Sau khi cuộc sống trở lại quỹ đạo vốn có, Diệp Chu ngay lập tức bị Nhậm Tử An kéo đi chủ trì buổi casting [Rạp Xiếc Kinh Dị].
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, dựa vào hai bộ phim điện ảnh ăn khách, Diệp Chu không còn là người mới trong suốt trong lĩnh vực điện ảnh truyền hình.
Đặc biệt là Cảnh Bác Xuyên dựa vào [Theo đuổi ánh sáng] thành công đoạt giải ảnh đế Kim Nịnh, kỹ năng diễn xuất của anh trong [Theo đuổi ánh sáng] cuối cùng đã được công nhận, so với những bộ phim truyền hình thần tượng trước đây, kỹ năng diễn xuất của anh đã tiến bộ đáng kể, cuối cùng cũng bỏ xuống được danh hiệu 'Tiểu thịt tươi', có một bước tiến lớn từ phái lưu lượng tới phái thực lực.
Cho dù có một số người cho rằng anh ấy chỉ thể hiện đúng tính cách thực sự của mình trong [Theo đuổi ánh sáng], nhưng dù thế nào đi nữa thì sự tiến bộ của anh ấy cũng đã rõ như ban ngày.
Có thể đem Cảnh Bác Xuyên dạy dỗ thành dáng vẻ hiện tại, ngoài nỗ lực của bản thân, không thể không kể đến công lao của đạo diễn là Diệp Chu. Hơn nữa, hai tác phẩm liên tiếp của cậu đều đạt được thành công cả về doanh thu phòng vé lẫn danh tiếng, dẫn đến việc sau khi công bố chọn vai cho [Rạp Xiếc Kinh Dị], không những không giống như trước đây có thể giăng lưới bắt chim trước cửa (ý nói hồi trước vắng tanh á), ngược lại vô cùng náo nhiệt.
Trong đó thậm chí còn có hai ba tiểu thịt tươi đang hot, có vẻ như sau khi thấy Cảnh Bác Xuyên thành công cầm cúp ảnh đế, muốn mượn một trận gió đông, cùng đồng thời chuyển hình.
Diệp Chu đối với chuyện này thực sự là một lời khó nói hết, cậu nhìn người quản lý tiểu thịt tươi cười đến mặt mày xán lạn, ho nhẹ một tiếng, uyển chuyển nhắc nhở: “Nếu tiểu Từ chuẩn bị đi tranh giải thì [Rạp Xiếc Kinh Dị] có lẽ sẽ không thích hợp.”
Nói cho cùng thì [Rạp Xiếc Kinh Dị] là phim thương mại điển hình hay quần tượng (hình tượng một lớp nhân vật trong tác phẩm văn học, tác phẩm nghệ thuật, tui hong tìm được từ ngữ thích hợp nên để nguyên vậy), không đáp ứng bất kỳ điều kiện đoạt giải nào, ngoài ra thể loại phim này dù kỹ năng diễn xuất cá nhân của diễn viên có tốt đến đâu thì cũng khó có thể vượt qua tình tiết có nhịp độ nhanh của bộ phim để mang lại sự kích thích cho khán giả.
Vì vậy, muốn trau dồi kỹ năng diễn xuất và giành giải chuyển hình thông qua [Rạp Xiếc Kinh Dị] là đang nằm mơ giữa ban ngày à!
Tuy nhiên, mặc kệ Diệp Chu có giải thích thế nào, đối phương đều dùng khuôn mặt tươi cười đón lấy, không có chút ý tứ muốn rút lui nào, nhanh chóng nói tiếp lần nữa chuyển chủ đề sang một hướng khác.
Không thể không nói, kỹ năng diễn xuất của vị tiểu thịt tươi họ Từ này ra sao Diệp Chu tạm thời không biết, nhưng quản lý của hắn thực sự rất lợi hại, vì giúp nghệ sĩ của mình có được vai diễn này, đặc biệt liều cái mạng già, bất chấp thể diện.
Nếu như anh ta vô cùng cường ngạnh hoặc là vênh váo tự đắc, chắc chắn Diệp Chu nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp gọi bảo vệ tới ném người ra ngoài, nhưng anh ta lại không làm như vậy, mỗi lần nhìn thấy Diệp Chu thái độ đều rất tốt, mặc dù sau đó Diệp Chu vì bị làm phiền mà nói lời khó nghe, anh ta không những không tức giận mà còn chân thành xin lỗi Diệp Chu.
Diệp Chu vốn là người ăn mềm không ăn cứng, bị anh ta quấn lấy lâu ngày lại có chút mềm lòng, đồng ý nếu trong buổi thử vai không có ứng cử viên nào thích hợp hơn Từ Thiên, thì vai này sẽ để Từ Thiên đóng.
Lời này Diệp Chu vốn là nói qua loa lấy lệ, dù sao lần này có rất nhiều người đến thử vai, cơ hội tìm được diễn viên phù hợp cao hơn trước rất nhiều, nhưng không ngờ một lời thành sấm, liên tiếp năm ngày thử vai, các nhân vật khác đều đã chọn được người, chỉ co vai nam chính vẫn mất tăm.
Khác với hai bộ phim trước, Diệp Chu không dám có suy nghĩ phá của nữa, trong tim trong mắt cậu giờ đều là kiếm tiền, phải biết cậu còn nợ Giang tổng rất nhiều tiền đó, đây không phải là một con số nhỏ, nông nô có thể trở mình hay không, còn phụ thuộc vào doanh thu phòng vé bộ phim này như thế nào.
Mặc dù mấy người trong danh sách ứng tuyển đều có ưu và nhược điểm riêng nhưng nhìn chung lại không tốt bằng Từ Thiên, mấy năm trước Từ Thiên dựa vào chương trình tạp kỹ mà trở nên nổi tiếng, cũng vì vậy mà thường bị các blogger trong giới gọi đùa là 'minh tinh tống nghệ'.
Cũng đã thử quay vài bộ phim nhưng kết quả không như ý, đặc biệt là bộ phim gần đây nhất của Từ Thiên là [Giang Hồ] sau khi chiếu phòng vé không nhận được đánh giá tốt, bị toàn bộ cõi mạng chế giễu một thời gian dài, không những không loại bỏ được danh hiệu 'minh tinh tống nghệ', ngược lại làm nút mũ buộc càng chặt, có thể nói đã nguyên khí tổn hại nặng nề. (mũ ở đây là bị chụp mũ người nổi tiếng nhờ chương trình tạp kỹ chứ hong có thực lực)
Từ Thiên đang rất cần một tác phẩm để chứng tỏ bản thân, nhưng phim của các đạo diễn lớn cạnh tranh quá khốc liệt, các loại ảnh đế và diễn viên kỳ cựu tranh cướp giành giật, làm gì có chỗ cho tiểu thịt tươi như Từ Thiên, còn đạo diễn nhỏ thì lại không thể đảm bảo điều gì.
Hiện giờ Từ Thiên vẫn chưa thoát khỏi chê cười từ bộ phim [Giang Hồ], nếu tác phẩm tiếp theo của hắn vẫn là một bộ phim dở tệ, có thể sẽ hoàn toàn bị xếp vào loại 'minh tinh tống nghệ', điều này chắc chắn sẽ hủy con đường phát triển trong tương lai của Từ Thiên, là điều mà người quản lý và đoàn đội không muốn thấy nhất.
Vừa đúng lúc này, vị đạo diễn Diệp Chu vừa mới nâng lên một vị ảnh đế lại truyền ra tin tức tuyển diễn viên, người đại diện đương nhiên hy vọng nghệ sĩ của mình có thể nắm bắt cơ hội này, lợi dụng trận gió đông này, đánh một cái tát thật vang dội vào mấy tin xấu, từ đó lên như diều gặp gió.
Bộ phim này của Diệp Chu không yêu cầu có kỹ năng diễn xuất cao, so với kỹ năng diễn xuất cậu càng coi trọng danh tiếng của Từ Thiên và lượng fan của hắn hơn.
Vì vậy thử vai không tìm được ứng viên phù hợp, sau khi Diệp Chu thảo luận với mọi người trong đoàn phim đã liên lạc với người đại diện của Từ Thiên.
Nhân viên, địa điểm và kinh phí đã được chuẩn bị sẵn sàng, cuối tháng 5, [Rạp Xiếc Kinh Dị] chính thức khai máy.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Chu và Giang tổng không hề liên lạc, tựa như cuộc nói chuyện thẳng thắn giữa hai người trong rừng rậm Nam Phi chưa từng xảy ra.
Cái gọi là bắt đầu lại từ đầu, giống như xóa sạch tất cả những thứ đã từng, thời gian như quay trở lại giai đoạn hai người chưa hề quen biết, gần một tháng qua không ai chủ động liên lạc với đối phương.
Diệp Chu đang nghĩ có nên tìm Giang tổng nói chuyện hay không, nhưng chưa kịp quyết định thì cậu bị hàng loạt chuyện ở phim trường làm cho bận đến nỗi chân không chạm đất, không còn thời gian để nghĩ đến chuyện khác.
Giang tổng cái gì mà Giang tổng? Đương nhiên là sự nghiệp quan trọng hơn! Giờ cậu đang nợ nần chồng chất đây này?
Về phần Giang tổng...
Một tháng này Giang Đình Viễn đều dùng để học bù, đúng vậy, không nhầm đâu, thực sự là đang học bù.
Làm một thanh niên lớn tuổi, đời sống tình cảm của Giang tổng kém xa sự nghiệp ầm sóng dậy của hắn, có thể nói, trước khi gặp Diệp Chu, đời sống tình cảm chưa bao giờ nằm trong kế hoạch cuộc đời của Giang tổng.
So với hai người, hắn càng thích một mình một chỗ hơn, ít nhất thì trước đây hắn vẫn luôn nghĩ vậy.
Nhưng trên đời này có người có thể tránh khỏi việc bị vả mặt sao, câu trả lời đương nhiên là không, ngay cả bản thân Giang tổng cũng không ngờ rằng vả mặt chân chính lại đến một cách nhanh chóng và đột ngột như vậy.
Diệp Chu sẵn lòng cho bọn họ một cơ hội làm lại từ đầu, mặc dù vẫn hiếm khi bộc lộ cảm xúc, gương mặt luôn vô cảm nhưng trong lòng Giang tổng vẫn luôn trân trọng cơ hội này.
Sự trân trọng này được thể hiện ở...
Thư ký nhận thấy gần đây sếp tổng hành động rất kỳ lạ, có một lần khi cô vào văn phòng để đưa tài liệu, cô phát hiện trên bàn của sếp có vài cuốn sách đầy màu sắc.
Khi nhìn kỹ hơn, hàm cô gần như rớt xuống vì sốc.
Sốc, một doanh nhân nổi tiếng như Giang tổng, lại ở văn phòng lén xem , , , ,...
Nhìn xem, nhìn xem cái quái gì thế này! Cô không thể tưởng tượng được những lung tung vô bổ này lại xuất hiện trên chiếc bàn làm việc vốn luôn chỉ được dùng để xử lý tài liệu công việc của sếp!
Văn kiện không cầm chắc lạch cạch rơi xuống đất phát ra tiếng vang nhỏ.
Giang Đình Viễn đang đọc sách hơi xuất thần, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên, thấy thư ký đang mặt mày kinh hãi nhìn mình, không khỏi cau mày nói: “Có chuyện gì?”
“Không, không có!” Cô thư ký bị nhìn chằm chằm đến toát mồ hôi lạnh, liên tục xin lỗi, cúi xuống nhanh chóng nhặt những tài liệu vương vãi trên sàn lên, toàn bộ quá trình hận không thể chui đầu xuống đất luôn.
Đem tập tài liệu đã thu thập xong đặt trước mặt Giang Đình Viễn, thư ký lau mồ hôi lạnh nói: “Giang tổng, đây là báo cáo tháng này của phòng tài vụ, mời ngài xem qua.”
“Cứ để đó đi.” Giang Đình Viễn đáp, tiếp tục cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay, một lúc sau thấy thư ký vẫn đứng ngơ ngác trước mặt mình, hơi nhíu mày, “Còn việc gì sao?”
“Không có, không có gì, tôi ra ngoài trước, ngài cần gì cứ phân phó qua điện thoại cho tôi.” Thư ký nói rồi đi nhanh về phía cửa.
Lúc cô sắp đi ra ngoài, Giang Đình Viễn tựa hồ chợt nhớ tới cái gì, gọi thư ký quay lại: “Chờ chút.”
Thư ký lập tức xoay người: “Vâng, Giang tổng, ngài còn có chuyện gì cần phân phó sao?”
Giang Đình Viễn nhìn cô vài giây, giọng nói có chút chần chờ: “Cô đã từng yêu đương chưa?”
Thư ký:???
Giang Đình Viễn vừa nói xong liền hơi hối hận, xoa xoa thái dương đau nhức, lắc đầu nói: “Thôi, cô ra ngoài đi.”
Thư ký rời văn phòng với vẻ mặt bàng hoàng, bước đi loạng choạng.
Sau khi cô rời đi, văn phòng lại khôi phục yên tĩnh, Giang Đình Viễn đặt cuốn sách trong tay xuống, tìm trong máy tính mấy đoạn video, vừa xem vừa thỉnh thoảng ghi chép, vẻ mặt rất chăm chú.
Tuy nhiên, hầu hết sách và video trên mạng đều tương đối chung chung, đối với Giang Đình Viễn mà nói thì chúng có hơi vô dụng, không đưa ra được đáp án nào có thể thực sự giải quyết được vấn đề.
Giang Đình Viễn nhắm mắt lại, ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ lên mặt bàn, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, cầm điện thoại di động lên gọi cho bạn thân.
Khi nhận được cuộc gọi từ Giang Đình Viễn, Tôn Hàn Bách đang ở phim trường, không khí xung quanh có chút ồn ào, anh ngạc nhiên hỏi: “Ồ, hiếm thấy nha, vậy mà cậu lại chủ động gọi cho tôi.”
“Ừ.” Giang Đình Viễn đáp: “Tôi có chuyện muốn hỏi ý kiến cậu, có rảnh không?”
Có thể là do chuyện này thjc sự quá hiếm thấy, Tôn Hàn Bách lập tức chào đạo diễn, chạy ra khỏi phim trường, thở nhẹ nói: “Được, có chuyện gì, cậu nói đi.”