Đúng lúc Diệp Chu chuẩn bị đi tới, liền nhìn thấy trong mắt Giang Đình Viễn vốn đang đứng đó hiện lên một tia hoảng sợ hiếm thấy.
Diệp Chu còn chưa nghĩ ra chuyện gì có thể khiến một người bình tĩnh như Giang tổng lộ ra vẻ mặt như vậy, ngay sau đó cậu đã bị Giang Đình Viễn nhào tới đè xuống đất, giây tiếp theo, bên tai vang lên tiếng súng và tiếng đàn ông kêu rên.
Khi người ta sợ hãi, đầu óc họ thường sẽ xuất hiện tình trạng trống rỗng trong chốc lát, Diệp Chu mở to mắt nhìn Giang Đình Viễn đang đè lên người mình.
Môi Giang Đình Viễn tái nhợt, khuôn mặt này hiếm khi có nhiều biểu tình gì, hắn luôn bình tĩnh, thong dong, cũng cực kỳ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức dường như chỉ cần đứng bên cạnh hắn cũng có thể cho người ta đủ cảm giác an toàn.
Cảm giác an toàn này rất hư vô, nhưng Diệp Chu chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.
Mà sự thực cũng chứng minh đúng là như thế, ngay cả một giây trước khi Giang Đình Viễn ngã xuống, hắn vẫn nhớ lấy tay bảo vệ đầu Diệp Chu để tránh khi cậu ngã xuống bị va trúng chỗ hiểm.
Diệp Chu cả người choáng váng, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, chắn Giang Đình Nguyên ở phía sau, nhặt khẩu súng trên mặt đất, nạp đạn rồi bắn mấy phát vào tên săn trộm phía sau.
Tài thiện xạ của cậu không tốt, thực tế trước khi đến Nam Phi, kiến thức về súng của Diệp Chu chỉ tồn tại ở phạm vi đạo cụ mô phỏng, sau khi đến Nam Phi lần này, việc học cách sử dụng súng mới được đưa vào lịch trình hàng ngày.
Lúc đầu, Diệp Chu cho rằng học súng chỉ là để đối phó với động vật không thể khống chế được, coi như biện pháp cuối cùng để đảm bảo an toàn cho bản thân, nhưng mãi đến bây giờ Diệp Chu mới hiểu ra, hóa ra súng gây mê chỉ dùng để đối phó với động vật, còn súng thật, là vũ khí quan trọng để tự vệ và phản công khi đối phó với những kẻ săn trộm.
Khả năng thiện xạ của cậu rất kém, nếu ở xa có thể sẽ bắn trượt, tuy nhiên, bọn săn trộm hình như muốn bắt cậu và Giang tổng làm con tin nên không nổ súng mà chỉ chĩa súng vào họ và tiếp cận từng bước một.
Khoảng cách gần như vậy, cho dù Diệp Chu không giỏi cũng có thể bắn hắn thành cái sàng.
Tên săn trộm hiển nhiên không ngờ Diệp Chu phản ứng nhanh như vậy, lúc hắn phản ứng lại thì đã bị bắn hai phát vào bụng, hắn vô thức tiến về phía trước hai bước rồi loạng choạng ngã xuống như thể mất hết sức lực.
Sau khi chắc chắn không còn con cá nào lọt lưới nữa, khí lực mà cậu miễn cưỡng khơi dậy được đột nhiên sụp đổ, giống như toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị rút cạn, yếu ớt đến mức bàn tay cầm súng cũng đang phát run.
Diệp Chu hít sâu một hơi, nhìn về phía Giang Đình Viễn phía sau, tay run run cố gắng kiểm tra vết thương của hắn, hai mắt đỏ lừ, nước mắt đảo quanh hốc mắt, chưa kịp rơi xuống đã bị chủ nhân cố gắng nuốt ngược lại.
“Vết thương ở đâu? Có đau không? Hộp sơ cứu! Đúng rồi, tôi có hộp sơ cứu!” Thanh âm Diệp Chu run run, cởi ba lô trên lưng ra, gần như là thô bạo tìm kiếm ở bên trong.
“Cồn, thuốc chống viêm khẩn cấp, băng gạc...băng gạc đâu? Tại sao không tìm thấy băng gạc!”
Lúc hoảng loạn thật sự rất dễ khiến người ta suy sụp tinh thần, trước đây cho dù có gặp phải chuyện lớn hơn nữa Diệp Chu cũng hiếm khi có cảm giác suy sụp, nhưng bây giờ lại chỉ bởi vì không tìm được bằng gạc trong hộp sơ cứu mà cảm thấy mình bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Mãi đến khi tay Diệp Chu bị người nắm chặt, cậu ngơ ngác nhìn bàn tay thon dài đang nắm lấy cổ tay mình, tay Giang Đình Viễn rất lạnh, nhưng lòng bàn tay Diệp Chu lại bởi vì nôn nóng mà bắt đầu đổ mồ hôi.
“Diệp Chu, nhìn tôi, nhìn tôi.” Giang Đình Viễn cứng rắn ép Diệp Chu nhìn thẳng hắn, sau đó khó nhọc cởi nút áo khoác màu lam xám, lộ ra áo chống đạn bên trong, “Có áo chống đạn, tôi không sao.”
Thanh âm hắn trầm thấp và kiên định, mang theo một loại sức mạnh làm người tin phục không thể giải thích được, nhanh chóng khiến Diệp Chu đang suy sụp vì lo lắng quá mức tỉnh táo lại.
Diệp Chu cẩn thận nhìn kỹ áo giáp của Giang Đình Viễn, sau khi xác nhận viên đạn quả thực đã trúng áo giáp, vẫn chưa xuyên thấu vào cơ thể hắn, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.
Cậu chậm rãi thở ra, trên trán và chóp mũi không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, nhưng Diệp Chu cũng không rảnh để ý tới, cậu nhìn Giang Đình Viễn, thật lâu sau, trong lúc hắn không kịp phản ứng, bỗng nhiên đưa tay ra ôm lấy hắn.
Những người nghe thấy tiếng động nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau đều quay người, ngầm hiểu rời đi, trước khi rời đi còn không quên lôi xác kẻ săn trộm đã bị bắn thành cái sàng đi.
Đột nhiên bị ôm, thân thể Giang Đình Viễn cứng đờ, vẻ mặt lạnh lùng do bị Diệp Chu chủ động ôm dần dần nứt ra một cái khe, sương giá ngưng tụ giữa lông mày cũng bắt đầu tan đi, cả người trông như hòa hơn mấy phần.
Giang Đình Viễn ôm lại cậu, tựa đầu vào vai cậu, tay trái còn rảnh rỗi đưa ra vuốt tóc Diệp Chu, nhẹ giọng nói: “Người vừa nổ súng là kiểm lâm, không phải em, nhớ chưa?”
Luật pháp mỗi nước mỗi khác, khu bảo tồn nơi Diệp Chu và những người khác đóng quân quay chụp hơn mười năm trước đã ban hành luật cho phép lực lượng kiểm lâm nếu gặp phải những kẻ săn trộm có thể giết ngay tại chỗ.
Nếu người bị Diệp Chu giết, tuy rằng cũng không có hậu quả gì nghiêm trọng, dù sao kẻ săn trộm dù ở quốc gia nào cũng luôn bị truy nã, nhưng dù sao cũng có liên quan đến hai quốc gia, quá trình tất sẽ rất phức tạp.
Nếu Diệp Chu là người bình thường thì không sao, nhưng nghề nghiệp của cậu là đạo diễn, nếu tin tức truyền vào trong nước, bị truyền thông vô lương tâm phát hiện ra sẽ càng thêm phiền phức.
Diệp Chu nghe ra ý tốt của Giang tổng, vùi đầu vào trong ngực hắn, rầu rĩ nói: “Không, cũng không có gì. Người là tôi giết, chuyện là tôi làm, cho dù có kết quả gì tôi đều gánh chịu, sẽ không phủ nhận, cũng không hối hận.”
“Tôi tự hào vì lúc đó mình có thể nổ súng để bảo vệ chúng ta.” Bởi vì nếu lúc đó Diệp Chu không nhanh chóng quyết định giết ngược lại, một khi bị bọn săn trộm khống chế làm con tin thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng được.
Diệp Chu thực sự rất mừng vì lúc đó mình có thể bình tĩnh đưa ra quyết định như vậy.
Nghe được lời nói của cậu, tay Giang Đình Nguyên đang vuốt ve ngọn tóc của cậu hơi dừng lại, ước chừng mấy giây sau, bên tai Diệp Chu đột nhiên truyền đến một tiếng cười kìm nén.
Diệp Chu: “...”
Cho chút mặt mũi đi có được không? Chẳng lẽ không thấy câu này nói ra rất ngầu à! Nghĩ lâu lắm đấy!
Dường như Giang Đình Nguyên cảm nhận được cậu xấu hổ, hắn ngừng cười, hai tay nắm chặt vai Diệp Chu, trực tiếp mà không hề che giấu nhìn Diệp Chu, nói: “Là em bảo vệ tôi, cảm ơn em, tôi rất vui.”
Đại khái là bởi vì hắn nhìn quá nghiêm túc, ngược lại Diệp Chu bị hắn nhìn có chút xấu hổ, lúng túng quay đầu, nhỏ giọng nói.
“Nhỏ, chuyện nhỏ, anh cũng đã cứu tôi, nếu như không phải vì tới cứu tôi, anh cũng sẽ không tới nơi như thế này.”
Diệp Chu bị hắn nhìn chằm chằm đến khó chịu, nhưng điểm này vẫn có thể nhìn ra được, cậu thường xuyên làm những cử động nhỏ để cố gắng giảm bớt, nhưng khi nói chuyện vẫn có chút lắp bắp.
Trong mắt Giang Đình Viễn hiện lên ý cười, hắn ngọn tóc nói: “Tôi nợ em.”
“Hở?”
“Tiếp cận em, muốn dùng trái tim của em làm con bài mặc cả để đổi lấy lợi ích, dù lời nói có đẹp đẽ đến đâu thì đây cũng là sự thật không thể chối cãi, động cơ không thuần khiết là thật. Chuyện trái tim, là tôi nợ em.”
“Cứu em là tự nguyện, cũng là tôi nợ em.” Lúc Giang Đình Viễn nói những lời này, ngữ khí chậm rãi, thanh âm khàn khàn.
“Tôi biết chuyện này khó có thể chấp nhận, cho dù em lựa chọn thế nào, đi hay ở, tôi đều có thể chấp nhận, đây là báo ứng của tôi.”
“Tôi chỉ hy vọng,“ Giang Đình Viễn dừng lại, tay hắn dừng lại cách mặt Diệp Chu chỉ một centimet, rõ ràng rất muốn chạm vào, nhưng lại không dám tiếp tục.
“Tôi chỉ hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội để bù đắp và...bắt đầu lại.”
Đôi mắt vốn luôn không một gợn sóng như giếng cổ của hắn, khi nói xong những lời này, lại hơi ươn ướt.
Trong hai tháng Diệp Chu rời đi, Giang Đình Viễn thường xuyên nghĩ có lẽ đây chính là báo ứng, nhưng báo ứng này đối với hắn mà nói quá mức nặng nề và tàn nhẫn.
Nếu có thể, Giang Đình Viễn hi vọng bản thân mấy năm trước chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Diệp Chu, không đề cập đến cái gọi là bao dưỡng, càng không nghĩ tới cái gì mà tim và trao đổi lợi ích.
Không có sự xuất hiện của hắn Diệp Chu có thể sẽ trải qua một ít thăng trầm, nhưng Giang Đình Viễn biết cho dù mất bao lâu, cậu cũng nhất định sẽ tỏa sáng.
Hắn có thể xuất hiện trong cuộc đời Diệp Chu theo một cách khác vào một thời điểm khác, giống như vô số người yêu bình thường, bắt đầu từ nắm tay, quen biết, biết rõ, hiểu nhau, cuối cùng yêu nhau.
Nhưng thực tế không có nhiều nếu như như vậy, sai chính là sai, mọi lời giải thích trước hiện thực đều quá yếu ớt. Khi Diệp Chu rời đi, Giang Đình Viễn thậm chí còn không có tư cách giữ lại.
Thấy Diệp Chu hồi lâu không có phản ứng, Giang Đình Viễn nhắm mắt lại, nói: “Tôi hiểu rồi, việc này đối với em rất khó, nếu điều này khiến em khó chịu thì...”
“Được.” Diệp Chu nói.
Giang Đình Viễn choáng váng, trong mắt hiếm thấy lộ ra vẻ mờ mịt và luống cuống: “Ý em là?”
“Ta sẽ không tha thứ cho anh.” Diệp Chu nhìn Giang Đình Viễn, khi chạm đến thất vọng trong mắt hắn, mím môi: “Nhưng chúng ta đã hòa rồi.”
“Anh từng vì tim mà bao dưỡng tôi, nhưng sau khi mối quan hệ bao dưỡng của chúng ta kết thúc, lại cứu tôi ở Nam Phi.”