tới như vậy, Đinh Dĩ Nam đột nhiên phản ứng một vấn đề, cậu hình như chưa thắt cà vạt cho bạn trai mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play